Lê Châu Sa rất kích động, cô ấy cầm chắc điện thoại, nhỏ giọng hỏi Trần Thanh Thảo ở đầu dây bên kia.
Trần Thanh Thảo cụp mắt xuống, cô chỉ im lặng thở nhẹ mà không đáp lại lời của Lê Châu Sa.
Ngay cả khi Trần Thanh Thảo không nói thì Lê Châu Sa vẫn biết rằng cuộc gọi này là của Trần Thanh Thảo.
"Gạo Tẻ, sắp đến Tết rồi, em có về nhà không?"
"Chị ba...!Em chỉ muốn nghe giọng nói của chị thôi, anh hai và anh ba dạo này như thế nào rồi?"
“Khỏe lắm, mọi người đều rất khỏe” Lê Châu Sa không nói cho Trần Thanh Thảo biết chuyện Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư sắp ly hôn mà chỉ gật đầu trong nghẹn ngào rồi nói.
“Vậy thì tốt rồi, mọi người đều sống tốt là em yên tâm rồi.” Trần Thanh Thảo nhẹ mím môi, khàn giọng nói.
Lê Châu Sa nghe xong, bất giác nắm chặt lấy tay cầm của điện thoại nói: "Gạo Tẻ, Tết mà em cũng không về nhà hay sao? Chị và mọi người đều rất nhớ em, Huỳnh Bảo cũng vậy, anh ba của em mỗi ngày đều nhắc về em.
Chuyện của Vĩnh Kỳ, chúng ta không có cách nào thay đổi được, điều duy nhất chúng ta có thể làm là chấp nhận.
Ngoan, đừng ở bên ngoài một mình nữa, mau chóng về nhà đi em."
"Chị ba, em gọi điện cho chị chỉ để nói với chị rằng bây giờ em đang sống rất tốt, chị và mọi người không cần lo lắng cho em, sẽ không có chuyện gì xảy ra với em đâu, bây giờ em sống rất vui vẻ."
“Em...!không nói dối chị đấy chứ?” Trước đây Lê Châu Sa luôn lo lắng không biết Trần Thanh Thảo có VÌ không chấp nhận được cái chết của Vũ Vĩnh Kỳ mà làm những chuyện bậy bạ thiếu suy nghĩ hay không.
Bây giờ khi cô ấy nghe thấy giọng nói của Trần Thanh Thảo vẫn rất thản nhiên và bình tĩnh như vậy, Lê Châu Sa không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Em không nói dối chị đâu, bây giờ em thực sự rất vui.” Trần Thanh Thảo thở dài một hơi, lấy tay dụi dụi lau đi dòng lệ dưới khỏe mắt.
Cô rất nhớ mọi người, cũng muốn quay về nhà ở bên bọn họ.
Nhưng Trần Thanh Thảo cũng không muốn Vũ Vĩnh Kỳ phải ở đây một mình, Vũ Vĩnh Kỳ sẽ rất cô đơn, Trần Thanh Thảo muốn ở đây cùng với Vũ Vĩnh Kỳ.
"Chị ba, giúp em nói với anh hai, chị hai và anh ba là em rất nhớ mọi người, thật sự rất nhớ mọi người."
"Ừ, chị sẽ gửi lời đến họ, Gạo Tẻ à, em phải hứa với chị là em phải luôn an toàn đấy nhé?"
"Em biết rồi, vì giờ em đã tìm được Vũ Vĩnh Kỳ, em sẽ sống vui vẻ cùng với Vũ Vĩnh Kỳ."
Những lời sau đó, Lê Châu Sa không nghe rõ, cô ấy biết rằng bây giờ Trần Thanh Thảo đang sống rất vui vẻ là đủ rồi.
“Ai gọi tới thế?” Trần Thanh Thảo bảo Lê Châu Sa đừng tìm cô nữa, cô chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên một mình, và Lê Châu Sa đã đồng ý.
Cô ấy nghĩ rằng có lẽ Trần Thanh Thảo không trở về thủ đô chính là cách giải tỏa tốt nhất.
Bởi vì đối với Trần Thanh Thảo, thủ đô là một nơi làm cho cô phải đau lòng.
Lê Châu Sa đặt điện thoại xuống, giọng nói của Phan Huỳnh Bảo vang lên ở ngoài cửa.
Phan Huỳnh Bảo quấn khăn tắm đi về phía Lê Châu Sa, đưa tay ra và ôm lấy eo Lê Châu Sa.
“Là Gạo Tẻ gọi tới.” Lê Châu Sa nhìn khuôn mặt đẹp trai của Phan Huỳnh Bảo rồi thở dài.
“Hả?” Phan Huỳnh Bảo không khỏi run lên khi nghe Lê Châu Sa nói đó là cuộc gọi của Trần Thanh Thảo.
Anh cầm điện thoại trên tay Lê Châu Sa định gọi lại cho Trần Thanh Thảo, thế nhưng số điện thoại của Trần Thanh Thảo không còn liên lạc được nữa.
Phan Huỳnh Bảo cau mày, vội vàng muốn cho người kiểm tra vị trí cụ thể hiện tại của Trần Thanh Thảo nhưng Lê Châu Sa lại nắm lấy tay anh ấy ngăn lại.
"Huỳnh Bảo, đừng gọi cho Gạo Tẻ nữa."
“Tại sao?” Phan Huỳnh Bảo nhìn Lê Châu Sa với vẻ mặt khó hiểu.
Hiện tại những người trong nhà họ Trần đều rất quan tâm đến Trần Thanh Thảo và muốn Trần Thanh Thảo quay trở lại.
Tuy nhiên Lê Châu Sa đã biết được manh mối của Trần Thanh Thảo, tại sao lại không cho phép họ bọn gọi điện thoại cho Trần Thanh Thảo?
“Gạo Tẻ...!con bé nói bây giờ con bé đang sống rất hạnh phúc.” Lê Châu Sa nói với một ánh mắt buồn bã.
"Con bé đang rất vui vẻ, con bé không muốn quay trở lại nơi này, anh hiểu không?"
Ở đây có quá nhiều kỷ niệm của Vũ Vĩnh Kỳ và Trần Thanh Thảo, Trần Thanh Thảo không muốn quay lại nơi này, giờ đây cô chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để gác lại mối quan hệ với Vũ Vĩnh Kỳ.
Thời gian trôi qua, Trần Thanh Thảo cuối cùng cũng sẽ chôn giấu Vũ Vĩnh Kỳ vào sâu thẳm trái tim mình, sau đó chào đón cho mình một mối quan hệ mới.
Bàn tay của Phan Huỳnh Bảo siết chặt lại, anh ấy mím chặt đôi môi mỏng, nhìn Lê Châu Sa bằng ánh mắt sâu thẳm.
"Chúng ta cho con bé thời gian đi, con bé nói bây giờ con bé rất vui, chỉ cần con bé vui là được rồi."
“Anh rất nhớ con bé” Phan Huỳnh Bảo ôm trọn lấy eo của Lê Châu Sa, tựa đầu vào vai Lê Châu Sa, khẽ thì thầm nói.
"Em biết, em cũng rất nhớ Gạo Tẻ.
Nếu như bây giờ Gạo Tẻ cảm thấy đang sống rất hạnh phúc, vậy là cũng yên tâm rồi.
Chúng ta không phải chỉ luôn mong rằng Gạo Tẻ được hạnh phúc sao, đúng chứ?"
Ở một nơi khác.
“Trần Thanh Thảo, mẹ nó chứ sao cô lại chạy đến đây vậy?” Sau khi Trần Thanh Thảo cúp điện thoại của Lê Châu Sa, cô quay người chuẩn bị định rời đi thì một cơn thịnh nộ dữ dội ập đến màng nhĩ của Trần Thanh Thảo.
Trần Thanh Thảo từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt hung bạo và u ám của Đinh Kiến Quốc.
Nước mắt của Trần Thanh Thảo không thể kiềm chế được khi nhìn thấy Đinh Kiến Quốc.
Rõ ràng Trần Thanh Thảo rất muốn kìm lại những giọt nước mắt này, thế nhưng khi nhìn thấy Đinh Kiến Quốc cô lại không thể kiềm chế được.
“Làm sao mà khóc?” Đinh Kiến Quốc không ngờ rằng Trần Thanh Thảo lại đột nhiên khóc khi nhìn thấy anh.
Hàng lông mày của người đàn ông nheo lại, anh giận dữ nói với Trần Thanh Thảo.
Trần Thanh Thảo lắc đầu, cô lao vào vòng tay của Đinh Kiến Quốc, nắm lấy ngực áo của Đinh Kiến Quốc, vừa khóc vừa nói: "Em cứ tưởng...!anh không còn cần em nữa."
Trần Thanh Thảo đã đợi cho đến khi Vũ Vĩnh Kỳ đến tìm cô, Vũ Vĩnh Kỳ cuối cùng cũng đã đến tìm cô rồi.
Đôi mắt ban nãy vẫn còn chút tức giận của Đinh Kiến Quốc dần dần dịu lại khi nhìn thấy bộ dạng như thế này của Trần Thanh Thảo.
Anh giơ tay lên, động tác có chút thô bạo nhìn Trần Thanh Thảo đang thút thít, cau mày nói: "Nhìn xem cô khóc xấu chưa kìa? Đừng tưởng rằng cô khóc thì tôi sẽ bỏ qua cho cô.
Ai kêu cô bỏ biệt thự chạy ra đây chứ? Hả?"
Trần Thanh Thảo chớp chớp đôi mắt to tròn tỏ vẻ đáng thương nhìn Đinh Kiến Quốc.
"Em thấy anh đang ở cùng một người phụ nữ khác, anh nói cho em biết đi, đây không phải là sự thật có đúng không?"
"Cô chỉ là bạn trên giường của tôi thôi, Lý Mộc Hoa mới là vợ sắp cưới của tôi.” Đinh Kiến Quốc cau mày nhìn Trần Thanh Thảo.
“Cho nên, người phụ nữ đó là vợ sắp cưới của anh?” Trái tim của Trần Thanh Thảo như bị ai đó chèn ép dữ dội, cô cảm thấy rất đau, cơn đau đến nghẹt thở quét qua người Trần Thanh Thảo, cơ thể của cô không ngừng lùi về phía sau.
“Ừ” Đinh Kiến Quốc nhìn Trần Thanh Thảo lạnh lùng nói.
Chuyện Đinh Kiến Quốc thích cơ thể của Trần Thanh Thảo không liên quan gì đến cuộc hôn nhân của anh với Lý Mộc Hoa cả.
Những người xuất thân từ gia đình giàu có như bọn họ, không thể chỉ có một người phụ nữ bên cạnh.
Anh thật sự thích Lý Mộc Hoa, nhưng lại không có ý trân trọng cái cảm xúc nhất thời đối với Lý Mộc Hoa như vàng như ngọc.
Anh có thể cưng chiều Lý Mộc Hoa, nhưng cơ thể của anh không phải chỉ để dành riêng cho một mình Lý Mộc Hoa.
“Tôi ghét anh, tôi không muốn gặp lại anh thêm một lần nào nữa.” Vũ Vĩnh Kỳ sẽ không bao giờ nói những lời như thế này, người đàn ông này không phải là Vũ Vĩnh Kỳ.
"Chết tiệt, cô đã trêu chọc tôi xong rồi bây giờ cô lại muốn bỏ đi sao? Đầu có dễ dàng như vậy được." Đinh Kiến Quốc không ngờ phản ứng của Trần Thanh Thảo lại dữ dội như vậy, đột nhiên sắc mặt trở nên đen kịt lại.
Anh nắm lấy tay Trần Thanh Thảo và kéo Trần Thanh Thảo vào trong xe của mình.
Thế nhưng, Trần Thanh Thảo lại vùng vẫy điên cuồng, cô còn đấm đá túi bụi vào Đinh Kiến Quốc.
"Anh là đồ khốn kiếp, anh không phải là anh ấy, anh không phải...!Anh đã từng nói rằng chỉ yêu có mình tôi, vậy tại sao bây giờ lại đi cưới một người phụ nữ khác, đồ khốn nạn..."
“Đủ rồi!” Đinh Kiến Quốc bị Trần Thanh Thảo đánh mạnh vào người, cả khuôn mặt của anh trở nên tối sầm, anh đang không biết Trần Thanh Thảo đang tức giận vì cái gì?
“Đồ khốn nạn, tôi ghét anh, tôi hận anh.” Sau khi Trần Thanh Thảo đánh đấm đã mệt mỏi, cô dựa vào vòng tay của Đinh Kiến Quốc rồi bật khóc thật lớn.
Nhìn thấy dáng vẻ đang khóc của Trần Thanh Thảo, trong lòng Đinh Kiến Quốc tràn ngập cảm giác khó chịu.
Anh cũng không biết tại sao mình lại cảm thấy như vậy, chỉ thấy rằng khi nhìn thấy Trần Thanh Thảo khóc, trong lòng Đinh Kiến Quốc lại chịu không nổi.
“Đồ ngốc, cô khóc cái gì vậy?” Đinh Kiến Quốc bất lực, đưa tay ra vuốt nhẹ hai mí mắt của Trần Thanh Thảo, giọng nói của anh cũng dần nhẹ nhàng hơn.
Trần Thanh Thảo sụt sịt mũi, nhìn chằm chằm vào Đinh Kiến Quốc rồi ôm chầm lấy Đinh Kiến Quốc đang ở trước mặt.
"Vĩnh Kỳ, anh đừng thích người khác, có được không? Chỉ thích một mình em thôi, được không?" Cô không muốn Vũ Vĩnh Kỳ đi thích một người con gái khác, Vũ Vĩnh Kỳ thuộc về cô, từ nhỏ Vũ Vĩnh Kỳ đã chỉ thuộc về một mình cô mà thôi, cô không muốn để người khác bắt Vũ Vĩnh Kỳ đi.
Đinh Kiến Quốc nhìn Trần Thanh Thảo đang khóc trong vòng tay mình mà trong lòng tràn đầy sự bất lực, anh không thể giải thích được, dường như anh luôn tỏ ra một sự dịu dàng và mềm lòng đặc biệt đối với Trần Thanh Thảo.
“Đừng khóc nữa, nhìn bộ dạng của cô bây giờ thật sự rất xấu.” Đinh Kiến Quốc lấy ngón tay lau đi nước mắt trên mặt Trần Thanh Thảo, khuôn mặt anh tối sầm bất lực chỉ ậm ừ nhìn Trần Thanh Thảo.
Trần Thanh Thảo chớp chớp mắt nhìn Đinh Kiến Quốc sau đó cọ xát má mình vào cánh tay của anh.
“Tôi đói rồi.” Vũ Vĩnh Kỳ vẫn là Vũ Vĩnh Kỳ của ngày trước, từ trước đến giờ chưa bao giờ khiến cô cảm thấy khó chịu, đúng không?
Đinh Kiến Quốc mím đôi môi mỏng, cúi người bế Trần Thanh Thảo lên rồi bước ra khỏi xe.
Trần Thanh Thảo áp mặt mình vào lồng ngực rắn chắc của Đinh Kiến Quốc không ngừng sụt sịt, nước mắt cô từ từ rơi xuống.
Vũ Vĩnh Kỳ, anh vẫn đang ở đây, phải không?
Trước đêm giao thừa một ngày, Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi đến văn phòng luật sư để ký đơn thỏa thuận ly hôn.
Lê Châu Sa ngồi một bên quan sát với sự bất lực không thể làm gì khác.
Sau khi Hoàng Song Thư ký tên xong, trong lúc chờ thủ tục hoàn tất, cô đứng dậy nhìn Trần Quân Phi đang ngồi ở phía đối diện nãy giờ không nói một câu nào, lạnh nhạt nói: “Sau khi ly hôn anh hãy chăm sóc cho bản thân mình, nhờ anh chăm sóc tốt cho Bánh Quy nhé."
“Ừ” Trần Quân Phi không ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Song Thư, Lê Châu Sa quay sang liếc nhìn Trần Quân Phi.
Mặc dù trong lòng cô ấy rất tức giận về việc Trần Quân Phi đã phản bội Hoàng Song Thư, thế nhưng cô ấy cũng không thể can thiệp được vào chuyện giữa vợ chồng hai người họ cho nên đành kéo Hoàng Song Thư rời khỏi văn phòng luật sư.
Sau khi Hoàng Song Thư và Lê Châu Sa rời đi, Trần Quân Phi mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn theo bóng dáng Hoàng Song Thư, sau đó anh ôm đầu rên rỉ vì đau đớn.
Song Thư, Song Thư...
Anh thực sự rất muốn bước tới và ôm chặt lấy cơ thể của Hoàng Song Thư, anh rất muốn rất muốn làm điều này thế nhưng Trần Quân Phi biết rất rõ rằng anh không thể ôm Hoàng Song Thư, bởi vì anh ấy không thể...
Anh sắp chết rồi, anh sẽ không bao giờ được nhìn thấy Hoàng Song Thư nữa.
Nhưng cho dù anh có chết thì cũng phải khiến Hoàng Song Thư hận mình, như vậy thì dù sau này cô có biết
.