Lần đầu tiên tôi gặp anh là lúc anh tới thiết kế nhà cho tôi,anh lãnh đạm,mờ nhạt,chỉ tập trung vào công việc của mình.
Tôi cũng chả muốn làm phiền,anh làm vì tiền của ba mẹ tôi,tôi không có quyền sai khiến anh bất kỳ điều gì cả.
Rồi đến một ngày, trong lúc tôi lơ đãng,anh buột miệng thốt ra một câu.
‘’Một mình sống trong căn nhà không cảm thấy cô đơn sao?’’Tôi giật mình,quay sang nhìn anh đang đứng ở góc tường,anh hắng hắng giọng,lúc này tôi mới thấy rõ gương mặt của người đàn ông này.
Khôi ngô,sáng sủa,nhiệt huyết…Sở dĩ ngay từ đầu,hai người đều không xen vào chuyện cá nhân của đối phương,lúc đối đáp về mẫu mã,chất liệu,tôi luôn luôn cúi đầu thấp.
Một người xa lạ như anh lại có thể cảm nhận được sự cô đơn của tôi ư,đừng nói là bất kể ai làm kiến trúc sư họ đều nhạy cảm nha,tôi không tin đâu.
‘’Có vấn đề gì không?’’.
Anh bỏ cây cọ quét sơn xuống bàn,thong thả sải bước tới chỗ tôi,ngồi đối diện,mặt đối mặt với tôi,nghiêm túc vô cùng.
‘’ Cô Chu ,tôi có điểm nào làm cô bất mãn?Cô nói đi,tôi sẽ sửa’’.
Từ trước đến giờ,cô gái này là vị khách hàng đầu tiên khiến anh đau đầu,khó chiều nhất,nhiều lúc anh cần cô đưa ra ý kiến hay thay đổi cái gì đó,cô đều trả lời hời hợt,thiếu hợp tác,cô lảng tránh anh,không sao hết nhưng cô thậm chí còn không thèm để ý ngôi nhà của cô như thế nào.
Nghe giọng nói anh nhẹ nhàng,lòng tôi tự nhiên mềm nhũn,tôi chưa từng có ý nghĩ thù địch gì với người đàn ông này,chỉ là đây không phải tiền mà tôi kiếm ra nên ngôi nhà nó ra sao,tôi cũng chẳng ý kiến.
Tôi là đứa con gái duy nhất của ba mẹ,đương nhiên mọi thứ trên đời ,ba mẹ đều muốn dành hết cho tôi,tuy không giàu có gì cho cam nhưng vẫn đủ ăn đủ mặc,được thương yêu,chiều chuộng từ nhỏ nên tôi đã quen với sự sắp đặt rồi,họ muốn tôi ngồi đây,tôi không dịch sang chỗ khác nửa bước.
Là một đứa trẻ biết điều,ngoan ngoãn,phụ huynh nào mà không thích,tính tình tôi cũng từ đó mà có chút kiêu căng,xấu xí.
Mím môi rồi thả ra,nhàn nhạt mở lòng với anh,ngoại trừ người thân ,anh là người được tôi trả lời đàng hoàng đấy.
Tôi vô tình phát hiện người trước mặt sau khi chăm chú lắng nghe câu chuyện nhạt nhẽo của tôi lại nở nụ cười sáng rọi như mặt trời mọc,chọc tức tôi hay sao.
Tôi bực bội,trách anh tại sao lại cười chế giễu tôi,anh liền giải thích.
‘’Tôi cứ tưởng cô ghét tôi ấy mà,haha’’Mặc dù tôi không cho anh một sắc mặt tốt nhưng anh vẫn không để ý hay chán ghét đứa con cưng như tôi,thậm chí mỗi khi anh tới làm việc,anh đều vui vẻ,quan tâm đến tôi.
Cứ thế trôi qua mấy tháng trời,cuối cùng căn nhà mốc meo ngày nào khi qua tay anh đều trở nên xinh đẹp,ấm áp.
Tôi phải lòng với anh từ lúc nào không hay,anh cũng rất thích tôi,hai người đều bắt đầu tìm hiểu đối phương.
Anh tên Lưu Cẩn Duệ,là kiến trúc sư tài giỏi,siêng năng chịu khó,lại còn đang độc thân,là mẫu người đàn ông mà bao cô gái thèm khát đó.
Xui xẻo một cái,anh ấy đã bị tôi dụ dỗ mất tiêu.
Tôi năm đó chỉ mới 20 tuổi,sắc xuân và năng lượng tràn trề nên theo đuổi anh triệt để ,cảm giác rất thành tựu.
Cuối cùng ông trời cũng không ghét bỏ đứa con gái như tôi,anh thật sự đáp lại tình cảm của tôi,tôi hạnh phúc như điên,lúc đó trong tâm trí chỉ toàn hình ảnh của anh,không chứa đựng người nào khác nữa.
Ba mẹ tôi khi nghe tin tôi muốn kết hôn với anh cũng không cấm cản gì.
Bởi họ biết,ngoài Lưu Cẩn Duệ ra ,chẳng ai chịu cưới một cô công chúa thích được hầu hạ đâu.
Trở thành vợ chồng với nhau,Chu Tiểu Thiên liền dọn đến căn hộ mới của Lưu Cẩn Duệ,anh thì đi làm tất bật với mấydự án của anh còn tôi chán nản ở nhà chờ anh về mòn mỏi.
Công việc của anh không tuân theo một thời gian nhất định,có thể sáng anh ở nhà nhưng lại chui rúc trong thư phòng vẽ bản thảo,tôi lại chẳng giúp gì được cho anh.
Tôi vô dụng,làm gì cũng không ra hồn nên tôi chưa hề dám than thở với anh một lần nào.
Duy nhất buổi tối trên giường,cảm giác được anh nâng niu chân thật,tôi mới sực nhớ tôi vẫn là người vợ của anh.
Sống trong căn hộ xa hoa,sang trọng nhưng lại tù túng cả thể xác lẫn tinh thần,đầu óc tôi bị căng thẳng,thậm chí có lúc hối hận.
Hối hận tại sao lại giam cầm bản thân vào hôn nhân quá sớm,tin tưởng vào cái gọi là tình yêu,thanh xuân của tôi không thể cứ tiếp tục hoang phí như vậy.
Kéo dài đến gần hai năm,tôi đã sinh cho anh một đứa con gái bé bỏng,kháu khỉnh,khi tôi bế nó trên tay để dễ dàng ngắm con, ngoài đôi mắt đen lô lố y hệt tôi,chả còn gì giống nữa cả.
Bản năng làm cha của A Duệ trỗi dậy,bắt đầu quan tâm hai mẹ con tôi hơn trước rất rất nhiều,anh gạt công việc sang một bên,chủ yếu ở nhà chăm sóc gia đình nhỏ của anh.
Anh đã là người đàn ông trưởng thành,chững chạc,phong độ còn tôi thì biến thành bộ dạng gì?Một người phụ nữ chỉ mới 22 tuổi phải tất bật vì con cái,đến suy nghĩ cho bản thân mình cũng là một điều xa xỉ.
Thay vì đi shopping mua quần áo trưng diện ,tôi lại phải đặt con mình lên đầu tiên.
Tôi không chịu nổi nữa vì quá mệt mỏi,tôi thương lượng với A Duệ ,bảo anh ấy hãy thuê một người vú nuôi hay ai đó cũng được.
‘’Không ai có thể thương yêu con gái chúng ta bằng em đâu,Thiên Thiên’’.
Lời anh nói ra nghe có vẻ bình thường nhưng nó như một cây kim nhọn hoắc đâm vào sâu bên trong lòng tôi.
Anh sợ người lạ sẽ không chu đáo,sẽ gây tổn thương cho con gái của anh,thế còn tôi thì sao,tôi đã làm gì sai,sao anh không nghĩ cho tôi?Mỗi lần hai mẹ con ngồi dưới thảm chơi đồ chơi với nhau,con bé cười khanh khách khoái chí,tôi lại càng muốn bật khóc.
Từ phòng ngủ ,A Duệ chỉnh lại cổ tay áo chuẩn bị đi làm,trông thấy hai người quan trọng nhất cuộc đời anh đang vui vẻ quây quần,anh lại bất giác mỉm cười theo mà chẳng hay biết tôi chỉ đang cố gắng diễn cho anh hài lòng thôi.
Anh giỏi giang,anh được quyền tiếp xúc,giao lưu với thế giới bên ngoài,ích kỷ giam cầm tôi với cục thịt nhỏ ở trong thế giới của anh.
Buổi tối ,A Duệ còn chưa về nhà,tôi tranh thủ mở tủ quần áo,lục lọi những bộ cánh mà tôi đã giấu nhẹm từ thuở nào,diện cho bản thân một cái váy đen tuyền dài đến đầu gối để lộ tấm lưng và bờ vai gợi cảm,trang điểm sắc sảo,đeo bộ trang sức bóng loáng.
Ngắm nghía trước gương mãi,đây mới chính là con người thật của tôi đây.
Đột nhiên nghe tiếng gọi mẹ,tôi quay sang nhìn phía cửa,Uy Uy đã thức giấc từ lúc nào,hai mắt chớp chớp,tập tễnh đi về phía tôi.
Tôi chậc một tiếng,vẻ mặt hơi khó coi,phiền phức cực kỳ,vốn dĩ dỗ nó ngủ xong tôi sẽ đi chơi mà thế nào lại tỉnh thế kia?Đồng hồ điểm 20 giờ,tôi sốt ruột vì sợ trễ hẹn, A Duệ lại sắp về,đành bế Uy Uy ra phòng khách,đổ ra hết đống đồ chơi đầy ụ bao quanh nó ,nghiêm giọng bắt nó phải ngồi đây,sắp xếp bỏ lại vào giỏ.
‘’Uy Uy nghe lời,5 phút nữa mẹ sẽ kiểm tra con đấy!’’Con bé chỉ mới hơn 1 tuổi,nghe hiểu được chữ có chữ không,gật đầu cái rụp,đại khái là mẹ muốn mình dọn thôi mà.
5 phút trôi qua.
10 phút…Gần nửa tiếng sau,Lưu Cẩn Duệ mở cửa,nghe được tiếng khóc của con nít,anh hốt hoảng vứt cặp xách,chạy đi kiểm tra,phát hiện con gái đang khóc nức nở tìm mẹ,anh bế con lên dỗ,cố nén thấp giọng gọi tên vợ nhưng ngoài tiếng anh và con ra,không có tiếng cô trả lời.
Tận nửa đêm,tôi mới thèm lết xác về căn hộ,anh ngồi trên sô pha chờ đợi tôi,tôi chẳng sợ sệt gì,cầm đôi giày cao gót đi lướt qua anh tỉnh bơ.
Anh ngửi thấy mùi rượu vang thoang thoảng trong không khí,nhíu mày tức giận, gân xanh nổi lên,mắt anh hằn tia máu, đứng dậy quát tôi thật lớn.
Tôi đơ cả người,chưa bao giờ anh lớn tiếng với tôi như thế,tôi uất ức.
Cái ngày đó,tôi và anh đã cãi nhau rất to,không ai chịu nhường ai,tôi gào lên,chất cồn trong người càng kích thích tôi.
Cái gọi là gia đình hạnh phúc này,Chu Tiểu Thiên tôi không cần!