Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý FULL


Hu hu hu.

Trần Thanh Vũ… sao anh có thể tàn nhẫn như vậy, sao có thể… tàn nhẫn như vậy? “Huỳnh Bảo Nhi” Lúc tôi đang khóc đến đau thương, một giọng nói dịu dàng đầy sốt ruột vang lên trên đầu tôi.

Tôi ngẩng đầu, thấy Lê Minh Quang bước xuống xe, cầm ô đi tới.

Nhìn thấy anh, tôi như thấy được cọng rơm cứu mạng mình, lập tức ôm anh.

“Lê Minh Quang, làm sao đây? Em rất khó chịu.

Em cứ nghĩ rằng khi kể hết chuyện về đứa bé cho Trần Thanh Vũ thì ít nhất sẽ khiến anh ấy hận Nguyễn Mỹ, nhưng không ngờ..

anh ấy lại bảo em bỏ qua cho Nguyễn Mỹ
Đã biết Nguyễn Mỹ hại chết con của mình nhưng tại sao Trần Thanh Vũ còn muốn tôi buông tha cho Nguyễn Mỹ?
Tại sao muốn bỏ qua mọi chuyện cho Nguyễn Mỹ? Dựa vào đầu mà tôi phải tha thứ cho cô ta chứ? “Vậy là em vẫn còn yêu Trần Thanh Vũ sao?” Lê Minh Quang sờ mấy giọt nước đọng trên khuôn mặt tôi, giọng nói trầm thấp vang lên.

Tôi cắn môi, đôi mắt mơ hồ nhìn khuôn mặt Lê Minh
Quang, tôi không thể phân biệt nổi những giọt nước chảy xuống từ mắt tôi là nước mưa, hay là nước mắt.

“Không yêu, em không muốn yêu Trần Thanh Vũ nữa, không muốn tiếp tục yêu nữa đâu.

Tôi ôm Lê Minh Quang, hét lên.

Không muốn yêu nữa, thật sự không muốn nữa.

Yêu thật đau khổ.

“Huỳnh Bảo Nhi, em thật ngốc, là đồ ngốc” Lê Minh Quang ôm chặt tôi, hôn lên mắt tôi.

“Minh Quang, anh giúp em được không, giúp em quên Trần Thanh Vũ, giúp em quên anh ấy đi.”
Tôi rất khó chịu, trái tim như bị khoét hết ra, tôi không nên có dáng vẻ như vậy, bây giờ đến tôi cũng không nhận ra bản thân mình nữa rồi.

“Được.” Đôi mắt u ám của Lê Minh Quang nhìn tôi chằm chằm một lúc, anh ôm tôi, vào lúc chuẩn bị ôm tôi lên xe thì bất chợt nghe thấy một giọng nói khàn khàn vang lên sau lưng.

“Huỳnh Bảo Nhi..” Là Trần Thanh Vũ?.

Ngôn Tình Sắc
Tôi chậm chạp quay đầu, đôi mắt sưng đỏ lên, mơ hồ thấy được bóng dáng của Trần Thanh Vũ.

Quần áo anh rất lộn xộn, tóc đen dán chặt trên khuôn mặt tuấn tú, Trần Danh đứng sau lưng che dù cho anh.

Nhưng Trần Thanh Vũ lại đẩy Trần Danh ra, cố chấp nhìn về phía tôi.

“Huỳnh Bảo Nhi… đừng đi, đừng đi theo Lê Minh Quang Sao anh còn đuổi theo tôi làm gì? Trần Thanh Vũ, không phải anh rất nhớ thương Nguyễn Mỹ sao?
Tôi trượt xuống khỏi ngực Lê Minh Quang, đến bên cạnh Trần Thanh Vũ, nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh rồi thong thả nói: “Trần Thanh Vũ, tôi không muốn nhìn anh bày ra bộ mặt này nữa.

Tôi nói rồi, tôi sẽ không tha thứ và bỏ qua cho Nguyễn Mỹ đâu, cô ta thiếu tôi cái thì phải trả lại cái đó.” “Tôi không cần gì cả.

Huỳnh Bảo Nhi, tôi không cần Nguyễn Mỹ, chúng ta về nhà thôi, được không?” Trần Thanh Vũ khẩn cầu nhìn tôi, đây là lần đầu tiên anh dùng ánh mắt này nhìn tôi.

Cái gì cũng không cần, ngay cả Nguyễn Mỹ cũng không cần, dường như đây là lời hứa hẹn của Trần Thanh Vũ dành cho tôi.

Anh hứa với tôi, anh sẽ không cần Nguyễn Mỹ, chỉ cần tôi thôi.

Tôi cúi đầu, nở một nụ cười khó hiểu: “Trần Thanh Vũ… cái gì anh cũng không cần sao? Kể cả Nguyễn Mỹ cũng vậy sao?” “Đúng vậy, tôi không cần gì cả, chỉ cần em thôi.

Chúng ta rời khỏi đây đi, được không?” Trần Thanh Vũ cười khổ nhìn tôi, giọng nói khàn khàn.

“Nhưng mà tôi lại không cần anh.” Tôi hất cắm, lạnh nhạt đáp lại lời của Trần Thanh Vũ.

Tôi… không cần anh nữa, tôi đã không còn là một Huỳnh Bảo Nhi ngây thơ ngu ngốc kia nữa rồi.

“Huỳnh Bảo Nhi, rời khỏi Lê Minh Quang đi, cậu ta không phải người tốt đâu.” “Với tôi, người tổn thương tôi nhất trên đời này, chỉ có một mình anh thôi, Trần Thanh Vũ.”
Tôi dùng sức hất tay Trần Thanh Vũ ra, châm chọc nói.

Trần Thanh Vũ kinh ngạc nhìn tôi, khổ sở nói: “Huỳnh Bảo Nhi, tất cả đều do tôi, là tôi sai rồi.

Chúng ta trở về đi, giống như trước đây vậy, có được không? Tôi không cần công ty nữa, cũng không cần phải chịu gánh nặng trách nhiệm nữa, chúng ta rời khỏi đây, tôi đưa em đi, chỉ có chúng ta thôi…” “Sao, còn muốn gạt tôi?” Tôi lạnh lùng hỏi Trần Thanh Vũ, vì cô ta mà anh dốc hết lòng để tính kế vậy à.

Dáng vẻ này của Trần Thanh Vũ, đơn giản chỉ vì muốn bảo vệ Nguyễn Mỹ mà thôi.

Nói cho cùng thì cho dù bất kỳ chuyện gì xảy ra, trong lòng Trần Thanh Vũ, tất cả đều không quan trọng bằng Nguyễn Mỹ.

Dù biết Nguyễn Mỹ hại chết con mình, là con của tôi và anh nhưng Trần Thanh Vũ vẫn bảo tôi tha cho Nguyễn Mỹ.

Tôi không còn chút tin tưởng nào với Trần Thanh Vũ nữa rồi.

“Trần Thanh Vũ, cậu tổn thương Bảo Nhi quá nhiều rồi.

Cậu cho rằng cậu muốn lợi dụng tình cảm của cô ấy lúc nào cũng được sao? Không thể nào đâu.” Không biết Lê Minh Quang đã đến trước mặt Trần Thanh Vũ từ lúc nào, anh ấy đỡ tôi, tránh để tôi ngã xuống đất.

“Lê Minh Quang, tôi nói rồi, ân oán giữa hai chúng ta không được phép liên lụy tới Huỳnh Bảo Nhi.

Cô ấy không biết gì cả, cô ấy là người vô tội.” Trần Thanh Vũ gầm lên với Lê Minh Quang, vung năm đấm về phía anh ta.

Lê Minh Quang bắt lấy cánh tay của Trần Thanh Vũ, ánh mắt lạnh như băng: “Trần Thanh Vũ, cậu coi trọng bản thân quá rồi đấy.

Cậu không trân trọng Huỳnh Bảo Nhi, vậy hãy để cho tôi đi.

Từ nay về sau, cô ấy sẽ là vợ của Lê Minh Quang tôi, tôi sẽ kết hôn với Huỳnh Bảo Nhi, còn cậu thì cứ hạnh phúc bên cạnh Nguyễn Mỹ mà cậu yêu quý nhất”
Lê Minh Quang cười lạnh, đẩy tay Trần Thanh Vũ ra, kéo tay tôi đi về phía xe.

“Huỳnh Bảo Nhi..

đừng đi cùng Lê Minh Quang, Huỳnh Báo Nhi”
Giọng khàn khàn của Trần Thanh Vũ vang lên sau lưng tôi, nghe thấy âm thanh như thú dữ gầm thét của Trần Thanh Vũ, tim tôi đau như cắt.

Tôi siết chặt tay, cắn môi đáp: “Trần Thanh Vũ, chúng ta kết thúc rồi.” Ban đầu đúng hơn là tôi không nên trông chờ quá nhiều vào Trần Thanh Vũ, bây giờ rốt cuộc có thể buông tay được rồi.

“Em nói gì vậy? Huỳnh Bảo Nhi” Trần Thanh Vũ hét lên, tôi không quan tâm nữa, quay người ngồi lên xe Lê Minh Quang.

Trời mưa ngày càng lớn, tôi thấy Trần Thanh Vũ đập cửa xe, anh giống như thú dữ không kiềm chế được sự tức giận, gọi tên tôi không ngừng.

Tôi trầm mặc, rũ mắt xuống không nói lời nào, sau đó từ từ nhắm mắt lại.

“Đau lòng sao?” Lê Minh Quang ngồi bên cạnh tôi, anh ấy đưa tay ra nắm lấy tay tôi.

Không, tôi không đau lòng chút nào, sao lại đau lòng cho Trần Thanh Vũ chứ?
Tôi lắc đầu, lạnh lùng nói: “Em không đau lòng chút nào cả.” Tôi và Trần Thanh Vũ đi đến kết cục ngày hôm nay, chẳng phải đã dự liệu trước rồi sao? “Huỳnh Bảo Nhi… anh yêu em.” Bên ngoài xe truyền đến tiếng gào thét của Trần Thanh Vũ, vang lên chấn động màng nhĩ tôi.

Toàn thân tôi run rẩy, trợn to hai mắt nhìn bóng dáng Trần Thanh Vũ bị chiếc xe bỏ xa.

Trần Thanh Vũ quỳ trên mặt đất, đôi mắt đỏ lên, qua lớp kính cửa sổ lộ da dáng vẻ bị thương và cô độc.

“Huỳnh Bảo Nhi…”
Giọng nói của anh ngày càng yếu ớt, rốt cuộc chỉ còn sót lại thanh âm của cơn mưa.

Bóng dáng Trần Thanh Vũ dần dần mơ hồ rồi sau đó biến mất.

Đầu óc tôi rối bời, tôi nghe thấy Trần Thanh Vũ hét lên, anh nói anh yêu tôi?
Trần Thanh Vũ… Anh ấy yêu tôi sao? Hay cũng chỉ là diễn kịch thôi đây? Tôi không thể phân biệt được nữa rồi, vậy rốt cuộc đâu mới là thật, đầu mới là giả chứ… “Có thể không? Huỳnh Bảo Nhi?” Lê Minh Quang đưa tôi về biệt thự của anh, anh đặt tôi trên sàn nhà, hơi thở sạch sẽ mang theo chút khí ẩm thoáng qua mặt tôi.

Tôi trợn mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú và dịu dàng của anh ấy, nhắm mắt lại.

Tôi muốn quên Trần Thanh Vũ, quên đi những rung động mà Trần Thanh Vũ mang đến cho tôi.

Tôi muốn tìm một lối mòn tắt để quên đi Trần Thanh Vũ ngay lập tức, nếu như lên giường với người đàn ông khác có thể giúp tôi quên đi Trần Thanh Vũ… thì tôi sẽ đồng ý.

“Không hối hận sao?” Hô hấp Lê Minh Quang ngày càng nguy hiểm, tôi biết anh ấy đang động tình.

Cơ thể anh ấy nóng rực như muốn thiêu cháy tôi vậy, đã tới mức này rồi, tôi không cho phép bản thân mình hối hận nữa.

Tôi cắn môi, gật đầu đáp: “Em… sẽ không hối hận.” Nghe tôi nói, Lê Minh Quang cởi nút áo tôi, nhiệt độ khác lạ chạm vào thân thể tôi khiến tôi nhịn không được khẽ run, phát ra tiếng rên nhẹ.

“Trần Thanh Vũ.”
Tôi theo phản xạ kêu tên Trần Thanh Vũ, vốn dĩ bàn tay của Lê Minh Quang đang lướt trên người tôi rất nóng, nhưng bây giờ lại trở nên lạnh lẽo.

Tôi mở to mắt nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Lê Minh Quang, giờ đây vẻ mặt anh ấy vô cùng lạnh lùng.

Tôi tiến tới, chủ động ôm Lê Minh Quang, thấp giọng nói: “Xin lỗi, em quên mất” “Huỳnh Bảo Nhi, em vẫn còn yêu Trần Thanh Vũ.”
Lê Minh Quang cười khổ nhìn tôi, anh ấy ngồi trên sàn nhà dường như có chút cô đơn và bất lực.

Tôi nhìn dáng vẻ này của Lê Minh Quang, mạnh mẽ cầm tay anh rồi vội vàng nói: “Em sẽ quên anh ấy mà, em muốn quên anh ấy” “Em đồng ý không?” Lê Minh Quang sâu xa nhìn tôi.

“Em đồng ý.” Tôi đè nén sự mâu thuẫn trong lòng xuống, nói với Lê Minh Quang.

Tôi đưa tay ra, ngón tay không nhịn được run lên.

Tôi cởi quần áo của Lê Minh Quang, nhìn anh đầy ngại ngùng nói: “Em đồng ý trở thành vợ anh.”
Tôi muốn một cái ôm ấm áp, một chỗ để tôi có thể nương tựa khi mệt mỏi, mà Lê Minh Quang là lựa chọn tốt nhất, anh ấy là người hiểu tôi nhất trên đời này.

“Huỳnh Bảo Nhi, anh không cho phép em hối hận nữa.” Lê Minh Quang đặt tôi trên sàn, cởi quần áo tôi ra.

Tôi căng thẳng nắm chặt tấm thảm, thôi miên bản thân rằng chỉ cần qua được bước này thì tôi có thể quên đi Trần Thanh Vũ.

Chỉ cần… vượt qua một bước này là được rồi.

Tay Lê Minh Quang lướt qua thân thể tôi, khi môi anh chuẩn bị phủ lên bờ môi tôi.

Tôi không hiểu sao lập tức bị kích thích mạnh mẽ, đẩy mạnh Lê Minh Quang ra.

“Huỳnh Bảo Nhi” Giọng nói Lê Minh Quang vang lên, vừa trầm vừa đục, ngay thời điểm này, đàn ông ghét nhất là bị làm phiền.

Tôi rũ mắt siết chặt tay mình, cười khổ nói với Lê Minh Quang: “Thật xin lỗi, em nghĩ… giờ em vẫn chưa chuẩn bị tốt.” Thân thể của tôi vẫn chưa chuẩn bị để tiếp nhận Lê Minh Quang thật tốt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui