Trần Quân Phi đặt báo cáo trong tay lên bàn, trên gương mặt anh là vẻ lạnh lùng nhuốm thêm một tầng khói mù mờ nhạt.
“Thuốc cấm đối với phụ nữ có thai? Rốt cuộc là ai đã ra tay với Lê Châu Sa?” Cặp mắt màu xanh lục trong suốt của Phan Huỳnh Bảo chợt lạnh xuống mấy độ.
Nhìn gương mặt lạnh lẽo ác độc của Phan Huỳnh Bảo, đôi mắt Trần Quân Phi chợt tối dần đi: “Có lẽ có kẻ muốn đối phó với em cho nên ra tay với Lê Châu Sa?”
“Anh hai, anh tìm một bác sĩ đông y giúp em đi.”
Phan Huỳnh Bảo sầm mặt, ra sức bấm ngón tay.
Việc họ có kẻ thù không hề ngoài dự liệu nhưng bây giờ kẻ đó dám ra tay với Lê Châu Sa và con của anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ lôi kẻ đó ra.
“Em muốn điều dưỡng lại cơ thể của Lê Châu Sa hả?” Nghe Phan Huỳnh Bảo nói muốn tìm bác sĩ đông y, Trần Quân Phi cũng đoán được anh ấy muốn làm gì.
“Nếu để bác sĩ đông y điều dưỡng cơ thể thì em nghĩ sẽ tốt hơn đối với sức khỏe của Lê Châu Sa.”
Bác sĩ chỉ nói có thể cả đời này Lê Châu Sa không thể sinh con được nữa nhưng như vậy vẫn chưa phải là tuyệt đối không có khả năng.
Nếu điều dưỡng cơ thể thật tốt, anh ấy tin chắc rằng một mai cô ấy sẽ lại có thể có con thêm lần nữa.
Ban đầu, người khác cũng nói Huỳnh Bảo Nhi không có cách nào sinh con được nhưng sau đó không phải vẫn đầy đủ cả con cả cháu hay sao?
“Ừm, anh sẽ cho người đi tìm bác sĩ đông y tốt nhất về điều dưỡng cơ thể cho Lê Châu Sa.”
…
“Vâng.”
“Lâu rồi không đi dạo, hôm nay anh đưa em ra ngoài dạo phố nhé?” Ngày cuối tuần, Phan Huỳnh Bảo cố tình để trống lịch trình muốn ở bên Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa đưa ánh mắt trống rỗng lên nhìn Phan Huỳnh Bảo rồi lại mau chóng rũ mắt xuống.
Nhìn phản ứng của Lê Châu Sa, đáy mắt Phan Huỳnh Bảo thấp thoáng chút lo lắng và đau lòng.
“Châu Sa, em tin anh không?” Phan Huỳnh Bảo ngồi xổm người xuống, anh ấy nắm ngón tay buốt giá của Lê Châu Sa, rồi cất giọng khàn khàn.
Lê Châu Sa mơ màng nhìn Phan Huỳnh Bảo, cô ấy hé môi nhưng chẳng nói lời nào.
Nhìn biểu cảm trên mặt Lê Châu Sa, Phan Huỳnh Bảo hơi buồn cười xoa đầu cô ấy, anh ấy nghiêm túc bảo: “Tin anh nhé! Chúng ta sẽ sớm có con thôi, nghe không?”
“Phan Huỳnh Bảo.” Hốc mắt Lê Châu Sa đỏ lên, cô ấy đưa cánh tay ra ôm chặt lấy cơ thể Phan Huỳnh Bảo rồi tựa đầu vào ngực anh ấy.
Bỗng nhiên được Lê Châu Sa ôm, Phan Huỳnh Bảo chỉ cười nhẹ một tiếng.
Anh ấy đưa ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vầng trán Lê Châu Sa, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô ấy rồi khàn giọng nói: “Cô ngốc ạ, bất kể xảy ra chuyện gì thì anh cũng sẽ ở bên em, trải qua cùng em, có biết chưa?”
“Em xấu xí lắm phải không?” Lê Châu Sa sờ mặt mình rồi hỏi Phan Huỳnh Bảo.
Mấy hôm nay, cô ấy không trau chuốt bề ngoài cho mình, dù rằng trước kia thứ khiến cô ấy chú ý nhất chính là diện mạo.
Cô ấy sợ lắm, sợ rằng Phan Huỳnh Bảo sẽ ghét bỏ dáng vẻ này của mình.
Phan Huỳnh Bảo nghe vậy thì chỉ khẽ cười, anh ấy trầm ngâm rồi lắc đầu bảo: “Không xấu đâu, trong lòng anh, Lê Châu Sa là xinh đẹp nhất.”
Nghe anh ấy nói thế, gương mặt Lê Châu Sa bỗng chốc trở nên đỏ bừng.
Cô ấy chớp chớp mắt, lén nhìn Phan Huỳnh Bảo bằng ánh mắt long lanh.
Thấy Lê Châu Sa tỏ ra quyến rũ khiến người khác mê mệt như thế, Phan Huỳnh Bảo giữ eo cô ấy lại, đặt bờ môi mỏng lên cánh môi cô ấy rồi bắt đầu thưởng thức hương vị của nó một cách tuỳ thích.
“Lê Châu Sa, hãy nhớ rằng anh yêu em.”
“Vâng.” Phan Huỳnh Bảo đang an ủi Lê Châu Sa để cô ấy đừng đau lòng, cũng đừng khổ sở nữa, làm sao Lê Châu Sa không biết cho được?
Cô ấy chớp mắt nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực Phan Huỳnh Bảo, khẽ nhếch môi.
Dáng vẻ ngoan ngoãn này của Lê Châu Sa khiến đôi mắt của Phan Huỳnh Bảo thoáng hiện nét nhu hoà.
Anh ấy cúi đầu xuống hôn lên khoé môi Lê Châu Sa.
Sau đó, anh ấy ôm cô ấy trở về phòng hai người.
Đây là lần đầu tiên Lê Châu Sa lên giường với Phan Huỳnh Bảo sau gần ba tháng.
Lê Châu Sa động tình ôm lấy bờ vai Phan Huỳnh Bảo, cắn vào bả vai lộ ra của anh ấy rồi ngẩng đầu nhìn anh ấy với ánh mắt mơ màng: “Phan Huỳnh Bảo, em không cho phép anh… rời khỏi em.”
Cho dù con đã mất nhưng Phan Huỳnh Bảo vẫn là chồng cô ấy, là của Lê Châu Sa cô ấy, bất cứ ai cũng không thể cướp Phan Huỳnh Bảo khỏi cô ấy.
Nghe thấy lời nói ngang ngược của người con gái, Phan Huỳnh Bảo không nhịn được bật cười thành tiếng.
Anh ấy lướt nhẹ ngón tay qua khóe mắt Lê Châu Sa rồi mỉm cười nói với cô ấy rằng: “Ngốc ạ, làm sao anh rời khỏi em được chứ.”
Nghe vậy, vùng eo Lê Châu Sa không tự chủ được bắt đầu vặn vẹo, đung đưa.
“Phan Huỳnh Bảo… Phan Huỳnh Bảo…”
Giọng nói thủ thỉ của người con gái, hơi thở mềm mại hấp dẫn đến tận xương túy mang đến một mùi thơm mê người đến lạ thường.
Phan Huỳnh Bảo nghe thấy âm thanh của Lê Châu Sa, đáy mắt hằn lên vài tia đỏ máu.
Anh ấy tiến vào cơ thể Lê Châu Sa một cách vô cùng thô bạo, nhìn cô ấy nở rộ dưới thân mình, Phan Huỳnh Bảo cảm giác cả người trở nên khoan khoái.
Người phụ nữ này là của anh ấy, dù cho quyến rũ, ngọt ngào hay là khóc lóc tỉ tê thì đều thuộc về mình anh ấy mà thôi.
Cơn gió ngoài cửa sổ thổi vào làm lung lay rèm cửa mang theo nỗi quyến luyến và dịu dàng đến lạ.
Không biết qua bao lâu sau, hai người mới chậm rãi dừng lại.
Sau cơn mây mưa, chỗ nào trên cơ thể Lê Châu Sa cũng lộ ra nét quyến rũ khiến người ta mê mẩn.
Dáng vẻ này của Lê Châu Sa khiến đôi mắt Phan Huỳnh Bảo hơi tối đi.
Anh ấy nhẹ nhàng vuốt ve làn môi Lê Châu Sa, sau đó hôn lên cánh môi đỏ ửng của cô ấy: “Vẫn ổn chứ?”
Lê Châu Sa đã hơi kiệt sức rồi, cô ấy nhìn Phan Huỳnh Bảo rồi khẽ gật đầu: “Vâng.”
Phan Huỳnh Bảo rất thích dáng vẻ lười biếng này của Lê Châu Sa, anh ấy khẽ cười rồi đưa một tay ra âu yếm khóe mắt cô ấy, tay còn lại thì ôm chặt lấy vòng eo Lê Châu Sa: “Không sao là tốt rồi.
Tối anh đưa em đi xem phim, thích không?”
“Thích ạ.” Lê Châu Sa thích sự dịu dàng hiện tại của Phan Huỳnh Bảo, cô ấy đưa tay ra lướt dọc theo từng đường nét anh tuấn thuộc về anh ấy mà không khỏi cảm thấy sợ hãi trong lòng.
“Phan Huỳnh Bảo, em không cho phép anh cười với người khác, cũng không được phép động vào người phụ nữ khác.”
“Anh chỉ muốn một mình em thôi, có muốn ai khác nữa đâu.” Biết tính tình hay ghen của Lê Châu Sa, Phan Huỳnh Bảo cầm tay cô ấy đặt lên môi mình, vừa hôn vừa đáp.
Lê Châu Sa chớp mắt, cô ấy nhìn Phan Huỳnh Bảo rồi sau đó ra sức vùi gò má mình vào lồng ngực anh ấy.
Dáng vẻ trẻ con của người con gái khiến Phan Huỳnh Bảo chợt cảm thấy hơi buồn cười.
Anh ấy yêu thương mà hôn lên mí mắt Lê Châu Sa, đồng thời nói với cô ấy rằng: “Lê Châu Sa, em là vợ anh, anh là chồng em, nghe rõ chưa?”
Lê Châu Sa gật đầu, cô ấy đưa tay ra đan chặt vào bàn tay Phan Huỳnh Bảo.
Cô ấy muốn ở bên Phan Huỳnh Bảo cả đời, muốn làm Phan Huỳnh Bảo hạnh phúc, muốn đi cùng Phan Huỳnh Bảo đến thời khắc đầu bạc răng long.
…
“Lại phải uống thứ này nữa à? Tôi đã khoẻ lắm rồi.” Lê Châu Sa chán ngán nhìn chén thuốc quản gia bưng đến cho mình, dạ dày đã bắt đầu dâng lên cảm giác buồn nôn.
Không biết từ bao giờ mà ngày nào quản gia cũng đem mấy thứ thuốc bắc có mùi vị rất kinh khủng đến cho Lê Châu Sa uống.
“Cô chủ, đây là thuốc mà cậu chủ cố ý bảo người sắc cho cô.
Cô nên uống hết đi, có lợi cho sức khoẻ cô mà.” Quản gia mỉm cười nói với Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa bặm môi, cô ấy nhìn quản gia nhưng cuối cùng vẫn bất đắc dĩ mở miệng gắng gượng uống cạn chén thuốc bắc một cách trọn vẹn.
Uống xong, vẻ mặt Lê Châu Sa cũng nhăn nhúm hết lại, biểu cảm vô cùng đáng thương.
Nhìn phản ứng của Lê Châu Sa, quản gia khẽ cười, ông ấy cầm một trái mận đưa cho cô ấy rồi nói: “Cậu chủ có dặn sau khi uống thuốc thì chắc chắn cô chủ sẽ rất khó chịu nên bảo tôi đưa cô ăn món này, ăn vào thì cảm giác khó chịu trong miệng sẽ giảm bớt đi.”
Có nhiều lúc Phan Huỳnh Bảo quả thật vô cùng quan tâm và tâm lý.
Ăn trái mận ấy vào, Lê Châu Sa vui vẻ ra mặt.
“Hôm nay cô chủ muốn ra ngoài không?” Thấy biểu cảm đã hoà hoãn đi nhiều của Lê Châu Sa, quản gia cung kính hỏi.
Lê Châu Sa nhấp môi, chẹp miệng đáp: “Không muốn ra ngoài.”
“Vậy cô chủ ở trên lầu nghỉ ngơi cho khoẻ, tôi sẽ bảo người giúp việc không được quấy rầy cô.”
“Được.” Từ ngày đứa trẻ xảy ra chuyện, Lê Châu Sa trở nên chán nản hẳn, cô ấy chẳng muốn ra khỏi cửa chút nào.
Sau khi quản gia đi, Lê Châu Sa quệt miệng lên lầu nghỉ ngơi.
Cô ấy mở máy tính, vốn định lướt web giết thời gian thì lại nhận được cuộc gọi từ một số điện thoại lạ.
Sau khi chấp nhận cuộc gọi, Lê Châu Sa nghe thấy một giọng nói vô cùng lạ lẫm truyền tới từ đầu dây bên kia.
“Có phải đó là cô Châu Sa – Lê Châu Sa không?”
“Xin hỏi là ai vậy ạ?” Bàn tay vốn đang gõ bàn phím của Lê Châu Sa thoáng dừng lại.
Cô ấy nhíu mày dò hỏi người ở đầu dây bên kia.
“Tôi là nhân viên của bệnh viện, bên cô còn một đơn thuốc chưa được lấy nên tôi gọi báo cô đến lấy thuốc.”
“Thuốc gì? Tôi đâu có bệnh đâu?” Lê Châu Sa ngờ vực hỏi đối phương.
“Lần sinh non này của cô Châu Sa làm tổn thương tới tử cung nên có thể cô không còn mang thai được nữa, đơn thuốc này được kê riêng để cô điều dưỡng cơ thể…”
“Đùng.” Những gì đối phương nói sau đó Lê Châu Sa hoàn toàn không còn nghe thấy được nữa bởi vì trong đầu cô chỉ lặp lại một câu nói duy nhất.
Không còn mang thai được nữa…
Không còn mang thai được nữa…
Lê Châu Sa từ từ ngồi bệt người xuống, cô ấy vò đầu bứt tóc, gương mặt đã trở nên vô cùng nhợt nhạt.
Cô ấy còn nhớ sau khi triền miên với Phan Huỳnh Bảo đêm qua, cô ấy còn đặt tay anh ấy lên bụng mình rồi nói với anh ấy rằng cô ấy muốn có thai, cô ấy muốn đứa con đã mất đi ấy trở lại bụng mình một lần nữa.
Nhưng mà tại sao cô ấy không thể mang thai được nữa rồi? Rốt cuộc là tại sao chứ?
“Cô Châu Sa, cô còn nghe đó chứ?
Cô Châu Sa…” Y tá ở đầu bên kia lo lắng hỏi.
Song Lê Châu Sa đã không còn quan tâm đến chuyện gì nữa rồi.
Cô ấy vụt ra khỏi phòng, chạy xuống lầu.
Cô ấy bảo quản gia chuẩn bị xe để mình đến tập đoàn Phúc Kiến.
Quản gia thấy biểu cảm kỳ lạ trên gương mặt Lê Châu Sa bèn lo lắng hỏi: “Cô chủ, có chuyện gì thế?”
“Tôi phải đến tập đoàn Phúc Kiến, tôi phải đi tìm Phan Huỳnh Bảo.” Lê Châu Sa bấm ngón tay, cô ấy nhìn quản gia rồi đáp lại bằng giọng nói lạnh như băng.
Có lẽ quản gia cũng bị dáng vẻ hiện tại của Lê Châu Sa doạ sợ, ông ấy chân chừ một lát, sau đó chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu.
Bảo tài xế chuẩn bị xe xong rồi nhìn Lê Châu Sa ngồi lên đó rời đi, quản gia không yên lòng gọi một cú điện thoại cho Phan Huỳnh Bảo.
Sau khi nhận điện thoại, gương mặt Phan Huỳnh Bảo sa sầm: “Hôm nay tâm trạng Lê Châu Sa có gì không ổn không?”
“Ừm… có ạ.
Lúc mới uống thuốc xong, tâm trạng cô chủ vẫn còn rất tốt nhưng sau đó lại đột nhiện chạy từ trên lầu xuống nói muốn đến công ty.”
“Tôi biết rồi.” Con ngươi Phan Huỳnh Bảo sầm xuống, hai cánh môi mỏng mím lại thành một đường.