Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý FULL


Tôi nghĩ Lê Minh Quang sẽ tức giận nhưng anh ấy chỉ im lặng cầm quần áo lên mặc vào rồi đưa quần áo rơi dưới đất cho tôi, thấp giọng nói: “Huỳnh Bảo Nhi, anh sẽ chờ em.”
Lời nói của Lê Minh Quang khiến tôi cảm thấy áy náy, tôi là người thiếu quyết đoán như thế nhưng anh ấy vẫn không hối hận mà chờ tôi.

Tôi cười khổ, nhẹ nhàng gật đầu, ôm quần áo đi về phòng của mình.

Tôi quấn khăn quanh người ra khỏi phòng tắm, nhìn cơn mưa to ngoài cửa sổ rồi lâm vào trầm tư.

Tôi và Trần Thanh Vũ, ly hôn rồi trả thù, đã bước qua một chặng đường dài như vậy nhưng tôi lại một lần nữa chìm vào sự dịu dàng của anh, trái tim tôi… không còn là của mình nữa.

Trần Thanh Vũ là nốt ruồi son trong lòng tôi, nếu muốn quên anh thì tôi chỉ có thể xóa sạch nốt ruồi này ra khỏi tim mình, dù có đau đớn tận xương tủy như thế nào thì tôi cũng muốn tự mình xóa sạch nó.


Hôm sau tôi bị bệnh nặng, sốt cao đến bốn mươi độ vẫn chưa hạ nhiệt.

Lê Minh Quang vẫn luôn ở bên cạnh tôi, thậm chí còn không đến công ty.

Đến tận ba giờ chiều tôi mới hạ sốt, vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi của Lê Minh Quang.

Anh ấy vươn tay ôm chầm lấy tôi, nhẹ nhàng an ủi: “Huỳnh Bảo Nhi, em thật là… muốn hù chết anh sao?” “Xin lỗi… em không ngồi dậy nổi.” Tôi vươn đôi tay không chút sức lực ôm lấy Lê Minh Quang, khàn giọng nói.

Lê Minh Quang nhẹ nhàng xoa mắt tôi, đau lòng nói: “Anh thật sự muốn dạy cho người phụ nữ không nghe lời như em một bài học”
Tôi lè lưỡi, hắng giọng nói: “Em đói bụng rồi.” “Giờ anh đi nấu cơm cho em, em muốn ăn gì?” “Cháo trứng muối thịt nạc.” “Được.” Lê Minh Quang hôn lên trán tôi một cái, đỡ tôi nằm xuống rồi sau đó rời đi.

Tôi nằm trên giường, tay cầm điều khiển mở tivi lên, trên màn hình đang phát tin tức buổi họp báo của Trần Thanh Vũ.

Hình như Trần Thanh Vũ ngã bệnh, sắc mặt anh tái nhợt, trong lúc nói chuyện cứ ho khan liên tục.


Anh mặc một bộ âu phục xanh đậm, tuy thân thể gầy gò nhưng đôi mắt vẫn sắc bén như cũ.

Đối mặt với sự công kích của phóng viên, anh vẫn ung dung bình thản, khí chất mang tính uy hiếp trên người không bởi vì tập đoàn Trần Thăng phá sản mà giảm đi chút nào.

Một phóng viên hỏi: “Tôi nghe nói người khiến tập đoàn Trần Thăng phá sản là vợ trước của anh – cô Huỳnh Bảo Nhi, đối với vấn đề này anh có ý kiến gì không.” “Vợ trước của tôi không liên quan đến chuyện này, là do tôi bảo thủ nên mới khiến tập đoàn Trần Thăng phá sản” Trần Thanh Vũ bình thản nhìn phóng viên kia, lạnh mặt nói.

Tay phóng viên kia dường như không hài lòng, lại hỏi: “Theo những tin tức trên mạng thì sau khi anh và vợ trước ly hôn, hai người hình như đã nối lại tình cũ.

Có nhiều người thấy anh và cô ấy đi mướn phòng ở khách sạn, xin hỏi chuyện này có phải sự thật hay không?” “Tôi không thể trả lời.” Trần Thanh Vũ lạnh mặt, không trả lời vấn đề này.

Tôi nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Trần Thanh Vũ, khẽ cắn môi, tay bấm chuyển kênh.

Tôi và Trần Thanh Vũ nên dừng lại ở đây thôi, dù có thù hận gì thì bây giờ đã kết thúc cả rồi.

“Trần Thanh Vũ đã chính thức trở thành tổng giám đốc của tập đoàn Aliba.” Không biết Lê Minh Quang đã đứng ở cửa bao lâu, lúc đi vào thì trong tay bưng một chén cháo trứng muối thịt nạc đặt trước mặt tôi, lặng lẽ nhìn tôi nói.

Tôi kinh ngạc nghe những lời đó, rũ mắt nhìn Lê Minh Quang: “Vậy sao? Xem ra anh ấy và Nguyễn Mỹ sắp kết hôn rồi.”
Tập đoàn Aliba và Trần Thăng ngang hàng với nhau, nếu chủ tịch tập đoàn Aliba đã giao hết cả tập đoàn cho Trần Thanh Vũ thì điều đó chứng tỏ cha của Nguyễn Mỹ rất coi trọng Trần Thanh Vũ.

“Theo tin tức mà anh biết được thì Trần Thanh Vũ sẽ kết hôn với Nguyễn Mỹ sớm thôi.

Bảo Nhi, đối với Trần Thanh Vũ thì sự nghiệp quan trọng hơn tình yêu, anh ta là một người có tham vọng đối với sự nghiệp, dã tâm của anh ta còn lớn hơn em nghĩ đấy” Những lời này của Lê Minh Quang như đang nói với tôi rằng tình yêu so với sự nghiệp và quyền lực thì không có ý nghĩa gì cả.

“Em hơi mệt.” Sau khi uống một ngụm cháo thì tôi nhỏ giọng nói với Lê Minh Quang.

Trong đầu tôi như có hai người đang đánh nhau, thật sự đau đầu nhức óc vô cùng.


Bây giờ tôi không muốn nhìn cũng không muốn nghe bất kỳ cái gì hết, chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt mà thôi.

“Được rồi, vậy em nghỉ ngơi đi, anh ở dưới lầu, nếu cần gì thì cứ gọi anh Lê Minh Quang nhìn tôi thật lâu, sau đó đặt chén cháo trong tay xuống rồi cất bước ra khỏi phòng.

Tôi cười khổ nhìn bóng lưng rời đi của Lê Minh Quang, siết chặt chăn bông trên người.


Hôm sau, cơ thể tôi cũng hồi phục được phần nào, sốt cao đã hạ.

Lê Minh Quang nói với tôi rằng hôm nay là sinh nhật của Trịnh Phương Thảo, anh ấy cũng được mời đến tham dự.

Hiện tại giá trị con người Lê Minh Quang đã tăng lên, rất nhiều người đều mơ ước làm quen lôi kéo quan hệ với anh ấy.

Mặc dù tôi không hiểu rõ lắm những chuyện trên thương trường nhưng chí ít tôi cũng biết lợi ích sẽ phô bày ra mặt giả dối của con người.

Tôi chờ một chút thì nhận được điện thoại của Trịnh Phương Thảo, bà ấy nói muốn mời tôi đến dự sinh nhật.

“Bảo Nhi, cháu sẽ ghé qua chứ?” Giọng nói ưu nhã của
Trịnh Phương Thảo truyền qua điện thoại.

Tôi có một loại tình cảm đặc biệt dành cho Trịnh Phương Thảo, sau khi nghe vậy thì tôi nhẹ nhàng đồng ý: “Vâng, hy vọng sẽ không gây phiền toái cho dì.”
Trịnh Phương Thảo ôn hòa cười: “Sao lại nói vậy chứ? Cũng vài ngày rồi dì chưa được gặp cháu, cháu chịu đến tham gia sinh nhật là dì vui rồi.”
Hàn huyên với Trịnh Phương Thảo một lát rồi tôi cúp điện thoại.

Lê Minh Quang nói, nếu tôi cảm thấy không khỏe thì không cần đến.


Tôi lắc đầu: “Không được, em đã đồng ý với dì Thảo sẽ đến tham dự sinh nhật rồi, tuy em không thích Nguyễn Mỹ nhưng đối với bà ấy thì em lại có một cảm giác rất khó diễn tả
Thấy tôi kiên quyết như thế, Lê Minh Quang cũng không ngăn cản nữa, anh ấy đưa tôi đến tiệm làm tóc để trang điểm.

Thật ra tôi hơi chóng mặt, lúc thợ trang điểm và nhà tạo mẫu tóc bận rộn chăm chút cho tôi thì tôi đã ngủ mất.

Không biết qua bao lâu, tôi mơ màng mở mắt.

“Cô Bảo Nhi, cô có hài lòng không?” Thợ trang điểm đứng sau lưng tôi kính cẩn nói.

Tôi nhìn mình trong gương, đôi mắt hơi rũ xuống.

Lê Minh Quang chọn cho tôi một bộ lễ phục màu trắng ngà, chiếc váy lệch vai nổi bật lên sắc mặt tái nhợt vì bệnh của tôi.

Tôi vươn tay xoa mặt mình, cảm thấy người phụ nữ trong gương thật xinh đẹp lạnh lùng làm sao, ngay cả tôi cũng suýt chút không nhận ra mình.

“Cô Bảo Nhi có thích kiểu tóc và phong cách trang điểm này không ạ? Nếu cô Bảo Nhi không thích thì tôi có thể giúp cô làm một kiểu tóc mới” Thợ trang điểm cung kính nói với tôi.

