Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý FULL


Sau khi Lê Minh Quang mở cửa xe ra để tôi chui vào xong, anh ấy mới đóng cửa xe lại.

Tôi nhìn Trần Thanh Vũ và Nguyễn Mỹ đứng ở dưới màn mưa, ngay khi chúng tôi tiến vào trong xe, dường như tôi nhìn thấy được một chút bi thương khó hiểu trong mắt của Trần Thanh Vũ, rốt cuộc tại sao anh lại dùng ánh mắt bi thương kỳ quái như vậy để nhìn tôi chứ?
Trước giờ Huỳnh Bảo Nhi này chưa từng nợ Trần Thanh Vũ cái gì, ngược lại là Trần Thanh Vũ, anh nợ tôi rất nhiều rất nhiều.

“Cần anh ở bên cạnh em không?” Lúc Lê Minh Quang đưa tôi về nhà, bởi vì lo lắng cho cảm xúc của tôi, anh ấy đã nắm lấy tay tôi hỏi.

Đây là một loại ám chỉ, trai đơn gái chiếc ở chung một chỗ sẽ luôn lau súng cướp cò, tôi áy náy nhìn Lê Minh Quang một cái nói: “Xin lỗi Minh Quang, hôm nay em không có tâm trạng” “Cô bé ngốc, em đang nghĩ gì vậy? Anh chỉ muốn ở bên cạnh em theo đúng nghĩa đen mà thôi.” Lê Minh Quang nghe hiểu ý nghĩa trong lời nói của tôi, không khỏi cười nhẹ một tiếng, lắc đầu nói với tôi.

Tôi nghe vậy, khuôn mặt trở nên nóng rát.

Tôi vặn vặn ngón tay liếc nhìn Lê Minh Quang một cái, liếm cánh môi khô khốc nói: “Em… rất xin lỗi..” “Vậy anh về trước đây, đừng suy nghĩ nhiều, có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng phải nói cho anh biết, chúng ta sắp trở thành vợ chồng rồi” Lê Minh Quang thấy tôi thế này cũng không tiếp tục ép buộc tôi nữa, chỉ hôn lên trán tôi một cái rồi rời đi.

Tôi thấy Lê Minh Quang chu đáo như thế, trong lòng cảm thấy hơi ấm áp.

Chắc ở bên cạnh Lê Minh Quang, tôi sẽ rất hạnh phúc.

Bởi vì Lê Minh Quang thật sự là một người đàn ông cực kỳ dịu dàng và yêu thương tôi.

Tôi đóng cửa lại, đặt chiếc hộp gỗ của Trần Thanh Kiên lên trên bàn trà trong phòng khách.

Tôi lại lấy đồ đạc trong hộp gỗ của Trần Thanh Kiên ra một lần nữa, bên trong có kẹp tóc của tôi, có ảnh chụp của tôi, thậm chí còn có chiếc vòng cổ trước kia tôi từng đeo.

Không biết tại sao Trần Thanh Kiên lại thu gom mấy thứ này, nhưng khi nhìn những món đồ đã trở thành quá khứ kia, nước mắt của tôi không khống chế được mà rớt xuống lần thứ hai.

“Đồ ngốc” Tôi nhỏ giọng nói một tiếng rồi nắm chiếc vòng cổ trong tay lại, sau khi lau nước mắt, tôi lập tức bỏ mấy món đồ vào trong hộp rồi đóng kín lại.

Trần Thanh Kiên, cái tên ngốc này, trên thế giới, người ngốc nhất chính là em đấy.

“Tí tách tí tách”
Nửa đêm, tôi vẫn luôn không ngủ được, trong đầu luôn xuất hiện hình ảnh Trần Thanh Kiên vì cứu tôi mà chết.

Những hình ảnh đó vẫn cứ xoay quanh trong đầu tôi, không ngừng khắc sâu vào trong não tôi.

Đầu tôi đau như muốn nứt ra, tôi ngồi dậy mở đèn lên, ngơ ngác nhìn cơn mưa to ào ạt ở bên ngoài cửa sổ.

Không biết nhìn bao lâu, tôi nghe thấy ngoài cửa có người đang gọi tôi, còn có tiếng đập cửa.

Có lẽ vừa rồi mưa quá to, cho nên tôi không nghe được.

Tôi khoác một chiếc áo vào rồi đi ra cửa, vừa mở cửa đã nhìn thấy Trần Thanh Vũ đang ngồi ở trước nhà mình.

Bộ tây trang màu đen của anh đã sớm bị mưa to xối ướt.

Anh nghe thấy tiếng mở cửa lập tức quay đầu lại nhìn chằm chằm tôi, cặp mắt phượng quyến rũ kia nhìn chăm chú với tôi, anh rất nghiêm túc nhìn tôi thật lâu thật lâu.

“Trần Thanh Vũ, sao lại là anh?” Tôi kinh ngạc che miệng lại, nhìn khuôn mặt ướt dầm dề của anh hỏi, “Huỳnh Bảo Nhi.” Trần Thanh Vũ khàn giọng gọi tôi, không biết có phải bởi vì ở dưới mưa đã lâu mà giọng nói của anh trở nên hơi khó nghe hay không.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Tôi bình tĩnh lại, không để bản thân có bất cứ sự dao động nào vì Trần Thanh Vũ nữa.

Trần Thanh Vũ vươn tay, ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng đụng vào gương mặt của tôi, tôi bị sự lạnh lẽo này dọa sợ, cả người tự chủ lui ra sau một bước.

Anh đưa tay bóp chặt lấy cổ tay của tôi kéo tôi ra bên ngoài.

Tôi lập tức bị ướt mưa, vừa định muốn hét to với Trần Thanh Vũ thì Trần Thanh Vũ đã bá đạo cuồng dã hôn lên môi tôi, dùng sức gặm cắn cánh môi của tôi.

Động tác của anh rất mạnh, giống như đang sinh lòng ác độc cắn miệng tôi, nước mưa lạnh băng dính sát vào hai đôi môi đang dán chặt của chúng tôi, trông vô cùng mờ ám.

Hai mắt của tôi đỏ lên đẩy ngực của Trần Thanh Vũ để anh tránh ra, nhưng Trần Thanh Vũ lại cầm lấy tay tôi giơ lên cao, thuận thể đè tôi lên trên vách tường bên hành lang.

“Trần Thanh Vũ, anh điên rồi sao? Cút ngay..

đừng đụng vào tôi.” “Huỳnh Bảo Nhi… tôi mệt mỏi quá… làm sao bây giờ? Tôi sắp điên rồi… Thật sự sắp điên rồi.”
Trần Thanh Vũ đau khổ cắn xương quai xanh của tôi, dùng giọng nói nghẹn ngào gào thét với tôi.

Tôi bị tiếng gào thét của Trần Thanh Vũ dọa sợ, chỉ có thể trợn to mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai vì đau khổ mà trở nên méo mó của Trần Thanh Vũ.

“Huỳnh Bảo Nhi… vì sao… vì sao chúng ta lại trở nên như vậy… tôi không chịu nổi nữa rồi phải làm sao đây? Tôi không chịu nổi..” “Trần Thanh Vũ, trở về đi.” Tôi không biết hôm nay Trần
Thanh Vũ bị làm sao, nhưng….

tôi lại thật sự không muốn nhìn thấy Trần Thanh Vũ nữa, hoàn toàn không muốn.

“Không về, tôi không muốn đi về, tôi muốn ở bên cạnh em.” Trần Thanh Vũ ôm tôi không chịu buông tay.

Hai chúng tôi đều bị nước mưa xối ướt, quần áo dán chặt vào người rất khó chịu.

Tôi đẩy Trần Thanh Vũ ra, hơi tức giận nói: “Trần Thanh Vũ, anh quậy đủ rồi đấy.”
Vì sao anh luôn dùng thủ đoạn để tiện này? Có phải anh đoán tôi sẽ không thể nhẫn tâm với anh hay không? “Huỳnh Bảo Nhi” Trần Thanh Vũ vươn tay vuốt mặt tôi, đầu ngón tay hơi lạnh của anh kích thích trái tim của tôi.

Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, trong mắt chợt lóe lên một tia sáng, sau đó chủ động vươn tay bưng mặt của Trần Thanh Vũ hôn lên.

Trần Thanh Vũ phát ra một tiếng rên nhẹ, đôi tay sờ loạn trên người tôi, tôi hơi nheo đôi mắt lại nhìn Trần Thanh Vũ đã trở nên ý loạn tình mê, sau đó nâng chân lên đá vào phần dưới của Trần Thanh Vũ.

“Ưm” Trần Thanh Vũ bị đau nên nhanh chóng buông tôi ra, khuôn mặt đẹp trai vặn vẹo đến khó coi.

“Trần Thanh Vũ, đừng tưởng rằng tôi vẫn còn là Huỳnh Bảo Nhi trước kia.”
Tôi lạnh lùng nhìn Trần Thanh Vũ chật vật che lại phần dưới, lạnh nhạt cười nhạo nói.

Trần Thanh Vũ dùng đôi mắt đỏ bừng nhìn tôi, khi muốn nhào tới chỗ tôi thì tôi đã lắc mình trở vào nhà rồi dùng sức đóng cửa lại, nhốt Trần Thanh Vũ ở ngoài cửa.

“Huỳnh Bảo Nhi..

mở cửa… Huỳnh Bảo Nhi” Trần Thanh Vũ dùng sức đập cửa, tôi lựa chọn bỏ qua tiếng đập ầm ầm kia.

Tôi vuốt miệng, cảm thấy miệng hơi đau rát, tôi đi đến chiếc gương trong nhà vệ sinh để nhìn thử.

Sau khi nhìn thấy cái miệng sưng đỏ lại còn có một vết rách nhỏ của mình, trong lòng lập tức trở nên ảo não.

Trần Thanh Vũ chết tiệt, rốt cuộc anh muốn làm cái gì vậy?
Vì sao lại nhất quyết muốn quấn lấy tôi như thế?
Tôi tùy tiện tắm rửa một cái rồi đi ra khỏi nhà vệ sinh, sau đó tắt đèn ngủ.

Hôm nay trời mưa rất lớn, vốn dĩ hôm nay tâm trạng của tôi đã rất nặng nề.

Trần Thanh Vũ còn làm ra loại chuyện này với tôi, nên càng khiến tôi thêm khó ngủ.

Tôi không biết Trần Thanh Vũ đã rời đi chưa, chỉ là cửa tiếng đập đã từ từ nhỏ dần đi.

Tới cuối cùng, không nghe thấy gì nữa cả.

Tôi nghĩ Trần Thanh Vũ biết điều rời đi cũng tốt, đỡ mất công tôi dùng chổi đuổi anh đi.

Ngày hôm sau, tôi lăn qua lộn lại một đêm cũng không ngủ được, lúc tỉnh lại đã mang cặp mắt gấu trúc rời khỏi giường.

Tôi dụi đôi mắt hơi khó chịu một chút, sau đó mệt mỏi thở dài một hơi, lười biếng rửa mặt xong muốn ra trước nhà mua một ít sữa đậu nành.

Ai ngờ khi tôi vừa mới mở cửa đã nhìn Trần Thanh Vũ mang sắc mặt tái nhợt ngồi trước nhà tôi.

Tôi nhìn bộ dạng ốm yếu của Trần Thanh Vũ, lạnh lùng nói: “Trần Thanh Vũ, dùng trò hề rẻ tiền này một lần là đủ rồi.” “Huỳnh Bảo Nhi” Trần Thanh Vũ vươn tay muốn nắm lấy tay tôi, tôi lạnh lùng đẩy tay Trần Thanh Vũ ra không cho anh chạm vào tôi dù chỉ một chút.

Trần Thanh Vũ ngơ ngẩn nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu, sau đó tiếp tục nói: “Huỳnh Bảo Nhi, tôi khó chịu.” “Đáng đời” Dầm mưa cả một ngày, không khó chịu mới là lạ.

“Trần Thanh Vũ, xài mãi một chiêu khổ nhục kế sẽ khiến người ta ghê tởm đấy” Tôi khoanh tay trước ngược nhìn Trần Thanh Vũ mỉa mai nói.

Trần Thanh Vũ không nói gì, chỉ là không hiểu sao trong đôi mắt đang nhìn tôi kia của anh lại mang theo một chút đau thương, tôi không để ý đến ánh mắt của Trần Thanh Vũ, chỉ cầm túi xách lên muốn rời đi, nhưng ngay lúc này Trần Thanh
Vũ lại ôm lấy hai chân tôi không cho tôi rời đi.

“Buông tay.” Tôi chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày Trần Thanh Vũ sẽ vô lại làm ra chuyện như vậy với tôi.

“Tôi không buông tay, đừng kết hôn với Lê Minh Quang, Huỳnh Bảo Nhi, em chờ tôi, em đã từng nói sẽ chờ tôi mà, chờ tôi xử lý xong mấy chuyện chết tiệt kia, chúng ta sẽ ở bên nhau, được không?” “Anh sẽ hủy bỏ chuyện kết hôn với Nguyễn Mỹ sao?” Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, lạnh nhạt hỏi.

Bàn tay đang ôm tôi của Trần Thanh Vũ bỗng khung lại, anh nhìn tôi cố chấp nói: “Tôi… sẽ không chạm vào cô ta, tôi chỉ… cho cô ta một danh phận, chúng ta cứ bên nhau như vậy đi, tôi đã từng đồng ý sẽ cưới cô ta, ngoại trừ danh phận ra, cái gì tôi cũng có thể cho em, Huỳnh Bảo Nhi.”
Tôi cảm thấy loại tình huống này hơi buồn cười, lúc trước có phải Nguyễn Mỹ đã đứng ở vị trí của tôi cầu xin Trần Thanh Vũ đừng kết hôn với tôi hay không? Sau đó Trần Thanh Vũ sẽ nói với Nguyễn Mỹ, chỉ cần chờ anh là được.

Đúng là quả báo nhãn tiền không chừa một ai mà.

Lúc Nguyễn Mỹ chen chân vào hôn nhân của tôi và Trần Thanh Vũ, có lẽ chưa bao giờ ngờ tới sẽ có một ngày mình cũng bị Trần Thanh Vũ vứt bỏ như vậy chăng? “Trần Thanh Vũ, thẳng thắn nói ra mục đích của anh đi.” Tôi không hiểu Trần Thanh Vũ, tôi không biết tại sao Trần Thanh Vũ bám riết tôi không buông như thế?
Rõ ràng anh rất yêu Nguyễn Mỹ, vì sao bây giờ lại hèn mọn quỳ gối trước mặt tôi xin tôi đừng kết hôn với Lê Minh Quang?
Không phải trước kia anh làm rất tốt sao? Không phải vẫn luôn làm rất tốt sao? Lúc tôi yêu anh, anh vứt bỏ tôi như giày cũ, lúc tôi không muốn yêu anh nữa, anh lại mặt dày mày dạn không chịu để tôi rời đi.

Tôi thật sự… không biết Trần Thanh Vũ đang suy nghĩ cái gì? Hay là trên người tôi vẫn còn thứ anh có thể lợi dụng được? “Huỳnh Bảo Nhi… tôi thật sự..” “Thanh Vũ.” Lúc Trần Thanh Vũ đang vươn tay cố gắng muốn chạm vào mặt tôi thì Nguyễn Mỹ xuất hiện.

Cô ta mặc một bộ váy dệt kim màu vàng cam, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện rõ vẻ tiều tụy, chắc cô ta đã tìm Trần Thanh Vũ suốt đêm cho nên mới tiều tụy như vậy.

“Thanh Vũ, em tìm anh cả đêm, sao anh lại ở chỗ này?” Nguyễn Mỹ ôm lấy Trần Thanh Vũ, nghẹn ngào gọi tên Trần Thanh Vũ.

Trần Thanh Vũ rũ đầu xuống, cơ thể cao lớn khẽ lắc lư.

Anh cố chấp nhìn tôi, sau khi nhìn thật lâu mới chua xót nói: “Huỳnh Bảo Nhi… Em chờ tôi… được không?” “Tổng giám đốc Vũ nói ra mấy câu mờ ám không rõ nghĩa với tôi ở trước mặt vợ sắp cưới của mình như vậy, không sợ cô Mỹ sẽ ghen sao?” Tôi vén tóc lên, cong môi mỉm cười nhìn Nguyễn Mỹ đang bừng bừng lửa giận, nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui