Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý FULL


Vừa rồi, ngay khi nhìn thấy Lê Châu Sa, Phan Huỳnh Bảo cảm thấy trái tim mình nhói lên, đau đớn vô cùng.

“Huỳnh Bảo.”
Vũ Phương Thùy nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo nhìn Lê Châu Sa chăm chú, cô ta cắn môi đến gần bên cạnh anh.

Lê Châu Sa nhìn thoáng qua Vũ Phương Thùy tựa như đang giễu cợt, sau đó rời khỏi nơi này.

Dường như Phan Huỳnh Bảo không nghe bất kỳ lời nào của Vũ Phương Thùy, đôi mắt người đàn ông ấy vẫn chuyên chú dõi theo bóng dáng rời đi của Lê Châu Sa, cứ nhìn theo một cách chăm chú như thế.

“Huỳnh Bảo, anh sao thế? Có phải trong người cảm thấy không thoải mái không?” Vũ Phương Thùy kéo áo Phan Huỳnh Bảo với ý định khiến anh ấy dời đi sự chú ý.

Ánh mắt anh ấy mê mang nhìn Vũ Phương Thùy, nhíu mày nói: “Không… không sao…”
“Vậy chúng ta về nhé, không nên quấy rầy anh hai, chị hai.” Vũ Phương Thùy nghe vậy thì níu áo Phan Huỳnh Bảo, nhỏ giọng dò hỏi.

Cô ta vừa dứt lời thì Phan Huỳnh Bảo lạnh nhạt nhìn sang, gật nhẹ đầu, nói: “Ừ, đi thôi.”
Phan Huỳnh Bảo đứng dậy, nói một tiếng với Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư rồi kéo tay Vũ Phương Thùy rời khỏi đó.

Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư liếc nhìn nhau, nhìn bóng lưng rời đi của Phan Huỳnh Bảo mà trong lòng bọn họ sầu lo không thôi.

“Anh hai, hình như anh ba vẫn còn nhớ chị ba đấy” Trần Thanh Thảo ngồi bên cạnh Trần Quân Phi, ánh mắt đong đầy phiền muộn, nói.

“Vốn dĩ Huỳnh Bảo rất yêu Lê Châu Sa, trong đầu hắn là còn chút ấn tượng, chuyện này không có gì kỳ lạ cả.” Hoàng Song Thư thản nhiên nói.

Trần Thanh Thảo nghe vậy thì cắn chặt môi.

Nếu Phan Huỳnh Bảo còn nhớ Lê Châu Sa thì Vũ Phương Thùy phải tính sao đây? Đột nhiên Trần Thanh Thảo cảm thấy hơi phiền muộn.

“Gạo Tẻ, chị sao vậy? Mấy ngày nay cứ rầu rĩ không vui mãi thế.” Vũ Vĩnh Kiệt ôm chầm lấy Gạo Tẻ, hôn chụt một cái vào mặt cô bé, nhỏ giọng hỏi.

Trần Thanh Thảo ngẩng đầu lên nhìn Vũ Vĩnh Kiệt, quệt môi nói: “Chị Châu Sa đã trở về rồi, có lẽ em cũng biết chuyện này rồi nhỉ?”
“Ừ, em có nghe nói qua, sao vậy?” Vũ Vĩnh Kiệt tỏ vẻ không hiểu nhìn Trần Thanh Thảo.

Chuyện có thể khiến Vũ Vĩnh Kiệt để tâm rất ít, cái cậu bé chú ý là chuyện của Trần Thanh Thảo, ngoại trừ chuyện đó ra thì không có chuyện gì khiến Vũ “Chị cảm thấy hơi lo lắng về chuyện này.” Trần Thanh Thảo nhéo tai Vũ Vĩnh Kiệt, hơi tức giận nói.

“Lo lắng cái gì?” Nhìn hành động tức giận của cô gái nhỏ, Vũ Vĩnh Kiệt cũng không nói gì thêm, để mặc Trần Thanh Thảo quấy rối.

“Chị lo anh ba sẽ nhớ lại chuyện trước kia.” Trần Thanh Thảo cũng không rõ, rốt cuộc là cô bé muốn Phan Huỳnh Bảo nhớ lại hay không nhớ lại chuyện trước kia nữa.

“Nếu anh ấy nhớ lại chuyện trước kia thì người vui mừng nhất không phải là chị à? Sao phải lo lắng như vậy?” Vũ Vĩnh Kiệt khó hiểu hỏi.

Lúc trước, khi Phan Huỳnh Bảo mất trí nhớ, Trần Thanh Thảo luôn nói rằng nếu anh ấy có thể nhớ lại chuyện trong quá khứ thì tốt rồi.

Giờ Phan Huỳnh Bảo có khả năng nhớ lại mọi chuyện, cớ sao Trần Thanh Thảo lại lo lắng như vậy?
“Nếu anh ba mà nhớ lại chuyện trước kia thì chẳng phải chị Phương Thùy phải chia tay anh ấy ư? Chị cũng không muốn thấy anh ba khổ sở.” Trần Thanh Thảo gục mặt xuống, ánh mắt chứa đầy sầu lo nhìn Vũ Vĩnh Kiệt.

Vũ Vĩnh Kiệt vuốt ve mái tóc cô bé, ánh mắt hiện lên ôn hòa, nói: “Đồ ngốc, mấy chuyện này không phải chúng ta muốn quản là quản được đâu.

Dù anh ba của chị có nhớ lại chị Lê Châu Sa hay không, dù chị Phương Thùy của chị có thể nắm lấy trái tim của anh ấy hay không thì chuyện này cũng vượt quá tầm kiểm soát của chúng ta rồi.

Thôi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, nếu không phải là chị Phương Thùy của chị cố gắng thì dù chúng ta có làm thế nào đi nữa cũng vậy thôi.”
Những lời của Vũ Vĩnh Kiệt khiến đầu óc Trần Thanh Thảo trở nên thông suốt.

Vũ Vĩnh Kiệt nói không sai, cô bé không thể nào khống chế tư tưởng hay tình cảm của anh ba được.

Vả lại, cô bé cũng không thể làm những chuyện ích kỷ như thế, vì muốn Vũ Phương Thùy đạt được hạnh phúc mà hy sinh Lê Châu Sa, chuyện này thật sự không làm được.

“Huỳnh Bảo, mình đi ngủ thôi.”
Sau khi Vũ Phương Thùy và Phan Huỳnh Bảo trở về nhà, cô ta lập tức vào phòng tắm rửa, khoác lên người bộ nội y gợi cảm đã mua dạo trước, phô bày ra cơ thể trắng nõn của mình.

Vũ Phương Thùy nhìn người đàn ông đang hút thuốc bên cửa sổ, nhỏ giọng gọi Phan Huỳnh Bảo.

Phan Huỳnh Bảo nhíu mày, ngoái đầu nhìn Vũ Phương Thùy, dù cô ta ăn mặc khêu gợi như thế nhưng đôi mắt anh ấy không có kinh ngạc, cũng không có vẻ si mê gì cả.

“Em đi ngủ trước đi, anh còn có việc chưa làm xong.” Dứt lời, Phan Huỳnh Bảo dập tắt điếu thuốc trên tay.

Nhìn hành động của Phan Huỳnh Bảo, đôi môi Vũ Phương Thùy mấp máy, cô ta hơi tức giận, bèn tiến lên ôm chầm lấy Phan Huỳnh Bảo, nói: “Huỳnh Bảo, chẳng lẽ anh không khao khát cơ thể em ư?”
Phan Huỳnh Bảo nghe vậy thì hai mắt hiện lên vẻ lãnh đạm, nói: “Phương Thùy.”
Hôm nay anh ấy không có tâm trạng để đi dỗ dành Vũ Phương Thùy.

Loại hành động ôm ấp này của cô ta khiến Phan Huỳnh Bảo dâng lên một nỗi bực dọc vô cớ.

Anh ấy cố kiềm chế cảm xúc của mình, gương mặt tuấn tú bạnh ra, hắng giọng nói.

Vũ Phương Thùy cũng là người thông minh, nghe nói vậy thì cũng biết Phan Huỳnh Bảo hơi tức giận rồi.

Cô ta hít một hơi thật sâu, nhón chân lên muốn hôn lên đôi môi của anh ấy.

“Huỳnh Bảo, em muốn anh, anh không muốn em ư?” Cơ thể phụ nữ tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, điều này lại càng khiến Phan Huỳnh Bảo không vui.

Lúc Vũ Phương Thùy sắp chạm vào môi mình thì anh ấy lập tức đẩy mạnh cô ta ra.

Sức lực của đàn ông hơi lớn nên khiến cô ta suýt nữa thì té ngã.

“Em đi nghỉ ngơi cho tốt đi.” Bỏ lại những lời này, Phan Huỳnh Bảo không thèm liếc nhìn Vũ Phương Thùy, xoay người rời khỏi đây.

Nhìn bóng dáng khuất dần của Phan Huỳnh Bảo, Vũ Phương Thùy hơi tức giận, hai bàn tay cô ta siết chặt, trên mặt hiện lên vẻ bực bội và không cam lòng.

Dù mất trí nhớ nhưng Phan Huỳnh Bảo vẫn muốn thủ thân vì Lê Châu Sa ư?
Lê Châu Sa!
Hai mắt Vũ Phương Thùy hiện lên vẻ tàn nhẫn, cô ta cứ nhìn chằm chằm cửa ra vào.

Trên đời này, đã có Vũ Phương Thùy thì cớ sao lại tồn tại thêm một Lê Châu Sa? Loại phụ nữ như Lê Châu Sa không cần thiết phải có mặt trên đời này làm gì, không sai… vốn… không cần thiết phải tồn tại trên đời này…
Hiện Lê Châu Sa đã tiếp quản tập đoàn Ánh Dương, trở thành tổng giám đốc điều hành ở nơi đây.

Về phương diện làm ăn, tập đoàn Ánh Dương cũng có lui tới với tập đoàn Trần Thăng.

Trương Thiên Toàn vẫn luôn đi theo bên cạnh Lê Châu Sa, mọi người trong tập đoàn cũng biết rõ Trương Thiên Toàn thích cô ấy, nhưng thái độ của Lê Châu Sa đối với anh ta vẫn không mặn không nhạt.

Sau một tháng trở về thủ đô, Lê Châu Sa bày tỏ thái độ quyết liệt của mình, bắt đầu đợt “thay máu” công ty, cô ấy thuê một nhóm người hữu dụng với mình vào.

“Tổng giám đốc, đây là nội dung cuộc họp.” Thư ký đưa bản nội dung cuộc họp hôm nay cho Lê Châu Sa.

Từ khi Lê Châu Sa tiếp quản công ty đến nay, mấy kẻ lão làng trong công ty đều cảm thấy không hài lòng về cô ấy.

Lê Châu Sa vốn là người liều lĩnh, những người kia đương nhiên không thích cô ấy trở thành tổng giám đốc của tập đoàn Ánh Dương.

Hơn nữa, Lê Châu Sa vẫn còn trẻ, bọn họ cảm thấy cô ấy không thể quản lý tốt tập đoàn được.

“Chuẩn bị tài liệu rồi theo tôi đến khách sạn White Bird.”
“Vâng.”
Sau khi thư ký rời khỏi, Lê Châu Sa lập tức đặt bút máy cầm trong tay qua một bên.

Cô ấy day huyệt thái dương đang đau nhức, nghĩ tới chuyện phải chỉnh lý lại toàn bộ các hạng mục của công ty, mỗi ngày không được ngủ một giấc cho ra trò, cô ấy nhếch môi cười khổ một tiếng.

Lê Châu Sa đứng dậy, vốn định đi pha một ly cà phê, nào ngờ một cơn chóng mặt ập đến khiến cô ấy loạng choạng đứng không vững.

Lê Châu Sa vịn bàn, sắc mặt hết sức khó coi, sau đó lắc mạnh đầu.

“Sao vậy, không khỏe trong người à?” Trương Thiên Toàn vừa đẩy cửa phòng làm việc của Lê Châu Sa ra, nhìn vẻ mặt cô ấy khó coi như thế, đôi mắt vốn tăm tối chứa đầy phiền muộn của người đàn ông kia chợt hiện lên vẻ lạnh lùng.

Lê Châu Sa ngẩng đầu nhìn Trương Thiên Toàn, lãnh đạm đẩy ta anh ta ra, nói: “Sao anh lại tới đây?”
“Với tư cách là giám đốc bộ phận Marketing, chuyện tôi đến tìm em thì lạ lắm à?” Trương Thiên Toàn buông tay ra, lười biếng nói.

Anh ta nhận lời mời của Lê Châu Sa trở thành giám Đốc Marketing của công ty.

Vốn Lê Châu Sa cũng không muốn mời Trương Thiên Toàn, nhưng không thể không nói, trên phương diện kinh doanh này, anh ta là một nhân tài, có anh ta thì sẽ như hổ mọc thêm cánh.

“Để tôi đưa em đến bệnh viện trước, sắc mặt của em không được tốt cho lắm” Trương Thiên Toàn biết rõ Lê Châu Sa đang tránh né mình, nhưng anh ta có lòng tin sẽ khiến cho cô ấy từ từ thích anh ta.

“Không cần đâu, tôi chỉ thiếu máu chút mà thôi.” Lê Châu Sa lắc đầu từ chối ý tốt của Trương Thiên Toàn.

“Tổng giám đốc, xe đã chuẩn bị xong rồi ạ.” Thư ký đang đứng ở cửa ra vào nói với vào.

Lê Châu Sa nhẹ nhàng đẩy Trương Thiên Toàn ra, nói với thư ký: “Ừ, tôi lập tức đến ngay.”
“Em muốn đi họp à?” Trương Thiên Toàn nhìn gương mặt tinh xảo nhưng lại hơi tái nhợt của Lê Châu Sa, đôi mắt chợt tối đen lại, anh ta nói.

“Ừ.” Lê Châu Sa cũng không định giấu diếm gì cả, chỉ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Tôi đi với em” Trương Thiên Toàn lấy xấp văn kiện trong tay Lê Châu Sa, mỉm cười nói.

Lê Châu Sa liếc nhìn Trương Thiên Toàn, cũng không từ chối hành động của anh ta, xoay người dẫn đầu ra khỏi phòng làm việc.

Hôm nay, ngoài tập đoàn Trần Thăng ra còn có những tập đoàn khác đến đây để thương thảo về việc hợp tác tại khu nghỉ dưỡng này.

Đây là một công trình lớn, trước đó Lê Châu Sa đã làm xong bản kế hoạch rồi, hy vọng có thể giúp tập đoàn Ánh Dương giành được một chân trong công trình này.

Lúc bọn họ vừa tới thì những ông chủ lớn đều đã có mặt trong phòng hội nghị của khách sạn.

Vậy nên, khi Lê Châu Sa và Trương Thiên Toàn tiến vào cùng nhau, những ánh mắt kia không khỏi tập trung vào cô ấy.

Lê Châu Sa bình thản nói xin lỗi, sau đó đi đến vị trí của mình ngồi xuống.

Lúc đầu Lê Châu Sa cũng không nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo, cho đến khi ngồi xuống thì cô ấy mới phát hiện, người ngồi bên cạnh mình vậy mà lại là Phan Huỳnh Bảo.

Vẻ mặt vốn bình tĩnh của Lê Châu Sa giờ phút này lại hiện lên vẻ bối rối.

Cô ấy siết chặt nắm tay, buộc bản thân phải tỉnh táo lại.

Từ lúc nãy khi Lê Châu Sa đi vào, Phan Huỳnh Bảo đã nhìn cô ấy chằm chằm.

Ánh mắt của người đàn ông này vô cùng trắng trợn và nguy hiểm, trái tim Lê Châu Sa không khỏi giật thót.

Trần Quân Phi nói rất nhiều, nhưng Lê Châu Sa đều không nghe lọt tai một chữ nào cả.

Ngay cả khi anh gọi tên Lê Châu Sa, cô ấy vẫn đang trong tình trạng hồn vía lên mây, mãi cho đến khi Phan Huỳnh Bảo níu áo cô ấy, Lê Châu Sa mới hoảng hốt hồi hồn lại, ngơ ngác nhìn Trân Quân Phi.

Trần Quân Phi nhìn Lê Châu Sa bằng đôi mắt thâm trầm, anh nói: “Tổng giám đốc Châu Sa, cô có ý kiến gì với đề nghị mà tôi vừa nói không?”
“Không có.” Lê Châu Sa vốn không nghe rõ vừa nãy Trân Quân Phi nói cái gì, nhưng cô ấy vẫn bất chấp nói.

Trần Quân Phi khép văn kiện trong tay lại, anh nhìn về phía Lê Châu Sa, cười khẽ nói: “Nếu tổng giám đốc Châu Sa không có ý kiến gì, vậy chuyện này cứ quyết định như thế.

Chiều nay tôi sẽ bảo thư ký mang hợp đồng đến cho cô.

“Thấy sao rồi? Có đỡ hơn chưa?”
Trân Quân Phi ngồi trên chiếc ghế bên giường của Phan Huỳnh Bảo, thấy Phan Huỳnh Bảo mở mắt liền hỏi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui