“Tôi sắp đính hôn với Nguyễn Mỹ rồi, Huỳnh Bảo Nhi” Đột nhiên Trần Thanh Vũ buông tôi ra, sửa sang lại quần áo một chút rồi dùng giọng điệu nặng nề nói với tôi.
Sau khi nghe xong, tôi vẫn cười rạng rỡ nói: “Tôi biết chứ, đã có người nói chuyện này cho tôi nghe rồi” “Đừng cười nữa” Trần Thanh Vũ vươn tay nắm lấy cắm tôi, sắc mặt của anh trở nên lạnh lùng, vẻ mặt u ám nham hiểm độc ác kia khiến người ta cảm thấy run sợ.
Tôi bị giọng nói âm u của Trần Thanh Vũ dọa sợ nhưng vẫn dùng đôi mắt màu trà lạnh nhạt nhìn Trần Thanh Vũ, hờ hững nói: “Tôi biết anh sắp kết hôn với Nguyễn Mỹ nhưng tôi không ngại, chúng ta vẫn có thể lên giường, vẫn… có thể hôn môi đối phương.
Trần Thanh Vũ, chẳng lẽ anh muốn nói rằng sau khi anh kết hôn với Nguyễn Mỹ thì sẽ giữ thân trong sạch vì cô ta sao?” “Từ hôm nay trở đi, chúng ta đừng gặp mặt nữa” Trần Thanh Vũ lạnh lùng đẩy tôi ra, sửa sang lại cổ áo bị lệch một chút rồi ra lệnh cho tôi.
Nghe Trần Thanh Vũ nói xong, tôi cười nhẹ một tiếng, vươn tay vuốt mặt Trần Thanh Vũ, giọng khàn khàn nói: “Vậy sao? Đừng gặp mặt nữa sao? Trần Thanh Vũ, anh thật sự định giữ thân trong sạch vì Nguyễn Mỹ sao?” “Đủ rồi, Huỳnh Bảo Nhi, dáng vẻ như thế này… không giống em” Trần Thanh Vũ đẩy tay của tôi ra rồi sau đó đi tới cửa.
Tôi nhìn theo bóng lưng của Trần Thanh Vũ, bàn tay siết chặt thành nắm đấm.
Khi Trần Thanh Vũ đi đến vị trí hành lang, anh quay đầu lại lần thứ hai rồi nhẹ giọng nói với tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, đây không phải là em.”
Sau khi nói câu này xong thì Trần Thanh Vũ lập tức rời đi.
Tôi nhìn theo bóng dáng của Trần Thanh Vũ rồi che lại mặt, chậm rãi ngồi xuống đất.
Đây không phải tôi? Vậy người như thế nào mới là tôi? Tôi đã không còn biết tôi là người như thế nào nữa rồi?
Tôi đã sớm quên mất mình là người như thế nào, bắt đầu từ khoảnh khắc đứa nhỏ mất đi, tôi đã không còn là Huỳnh Bảo Nhi nữa rồi.
Sau khi Trần Thanh Vũ nói những lời này xong thì không hề xuất hiện ở trước mặt tôi nữa, đồng thời tôi cũng sẽ không chủ động đi tìm Trần Thanh Vũ.
Tôi vẫn làm thư ký bên cạnh Lê Minh Quang như cũ, sau khi tan ca thì cùng với Lê Minh Quang đi dạo phố ăn uống gì đó.
Người trong công ty đều cho rằng tôi và Lê Minh Quang là một đôi.
Tôi không cố tình giải thích, Lê Minh Quang cũng không làm vậy, trong lòng hai chúng tôi đều hiểu rõ nhưng không nói ra.
“Bảo Nhi, anh đã đặt trước một nhà hàng Nhật Bản rồi, lát nữa chúng ta qua đó ăn đi.” Lúc tan ca nghỉ trưa, Lê Minh
Quang đi vào nói với tôi.
Sau khi tôi thu dọn đồ đạc xong thì cùng Lê Minh Quang rời đi.
Sau khi tới nhà hàng Nhật Bản mà Lê Minh Quang nói, lúc vừa định đi vào thì đụng phải Nguyễn Mỹ và Trịnh Phương Thảo.
Lúc Trịnh Phương Thảo nhìn thấy tôi thì kinh ngạc nói: “Bảo Nhi, thật trùng hợp, không ngờ cháu cũng tới đây ăn cơm.” “Đúng vậy” Tôi có ấn tượng rất tốt với Trịnh Phương Thảo, tuy Nguyễn Mỹ là một người phụ nữ vô cùng đáng ghét nhưng không thể phủ nhận một điều rằng mẹ của Nguyễn Mỹ là một người vô cùng dịu dàng.
Trịnh Phương Thảo ôn hòa nhìn tôi một cái, sau đó mời tôi ăn cơm chung với bà ấy và Nguyễn Mỹ.
Tuy ngoài miệng Nguyễn Mỹ không nói gì thêm nhưng tôi lại không phải người ngu ngốc, sao có thể không cảm nhận được ánh mắt của cô ta chứ?
Trong bữa ăn, tôi và Lê Minh Quang đều rất ít nói chuyện, ngoại trừ thỉnh thoảng nói chuyện với Trịnh Phương Thảo một vài câu ra thì chúng tôi cũng chỉ đáp lại lời của Trịnh Phương
Thảo nói.
Dù sao Trịnh Phương Thảo cũng là người xuất thân từ gia tộc lớn, mỗi hành vi cử chỉ đều hiện ra sự quý phái sang trọng.
“Bảo Nhi, mấy ngày nữa sẽ tới lễ đính hôn của Nguyễn Mỹ và Thanh Vũ, không biết ngày đó cháu có đồng ý đến dự hay không?”
Tôi ngước mắt lên liếc nhìn Trịnh Phương Thảo, từ lúc tiến vào bàn tới giờ Nguyễn Mỹ ngồi bên cạnh Trịnh Phương Thảo vẫn không nói gì nhưng lại đột nhiên hất cảm đắc ý nhìn tôi.
“Đúng vậy Huỳnh Bảo Nhi, khi tôi và Thanh Vũ đính hôn, cô cũng phải tới chúc phúc gì đó chứ?”
Tôi nhìn nụ cười đắc ý trên mặt Nguyễn Mỹ, chỉ thản nhiên mim cười nói: “Đương nhiên rồi, nếu đã là lễ đính hôn của cô Mỹ và tổng giám đốc Vũ, sao tôi có thể không tới cho được chứ?” “Dù sao tôi cũng là vợ trước của Trần Thanh Vũ mà đúng không?”
Nói xong, tôi dùng ánh mắt mang hàm ý liếc nhìn Nguyễn Mỹ, mặt của Nguyễn Mỹ hơi cứng lại, hung tợn trừng mắt nhìn tôi nhưng bởi vì ngại đang có Trịnh Phương Thảo ở đây nên không dám nói gì.
“Nếu cháu chịu tới, tất nhiên tôi sẽ vô cùng hoan nghênh”
Trịnh Phương Thảo không nhìn ra bầu không khí kỳ quái giữa tôi và Nguyễn Mỹ, bà ấy lại cười rất dịu dàng nói với tôi.
Có đôi khi tôi thật sự rất hâm mộ Nguyễn Mỹ có một người mẹ dịu dàng như vậy, nhưng tính cách của Nguyễn Mỹ… lại hoàn toàn không giống với Trịnh Phương Thảo.
“Vâng ạ, hy vọng là vậy.
Tôi liếc nhìn Nguyễn Mỹ một cái, cong môi cười nói.
Sau khi ăn được một lúc, dưới ánh mắt như muốn ăn thịt người kia của Nguyễn Mỹ, tôi cũng nếm xong miếng sốt lưỡi bò cuối cùng.
Tôi cầm lấy giấy ăn bên cạnh lau khóe miệng một chút rồi nói với Trịnh Phương Thảo: “Xin lỗi, cháu vào nhà vệ sinh một chút.”
Lê Minh Quang chỉ liếc nhìn tôi một cái nhưng cũng không nói gì cả.
Tôi đứng dậy rời khỏi bàn ăn trực tiếp đi đến nhà vệ sinh.
Sau khi tôi giải quyết nhu cầu sinh lý xong thì nghe thấy có người tiến vào.
Cho dù bây giờ tôi không mở cửa ra thì cũng biết người vừa đi vào là ai.
Tôi cong cánh môi lên, chậm rãi đẩy cửa đi ra ngoài, mới vừa đi đến bồn rửa muốn rửa tay thì cổ tay đã bị Nguyễn Mỹ giữ lấy.
Mặt mũi của Nguyễn Mỹ vô cùng dữ tợn, cô ta trừng to mắt nhìn tôi, đôi mắt mang theo sự thù hận nhìn tôi.
“Huỳnh Bảo Nhi, tôi đã cảnh cáo cô rồi, kêu cô đừng tới gần
Trần Thanh Vũ, tại sao cô lại không nghe?” “Sao tôi nghe không hiểu lời cô nói vậy? Tôi đâu có chủ động tới gần Trần Thanh Vũ, là Trần Thanh Vũ chủ động tới gần tôi.
Tối hôm qua tôi chỉ gọi một cuộc điện thoại nói rằng tôi nhớ anh ta thôi, kết quả anh ta đã bay từ nước ngoài về thăm tôi đấy.
Xem ra, công lực của cô vẫn chưa đủ, không thể giữ được
Trần Thanh Vũ vào trong tay mình rồi.” “Huỳnh Bảo Nhi, con đàn bà để tiện này, tôi trù cô chết không được tử tế.” Nguyễn Mỹ hung hăng nhìn chằm chằm tôi, nâng tay lên muốn tát vào mặt tôi.
Tôi giữ được tay của Nguyễn Mỹ, nhìn khuôn mặt vặn vẹo thậm chí dữ tợn kia của Nguyễn Mỹ thì tôi bật cười, dùng ánh mắt kiêu ngạo lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô luôn như vậy, khó trách khiến Trần Thanh Vũ không có cảm giác với cô.
Nếu một người phụ nữ thường xuyên lộ ra dáng vẻ như mụ đàn bà đanh đá thì sẽ khiến đàn ông vô cùng chán ghét đấy! “Cô nói cái gì? Cô nói lại lần nữa cho tôi.” Nguyễn Mỹ bị lời tôi nói kích thích, mặt đỏ lên, lúc giơ tay định tát lên mặt tôi một lần nữa thì tôi đã nâng chân lên đá vào bụng Nguyễn Mỹ một cái.
Nguyễn Mỹ không kịp né tránh đụng vào cạnh bồn rửa tay, sau đó dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm tôi.
“Tôi không muốn thảo luận vấn đề này với một người phụ nữ ngực to nhưng không có não.
Dáng vẻ của cô thế này khiến tôi thật buồn cười, còn nữa, cô có thời gian ở đây cảnh cáo tôi thì không bằng nghĩ lại nên dùng cách nào để chiếm được trái tim của Trần Thanh Vũ thì hơn, đừng bỏ công sức trên người tôi nữa.” “Huỳnh Bảo Nhi, cô chẳng là cái thá gì cả.
Cho dù bây giờ cô quấn lấy Trần Thanh Vũ không buông thì cô cũng chỉ là một cô vợ bé không dám nhìn mặt người đời mà thôi.” Nguyễn Mỹ kiêu ngạo nói theo bóng lưng của tôi.
Sau khi tôi nghe xong lập tức bật cười, tỏ vẻ không sao cả quay đầu lại nói: “Lễ đính hôn của cô và tổng giám đốc Vũ có thành công hay không vẫn chưa biết chắc được đâu, bây giờ cô nói ra hai chữ vợ bé lại có hơi sớm rồi đấy, rốt cuộc ai mới là vợ bé thì chúng ta cứ mở to mắt chờ đi.”
Trước kia Nguyễn Mỹ đã từng vinh quang đoạt Trần Thanh Vũ đi khiến tôi trở nên hèn mọn, bây giờ… tôi cũng sẽ làm chuyện giống như lúc trước Nguyễn Mỹ đã làm.
Tôi muốn để Nguyễn Mỹ cảm nhận một cách sâu sắc lúc trước tôi đau khổ đến cỡ nào.
Sau khi tôi ra khỏi nhà vệ sinh thì lập tức theo Lê Minh Quang rời đi trước.
Đi ra khỏi nhà hàng, trong lòng tôi vẫn mang theo sự phiền muộn, tôi cũng không còn giữ được bình tĩnh như khi ở trước mặt Nguyễn Mỹ nữa.
Lê Minh Quang nhận thấy cảm xúc của tôi đang thay đổi, đôi mắt hơi tối lại: “Vừa rồi Nguyễn Mỹ đã nói gì khiến em không vui sao?” “Không có gì, chỉ dựa vào cô ta thì vẫn chưa có tư cách khiến em không vui đâu.” Tôi nhếch môi lạnh nhạt nói.
“Trực tiếp đến công ty? Hay là..” “Về nhà đi, hôm nay em muốn nghỉ ngơi một chút.” Tôi mệt mỏi nhìn Lê Minh Quang, thả lỏng tay xuống nói.
“Được rồi.” Lê Minh Quang không nói gì nữa, chỉ đưa tôi lên xe rồi đưa về nhà.
Tôi thấy Lê Minh Quang đi rồi mới nằm trên giường thẫn thờ nhìn di động.
Tôi đang đợi… đợi Trần Thanh Vũ chủ động tìm tôi sao? Ngày đính hôn của Trần Thanh Vũ và Nguyễn Mỹ càng gần, cảm xúc của tôi cũng càng chịu ảnh hưởng theo.
Tôi tự nói với bản thân không nên để ý tới, tôi chỉ cần yên tĩnh chờ đợi là được, nhưng vẫn… không nhịn được mà để ý.
Buổi tối, tôi chọn một chiếc váy gợi cảm hai dây, cầm hộp trang điểm đã lâu không dùng tới, yên lặng ngồi trước gương cẩn thận trang điểm cho mình.
Tôi nhìn bản thân mê hoặc mang theo sự lạnh lùng cao quý ở trong gương, hài lòng cong môi nở nụ cười, sau đó xách túi da lên đi ra ngoài.
Bên trong quán bar.
Người ở đây đều nhảy nhót điên cuồng để phát tiết cảm xúc của mình, trên sân khấu có mấy người đang lắc lư tay chân theo điệu nhạc.
Tôi đi vào quán bar, rất nhiều ánh mắt của đàn ông đều đặt trên người tôi.
Tôi tiếp nhận ánh mắt của những người đàn ông kia, sau đó quay đầu lại nở nụ cười với mấy người họ.
Một người đàn ông ăn mặc theo phong cách độc lạ, mặt mũi nhìn cũng được nhảy ra cản đường tôi.
Người đẹp, hân hạnh uống ly rượu nhé” Kiểu nói chuyện này rất phổ biến trong các quán bar, nếu thuận mắt nói không chừng hai bên sẽ cùng nhau ra ngoài thuê phòng chơi tình một đêm gì đó.
Nhìn người đàn ông có cử chỉ tùy tiện trước mắt, nếu là trước kia thì chắc là tôi đã từ chối.
Nhưng đêm nay..
Tôi cong môi cười với anh ta, mờ ám đi tới bên cạnh anh ta: “Uống rượu có ý nghĩa gì? Hay là chúng ta ra nhảy đi? Đêm nay tôi tới đây chính là bởi vì muốn nhảy đấy” “Rất sẵn lòng.” Anh ta cười với tôi bằng một nụ cười vô cùng đào hoa.
Tôi lôi kéo tay anh ta tiến vào sân nhảy.
Khi âm nhạc bắt đầu, tôi nhẹ nhàng lắc eo nhảy cùng những người đó.
Tôi vừa nhảy một điệu kề má vô cùng mờ ám với người đàn ông này vừa đưa mắt nhìn về phía cầu thang cách đó không xa.
Quả nhiên, tôi nhìn thấy Trần Thanh Vũ đang đi từ trên cầu thang xuống.
Giám đốc quán bar còn đi ở phía sau, tôi biết đêm nay Trần Thanh Vũ sẽ tới đây bàn một vụ làm ăn.
Lúc thấy Trần Thanh Vũ nhìn sang bên này, tôi chớp lấy thời cơ nghiêng cả thân thể lên trên người người đàn ông kia.
Đương nhiên anh ta không bỏ qua thời cơ được sàm sỡ này, lập tức vươn tay ra ôm lấy vòng eo của tôi, thở phì phò nói với tôi: “Người đẹp, em thật nhiệt tình đấy.
Đêm nay có hứng thú chơi với nhau không? Hả?”.