Nụ Cười Trên Môi

1.

Tôi là Lục Triển.

Tôi lớn lên nơi đầu đường xó chợ.

Ai cũng nói tôi tàn nhẫn một cách đáng sợ. Nhưng họ không biết rằng, nếu không tàn nhẫn, tôi sẽ ch.ế.t khi mới 9 tuổi, trong trận giành giật chân gà đó.

Bởi vì tàn nhẫn, tôi đã trở thành kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn.

Bởi vì tàn nhẫn, trong sự nghiệp lính đánh thuê của mình, tôi đã thoát ch.ế.t vô số lần.

Cũng bởi vì tàn nhẫn, từ một tên lính đánh thuê đơn độc, tôi đã trở thành thành viên cao cấp của một nhóm lính đánh thuê bất ngờ phất lên ở Tây Á.

Ở tuổi hai mươi sáu, tôi đã có một chỗ đứng vững chắc trong thế giới tàn độc này.

Tôi xem tin tức trong nước, biết được rằng, kẻ hãm hại cha tôi ngày xưa, giờ đây đã trở thành Nhan tổng được mọi người kính trọng.

Có lẽ, đã đến lúc quay lại trả thù rồi.

Sau khi trở về Trung Quốc, tôi gặp lại những người bạn cùng lang thang đường phố với mình hồi xưa. Họ vẫn chưa thoát khỏi cái nghèo, vẫn đang ngày ngày kiếm kế sinh nhai.

Gần đây, tôi nhận được đơn hàng của một “tiểu thư nhà giàu”, yêu cầu tôi giả bộ đóng vai làm kẻ b.ắ.t c.ó.c. Hình như cô tiểu thư này đã quyến rũ anh rể, dẫn đến việc có thai, nhưng anh ta lại không chịu công khai. Cô ta trằn trọc suy nghĩ, rồi nảy ra ý tưởng nhờ người đóng giả làm kẻ bắt c.ó.c để thử thách tình cảm của anh rể.

Tôi nhìn tên của cô ta và nhíu mày.

Thật thú vị.

Là con gái của Nhan Cương.

2.

Tôi chộp lấy một mô hình s.ú.ng đồ chơi rồi lên đường.

Suy cho cùng, một kh.ẩu s.úng giả đã quá đủ để doạ đám người chưa từng ra chiến trường kia.

Tôi lạnh lùng nhìn anh chàng trăng hoa bị hai cô con gái xinh đẹp của Nhan gia kẹp ở giữa.

Buồn cười thật.

Khi họ còn chơi trò gia đình, tôi đã chiến đấu trong bể m.á.u rồi.

Số phận của chúng ta cách biệt quá lớn.

Tất cả là tại người cha vô ơn của họ.

Tôi không có ấn tượng tốt với bất cứ kẻ nào trong đó. Nhất là gã đàn ông kia. Đã đính hôn với cô chị mà còn lên giường với cô em, lại còn đẩy vợ sắp cưới ra trước họng s.úng để cứu đứa trẻ trong bụng bồ nhí nữa.

Có điều, cô chị hơi ngớ ngẩn. Chuyện đã rõ mười mươi, thế mà cô ta còn hỏi cha đứa bé là ai. Tôi cười ha hả, không nhịn được mà ngắt lời: “Nhìn là biết.”

Cô ấy vẫn đứng yên tại chỗ. Đôi mắt đen láy lấp lánh nước mắt, tràn đầy sự đau đớn, ngập ngừng. Khi nhìn gã đàn ông ôm em gái rời đi, đôi mắt xinh đẹp đó lập tức tối sầm lại. Khi ấy, mặt trời đang lặn, bóng tối dần buông xuống, ánh hoàng hôn phản chiếu trong đôi mắt ấy, ngập tràn sự tuyệt vọng.

Giây phút ấy, tôi nghe thấy tim mình đập thình thịch.

Tôi nhớ lại, khi cha qua đời, mẹ rời đi mà không hề ngoảnh lại, tôi cũng từng như thế.

Tôi cũng từng đứng sững trong ánh hoàng hôn, vừa cô đơn, vừa tuyệt vọng.

Nhưng tôi đã cắn chặt môi để ngăn cơn run rẩy.

Tôi nhớ lại kết quả điều tra của mình.

Chưa đầy hai năm sau khi lấy trộm bằng sáng chế của cha tôi, Nhan Cương đã có bồ nhí, sinh ra một đứa con gái ngoài giá thú. Khi đã sống trong vinh hoa phú quý, ông ta lại dẫn bồ nhí và đứa con ngoài giá thú đó về nhà, khiến người vợ cả uất ức mà ch.ế.t, bỏ lại cô con gái đơn độc trên cõi đời.

Tôi nhìn cô gái tuyệt vọng trước mặt, lắng nghe tim mình đập rộn ràng.

Tôi quyết định cho cô ấy một cơ hội để lựa chọn.

Cô ấy có thể lựa chọn im lặng, chịu đựng tất cả nỗi oán hận này, trở thành một kẻ xui xẻo bị nhà họ Nhan xua đuổi.

Hoặc, cô ấy cũng có thể lựa chọn quay lưng lại với gia đình, đòi lại công lý cho bản thân và mẹ mình. Nếu vậy, tôi cũng không ngại dạy cho cô ấy lòng quyết tâm, can đảm và kiên trì.

Tôi để cô ấy tự quyết định, muốn trả thù, hay muốn “một điều nhịn, chín điều nhục”?

Cô ấy trằn trọc suốt một đêm.

Đêm hôm đó, bỗng dưng, một nỗi sợ hãi hiếm hoi dâng lên trong lòng tôi. Thành thật mà nói, tôi rất sợ cô ấy sẽ không quyết định như ý muốn của tôi.

Hôm sau, cô ấy tới gặp tôi, tôi thậm chí còn không muốn cô ấy đưa ra câu trả lời.

Tạ ơn Chúa, cô ấy đã quyết định vùng dậy trừng phạt những kẻ đó.

Vì vậy, kế hoạch của tôi đã thay đổi. Tôi sẽ không đích thân ra tay nữa, mà sẽ để con gái của Nhan Cương làm.

Hãy để chính con gái của ông ta tống ông ta vào tù.

Tôi bắt đầu huấn luyện cô gái hiền lành ẻo lả này.

Bắt đầu huấn luyện thể lực trước đi.

Nếu con người có vóc dáng khoẻ khoắn, tinh thần của họ cũng sẽ trở nên kiên cường hơn bao giờ hết.

Cô ấy dường như cũng nín thở, theo sau tôi để luyện tập.

Trong vòng chưa đầy nửa năm, năng lực chiến đấu và trinh sát của cô ấy đã vượt xa người thường. Cô ấy có thể đi săn với gương mặt vô cảm, cũng có thể kết liễu con mồi, mặc cho m.á.u bắn tung toé vào mặt. Tôi luôn tin rằng, hận thù có thể thay đổi một người hơn là tình yêu.

Lúc rảnh rỗi, tôi thường ngẩn ngơ ngắm nhìn bóng dáng cô ấy. Trong một khoảnh khắc, bỗng dưng tôi không muốn trở lại Tây Á nữa, ngay cả khi đó là nơi tôi gây dựng tất cả sự nghiệp. Mấy ngày liền, giấc mơ của tôi đều là gương mặt tươi cười của cô ấy trong chiếc váy cưới trắng tinh khôi của cô dâu.

Khi tỉnh dậy, một giọng nói vang lên rõ mồn một trong đầu tôi: “Lục Triển, toi rồi, mày sa lưới tình rồi!”

Nhưng cũng có một giọng nói khác lại vang lên: “Lục Triển, mày là lính đánh thuê, vất vưởng nơi đầu đường xó chợ, mày có tư cách gì mà tơ tưởng tới một cô gái xinh đẹp như thế?”

Mỗi ngày, tôi đều bị giằng co giữa hai giọng nói ấy, tôi kích động đến mức bắt đầu lảng tránh cô ấy.

Nhưng tôi nhận ra, mình không thể bỏ mặc cô ấy được.

Khi tôi nghe thấy cô ấy nức nở trong giấc mơ, tôi cuống lên, lao tới ôm lấy cô ấy vào lòng, cảm thấy rất xót xa. Cô gái của tôi, em đang chịu nỗi tổn thương nào vậy?

Cô ấy tỉnh dậy trong vòng tay tôi, đôi mắt ướt đẫm nhìn thẳng vào tôi, tràn đầy sự tin tưởng và nỗi xuyến xao khôn tả.

Đôi mắt ấy đã đ.âm thẳng vào trái tim tôi.

Cũng chẳng biết ai là người chủ động, nhưng dường như chúng tôi đã hôn nhau cùng một lúc.

Sau ngày hôm ấy, tôi đã có một mái ấm của riêng mình.

Cõi đời này, vẫn còn người yêu thương tôi.

3.

Tôi bắt đầu tự hỏi bản thân, phải làm cách nào để có thể hiên ngang sánh vai bên cô gái của đời mình.

Tôi ngừng hoạt động ở Tây Á, chuyển một khoản tiết kiệm khá lớn về nước. Sau đó, tôi tự thú. Tôi không làm tổn thương bất cứ ai, tiền chuộc cũng đã được trả lại cho Phó Lễ. Tiếu Tiếu cũng khăng khăng rằng, đó chỉ là một trò đùa do tôi và hắn ta sắp đặt.

Luật sư mà tôi thuê rất quyền lực, bản án cuối cùng của tôi là một năm. Một năm sau, tôi có thể đứng dưới ánh mặt trời, tự tin nắm tay cô ấy đi hết suốt cuộc đời rồi.

Còn năm này, tôi sẽ buông tay, để cô ấy tự đi trả thù. Điều khiến tôi rất đỗi tự hào là, suốt thời gian đó, cô ấy không hề dùng tới người của tôi, mà dựa vào chính mình, để những kẻ đó phải nếm mùi cay đắng.

Chẳng bao lâu, ngày đó đã tới. Khi tôi bước khỏi cánh cổng ngục tù, Tiếu Tiếu đã đứng đó chờ tôi. Cô ấy mặc một chiếc váy dài màu xanh da trời, để mặt mộc, quấn khăn choàng dài, tay ẵm một đứa trẻ mập mạp, đôi mắt to tròn của con bé đang nhìn tôi chằm chằm.

Thấy tôi bước tới, cô ấy mỉm cười, đưa đứa bé cho tôi: “Con gái của anh.”

Cảm xúc của tôi khi ấy thật khó tả.

Mặc dù tôi mới chỉ ở độ tuổi đôi mươi, nhưng hơn mười năm trời ròng rã, tôi đã lăn lộn trong bể m.á.u, ngày nào cũng thắt lưng buộc bụng, nào dám mơ tưởng tới một gia đình. Ngay cả người thân đã khuất, tôi cũng không dám nghĩ đến, chỉ sợ cát sẽ làm mờ mắt, không thể nhìn rõ những viên đạn trước mặt.

Vậy mà, ngày hôm ấy, bầu trời trong xanh, mây trắng lững lờ, ánh mặt trời chói chang, cô gái tôi yêu đang ôm con gái của chúng tôi, lặng lẽ mỉm cười, tựa như, tất cả đau khổ chúng tôi phải nếm trải ngày trước chỉ là một giấc mộng. Giờ đây, khi đã tỉnh dậy, suốt quãng đời còn lại chỉ còn bình yên, ngọt ngào.

Trước kia, tôi luôn tự nhủ, “Đàn ông đổ m.á.u không đổ lệ”.

Nhưng giây phút ấy, nước mắt tôi tuôn rơi lã chã trên gương mặt của con gái.

Một tay ôm Tiếu Tiếu, một tay ôm con gái, tôi bước về phía ánh dương rạng rỡ thuộc về riêng chúng tôi.

Vòng đi vòng lại, sau bao gian khổ, rốt cuộc, số phận vẫn mỉm cười với tôi, phải không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui