Người đàn ông ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu trong tay, gương mặt tuấn tú kiêu ngạo lộ ra trước ánh sáng.
Môi mỏng của người đàn ông khẽ nhếch lên, âm thanh lạnh lùng truyền đến: “Đi xuống xem thử coi thế nào, sau đó đưa đến bệnh viện đi.”
“Vâng...!a” Người tài xế vội vàng bước xuống xe, đi đến bên cạnh Trần Thanh Thảo.
Cậu ta đứng bên cạnh Trần Thanh Thảo, dùng ngón tay dò xét hô hấp của cô.
Ngay khi phát hiện hô hấp của cô vẫn còn ổn định thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cậu ta lập tức ôm lấy Trần Thanh Thảo đi về phía xe.
“Ông chủ, cô gái này còn thở”
Tài xế thông báo lại với người đàn ông, sau đó đặt Trần Thanh Thảo lên xe.
Người đàn ông lạnh nhạt gật đầu, bảo tài xế lái xe rời khỏi đó.
Sau khi xe lăn bánh, người đàn ông tiếp tục nhìn tài liệu trong tay.
Đến khi giải quyết xong hết chuyện công việc, người đàn ông khẽ quét mắt nhìn về Trần Thanh Thảo cách đó không xa.
Vừa nhìn tới, ánh mắt bình tĩnh kia không khỏi hơi gợn sóng.
Người phụ nữ này...!đang khóc sao?
Anh cũng không biết bản thân mình làm sao, thần xui quỷ khiến thế nào lại đưa tay ra, dùng đầu ngón tay lau sạch nước mắt ở khóe mắt người phụ nữ.
Nhìn vào giọt nước trong suốt trên tay, ánh mắt người đàn ông càng sâu thẳm hơn.
Anh nhìn vào bàn tay nhìn rồi ngẩn người, không biết đã nhìn hết bao lâu, mãi đến khi tài xế nói rằng đã đến bệnh viện thì anh mới lấy lại tinh thần.
Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, người đàn ông bảo tài xế đưa Trần Thanh Thảo vào bệnh viện.
“Ông chủ, chúng ta trực tiếp trở về công ty sao?” Sau khi người tài xế đưa Trần Thanh Thảo vào bệnh viện xung thì quay lại cung kính hỏi người đàn ông kia.
“Đến biệt thự của Mộc Hoa đi, gần đây cơ thể cô ấy không thoải mái, tôi qua đó xem thử.”
“Được a
Sau khi Trần Thanh Thảo tỉnh lại thì nhận ra bản thân đang nằm trên giường lớn, bốn phía đều là khung cảnh trắng xóa khiến Trần Thanh Thảo cảm thấy hơi choáng váng.
Mãi đến khi âm thanh dịu dàng của y tá vang lên, cô mới hoàn hồn tỉnh lại.
“Ở đây là bệnh viện sao?” Qua một lúc lâu sau, Trần Thanh Thảo mới miễn cưỡng mở miệng khàn giọng hỏi.
“Đúng vậy, ở đây là bệnh viện, xin hỏi hiện tại cô cảm thấy thế nào rồi?” Gương mặt cô y tá tràn ngập sự dịu dàng hỏi Trần Thanh Thảo.
Trần Thanh Thảo lắc đầu, sau khi uống một hớp nước thì đầu óc hỗn độn của cô đã dần dần nhận thức được trở lại.
Thế nhưng cô vẫn không biết tại sao bản thân mình lại nằm trong bệnh viện, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trần Thanh Thảo đè huyệt thái dương còn đang đau nhức của mình lại, sau đó chợt nhớ đến chuyện xảy ra khi trước.
Cô nhớ rằng mình đang đi trên đường, bỗng nhiên bị một chiếc xe đụng phải, sau đó...!không nhớ được gì nữa.
“Là tổng giám đốc Quốc đã đưa cô đến đây, đây cũng là số tiền bồi thường của tổng giám đốc Quốc đưa cho cô.
Anh ấy nói nếu như cô có vấn đề gì thì có thể trực tiếp gọi điện thoại cho anh ấy.” Cô y tá đưa một tấm chi phiếu và số điện thoại cho Trần Thanh Thảo.
Trần Thanh Thảo run run nhận lấy tấm danh thiếp kia, khi nhìn đến cái tên ở phía trên, cả người cô đều run rẩy không ngừng.
CEO của tập đoàn Đinh Vân, Đinh Kiến Quốc.
Là Đinh Kiến Quốc...
Người đàn ông này...!là anh sao?
“Cô ơi, cô sao vậy?” Thấy đột nhiên Trần Thanh Thảo lại trở nên kích động run rẩy, cô y tá nghi ngờ gọi tên Trần Thanh Thảo.
Cả người Trần Thanh Thảo đều không ngừng run rẩy, nước mắt chảy dài xuống, cô khàn giọng nói: "Anh ấy...!tên là Đinh Kiến Quốc sao?”
“Đúng vậy, anh ấy là tổng giám đốc của tập đoàn lớn nhất ở Phú Quốc, là người giàu có nhất Phú Quốc.” Khi y tá nói đến Đinh Kiến Quốc, ánh mắt đều lóe lên tia sáng ngưỡng mộ.
"Anh ấy có phải...!khoảng một năm trước đây đã tiếp nhận một cuộc phẫu thuật ghép tim không?”
Trần Thanh Thảo cưỡng ép bản thân phải tỉnh táo lại, cô vội vàng nắm lấy cánh tay cô y tá rồi hỏi dồn dập.
"Chuyện này...!tôi cũng không biết rõ lắm nhưng mà trước kia cũng có nghe nói Đinh Kiến Quốc có bệnh tim.
Sau này thì hình như đỡ hơn nhiều rồi, trước đó vẫn luôn tìm kiếm tim thích hợp, đã tìm rất nhiều năm...
“Là anh ấy, nhất định là anh ấy, nhất định là anh ấy.
Em đã tìm được rồi, Vĩnh Kỳ, em đã tìm được anh rồi.”
Trần Thanh Thảo đặt tấm danh thiếp trước ngực mình, khóc lóc vô cùng thảm thương.
“Cô ơi...!cô...!rốt cuộc cô làm sao vậy?” Cô y tá thấy Trần Thanh Thảo như vậy cũng bị dọa sợ, không nhịn được cất tiếng hỏi.
Trần Thanh Thảo không trả lời cô ấy, cô chỉ mãi ôm tấm danh thiếp kia vào người, lẩm bẩm những lời mà cô y tả nghe không hiểu.
Cô y tá cho rằng sau khi Trần Thanh Thảo trải qua trận tai nạn xe cộ lần này thì đầu óc đã bị ảnh hưởng, vì thế cô ấy không để ý đến Trần Thanh Thảo nữa mà chỉ yên lặng rời khỏi phòng bệnh, đi làm chuyện của mình.
Bên trong phòng bệnh, Trần Thanh Thảo cầm lấy tấm danh thiếp kia vẫn khóc lóc không ngừng.
Cô sờ lên cái tên phía trên, gương mặt xinh đẹp thấm đẫm nước mắt.
Vĩnh Kỳ, rốt cuộc em cũng tìm được anh rồi, thật tốt...!Rốt cuộc...!em cũng tìm được anh rồi.
“Sao hôm nay cô Châu Sa cũng đến đây thế?” Lục Như Mai đang giúp Phan Huỳnh Bảo sửa soạn lại tài liệu thì nhìn thấy Lê Châu Sa xách một hộp cơm đi đến.
Nhìn thấy Lê Châu Sa, trong nháy mắt Lục Như Mai cảm thấy hơi kinh ngạc.
“Huỳnh Bảo không có trong phòng làm việc sao?” Lê Châu Sa nhìn vào căn phòng làm việc trống rỗng thì cảm thấy kỳ lạ.
Vốn dĩ cô ấy cố tình chọn buổi trưa để đến đây ăn cơm cùng Phan Huỳnh Bảo, ai ngờ anh ấy lại không có trong phòng làm việc.
“Tổng giám đốc Bảo đã đến khách sạn Hải Mã bên kia họp rồi, có lẽ khoảng ba giờ chiều thì mới xong được.”
“À, vậy sao?” Lê Châu Sa cau mày nhìn hộp cơm trong tay, sau khi hít thở sâu một hơi thì định xoay người rời đi.
Vào lúc này, Lục Như Mai bỗng nhiên gọi Lê Châu Sa lại,
“Cô Châu Sa.
Lê Châu Sa nghe thấy giọng nói của Lục Như Mai bèn dừng bước, quay đầu lại nhìn cô ta.
“Có chuyện gì không?” Sắc mặt Lê Châu Sa vô cùng bình tĩnh nhìn Lục Như Mai, nhàn nhạt cất tiếng hỏi.
“Tôi...!muốn hỏi cô một chuyện” Lục Như Mai lúng túng lại gần Lê Châu Sa, khó khăn mở miệng.
Mặc dù Lục Như Mai vừa mới tốt nghiệp đại học không bao lâu nhưng đã là một người phụ nữ vô cùng lão luyện, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ áy náy của cô ta khiến Lê Châu Sa hơi nghi ngờ.
“Chuyện gì?” Lê Châu Sa nhàn nhạt cười một tiếng, nhìn Lục Như Mai hỏi.
“Chỉ là...!cô ở bên cạnh tổng giám đốc Bảo có cảm thấy hạnh phúc không?” Sau khi Lục Như Mai hít một hơi thật sâu thì hỏi Lê Châu Sa.
“Tại sao lại hỏi chuyện này?” Lê Châu Sa không hiểu nhìn Lục Như Mai.
“Bởi vì...!bố mẹ tôi cũng đã từng yêu thương nhau giống như cô và tổng giám đốc Bảo vậy.
Nhưng mà...!vào năm bố tôi bốn mươi lăm tuổi thì ông ấy đã ngoại tình, khi đó tôi cảm thấy trên thế giới này, cho dù tình yêu có đẹp đến đâu đi chăng nữa, cuối cùng cũng sẽ không thể chống chọi được với thời gian.
Tình cảm sâu đậm, rốt cuộc cũng biến thành hư vô.”
Lê Châu Sa yên lặng nghe Lục Như Mai nói xong, trong lòng thầm dâng lên một chút thương hại.
Loại chuyện này, quả thật khiến người khác đau lòng.
Dù sao đối với một đứa trẻ mà nói, đã từng nhìn thấy bố mẹ mình yêu thương nhau như vậy, đột nhiên bố lại đi ngoại tình thì đây đúng thật là một đả kích khá nặng nề.
“Nhưng mà bây giờ tôi thấy cô và cậu chủ Bảo hòa hợp như vậy, đột nhiên tôi lại tin tưởng vào tình yêu rồi.” Lục Như Mai nghiêm túc nhìn Lê Châu Sa, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên chút dịu dàng nhàn nhạt.
Lê Châu Sa nhìn vẻ mặt Lục Như Mai, trong lòng hơi cảnh giác.
Một lúc lâu sau, cô ấy há miệng nói: “Rồi cô sẽ gặp một người đàn ông khiến cô yêu sâu đậm mà thôi.”
“Vậy sao? Tôi cũng rất mong đợi, thôi tôi làm việc trước đây.
Gương mặt Lục Như Mai vô cùng vui mừng nhìn Lê Châu Sa, sau đó rời khỏi đây.
Nhìn theo bóng lưng Lục Như Mai, trong lòng Lê Châu Sa bất giác dâng lên một nỗi xao động vô cớ.
Ngay cả bản thân Lê Châu Sa cũng không biết được tại sao loại cảm giác này lại tồn tại, chỉ là cô ấy cảm thấy rất bất an.
Rốt cuộc là tại sao chứ? Bởi vì Lục Như Mai đã nói ra những lời đó sao? Chuyện của Vũ Phương Thùy sẽ không xảy ra một lần nữa chứ?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lê Châu Sa lập tức sầm xuống.
Lần này, cô ấy tuyệt đối sẽ không để chuyện của Vũ Phương Thùy xảy ra nữa, tuyệt đối sẽ không để chuyện đó có cơ hội xảy ra.
Phan Huỳnh Bảo họp xong trở về thì nhìn thấy Lê Châu Sa đang ngồi ngủ gật trên salon, chân mày người phụ nữ vẫn luôn nhíu lại thật chặt.
Thấy Lê Châu Sa như vậy, đáy mắt Phan Huỳnh Bảo hơi sầm xuống.
Anh ấy tiến lên, đưa tay ra nhẹ nhàng đặt ngay khỏe mắt Lê Châu Sa, giúp cô ấy vuốt chân mày lại.
Sau khi Lê Châu Sa cảm nhận được động tác của Phan Huỳnh Bảo, ngay lập tức mở mắt ra.
Cô ấy nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo đang ở trước mắt mình thì hơi mơ màng.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào Phan Huỳnh Bảo một lúc lâu nhưng lại không nói câu nào, sự im lặng bất chợt của người phụ nữ khiến Phan Huỳnh Bảo cảm thấy hơi buồn cười.
Anh ấy ôm lấy Lê Châu Sa vào ngực mình, sau đó kề sát lại môi cô ấy rồi hôn một cái, giọng nói trầm thấp dịu dàng vang lên: “Sao vậy? Tại sao lại dùng ánh mắt này nhìn anh?”
“Phan Huỳnh Bảo, anh sẽ phản bội em sao?”
Lê Châu Sa nghiêm trang nhìn gương mặt tuấn tú của người đàn ông.
Mặc dù Phan Huỳnh Bảo không có tay trái nhưng người đàn ông này vẫn toát lên vẻ đẹp dụ hoặc như thường, hoàn toàn có thể hấp dẫn được những người phụ nữ kia.
Lê Châu Sa lo lắng một ngày nào đó, lời nói của Lục Như Mai sẽ trở thành hiện thực.
“Ở đó nói nhăng nói cuội gì thế? Mỗi ngày chỉ biết suy nghĩ bậy bạ thôi.” Phan Huỳnh Bảo nghe xong lời nói của Lê Châu Sa thì gương mặt nhất thời tối sầm xuống.
“Anh trả lời em đi.” Thấy Phan Huỳnh Bảo nói sang chuyện khác,
.