Tôi hoàn hồn, thả tay xuống lắc đầu: “Không cần, như thế này rất đẹp.” “Xong chưa?” Tôi ra khỏi phòng trang điểm, Lê Minh Quang đang ngồi bên ngoài xem tạp chí.

Nghe thấy tiếng bước chân thì anh ấy lập tức ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy dáng vẻ của tôi, trong đôi mắt anh ấy toát lên sự kinh ngạc.

Tôi ngượng ngùng nhìn Lê Minh Quang, nắm chặt bên hai váy nhỏ giọng nói: “Nhìn em có kỳ lạ lắm không?” Lần đầu tiên tôi thử phong cách trang điểm lạnh lùng quyến rũ này, tôi cứ cảm thấy nó rất kỳ lạ, hơi không chân thực.

Lê Minh Quang tiến lên phía trước, vươn tay ra vô cùng lịch thiệp nắm bàn tay tôi đặt lên môi, nói: “Không, nhìn em rất đẹp, khiến lòng anh cứ rung động mãi thôi.”
Động tác thân mật của Lê Minh Quang làm tôi không được tự nhiên.

Tôi muốn rút tay lại nhưng cảm thấy hành động này sẽ làm tổn thương Lê Minh Quang, không còn cách nào khác, tôi đành đè nén lại cảm giác khó chịu trong lòng mà im lặng để Lê Minh Quang ôm.

Lê Minh Quang ôm tôi, hơi thở dịu dàng ấm áp xẹt qua lỗ tai tôi, anh ấy nói khẽ: “Bảo Nhi, hôm nay em rất đẹp.”
Nghe Lê Minh Quang nói thế, tôi nhướng mày, hơi xấu hổ liếc nhìn anh ấy.


Tôi và Lê Minh Quang từ phòng trang điểm ra ngoài xe, anh ấy nắm chặt tay tôi.

Khi cả hai đều đã ngồi trong xe vô cùng yên tĩnh thì anh ấy nói: “Bảo Nhi, em thật sự đồng ý kết hôn với anh sao?”
Phải rồi, tối hôm qua tôi đã đồng ý kết hôn với Lê Minh
Quang.

Tôi cố quên hết mọi tổn thương trong quá khứ để đi tìm một tình yêu mới, một lựa chọn tốt nhất.

Tôi gật đầu, nói khẽ: “Nếu anh không chê thì chúng ta kết hôn nhé? Có được không?” Lê Minh Quang nắm chặt tay tôi, gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ kiên định: “Sao anh lại ghét bỏ em được chứ?”
Nghe Lê Minh Quang nói vậy, mắt tôi sáng lên, tôi biết anh ấy sẽ không ghét bỏ tôi.

Tôi muốn bắt đầu lại một lần nữa.

Tiệc sinh nhật của Trịnh Phương Thảo tổ chức vô cùng xa hoa, dù sao bà ấy cũng là bà chủ của nhà họ Nguyễn.

Mà nhà họ Nguyễn lại là danh môn vọng tộc, tiệc sinh nhật hào nhoáng như vậy cũng không có gì kỳ lạ.

Chỉ là một số người tham dự buổi tiệc đã biết về tôi, thấy tôi và Lê Minh Quang tham dự cùng nhau thì bọn họ đều nhìn chúng tôi bằng ánh mắt hiếu kỳ, tôi cảm thấy không thoải mái chút nào.

“Bảo Nhi, cháu có thể đến tham dự, thật sự dì vui lắm.”
Trịnh Phương Thảo dịu dàng nhìn tôi, sau đó nhìn sang Lê Minh Quang đứng kế bên tôi.

“Vị này chắc là tổng giám đốc Quang của tập đoàn Thời Quang nhỉ?” “Xin chào bà, tôi là Lê Minh Quang Lê Minh Quang lịch thiệp vươn tay ung dung nói với Trịnh Phương Thảo.

Trịnh Phương Thảo cười nhẹ, bắt tay với Lê Minh Quang: “Thật không ngờ tổng giám đốc Quang còn trẻ mà đã có triển vọng như thế.” “Bà quá khen rồi.” Lê Minh Quang bình thản gật đầu, buông tay ra.

“Đêm nay còn một chuyện rất quan trọng tôi muốn tuyên bố, mong hai người có thể ở lại.” Trịnh Phương Thảo nhìn tôi, trên mặt là vẻ ưu nhã quý phái, bà ấy dịu dàng nói.

Tôi hơi hoài nghi nhìn Trịnh Phương Thảo, không biết chuyện quan trọng mà bà ấy muốn nói là gì nhỉ?
Lê Minh Quang dẫn tôi đi chào hỏi mấy vị phu nhân khác, tôi cũng chỉ đứng một bên cười cười, thật ra tôi không hứng thú chút nào với những buổi tiệc xã giao của giới thượng lưu này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận