A Duệ vẫn chưa tỉnh,bác sĩ chẩn đoán nói rằng thân thể anh bị suy nhược,mất nước nghiêm trọng,vẫn còn phải theo dõi thêm.
Chu Tiểu Thiên cũng không khá khẩm,ba mẹ chồng tôi khi nghe tin đều sốt ruột ,đứng ngồi không yên,tôi lại là nguyên nhân gây ra của sự việc.
Họ giày vò tinh thần tôi đủ điều,ngoài cơn đau rát từ cái tát,tôi vô cảm đến đáng sợ,chẳng rơi một giọt nước mắt nào.
Bởi vì tôi đáng bị như vậy.
Đến chập tối,tôi mới chợt nhận ra rằng bản thân đã ngồi ở vị trí này suốt mấy tiếng đồng hồ trên băng ghế đợi của bệnh viện.
Điện thoại trong túi rung rung,tôi lấy ra nhận cuộc gọi,là tiếng của bác gái hàng xóm,bà ấy gọi cô về đón Uy Uy,con bé cứ khóc đòi ba đòi mẹ mãi,dỗ kiểu gì cũng không nín.
‘’Dạ vâng,cháu sẽ về liền,làm phiền bác rồi’’Cúp máy,tôi vừa đứng lên thì bên trong vang lên giọng của bà Lưu bất ngờ la lên,tôi lập tức mở cửa phòng bệnh rồi nhanh chóng khép cửa lại.
Hình ảnh người mẹ ôm chầm lấy con trai của mình,người ba thì vỗ về cả hai,cả nhà ba người như mới được đoàn tụ sau bao năm xa cách vậy.
Chủ Tiểu Thiên dựa lưng vào cánh cửa,cúi đầu thật thấp.
A Duệ tỉnh dậy,mở mắt ra nhìn ba mẹ,không thấy Thiên Thiên đâu,đảo mắt tìm kiếm cô xung quanh,vừa vặn chạm mặt cô lúc cô mở cửa.
Chưa kịp gọi tên cô,cô đã biến mất sau cánh cửa,anh thử cử động,hoàn toàn không có sức ,đành nhờ mẹ anh đi kêu cô vào đây.
Nhưng cuối cùng,cô đã rời khỏi bệnh viện từ lúc nào.
Vừa trả tiền taxi xong,Chu Tiểu Thiên lật đật chạy vào thang máy lên tầng,trước căn hộ 1205,bác gái hàng xóm trao lại Uy Uy vào lòng tôi.
Tôi còn chưa kịp cảm ơn,bà ấy đã vội vàng đóng cửa,Uy Uy vẫn còn khóc thút thít,bám lấy tôi hệt gấu Koala.
Lúc chuẩn bị ngủ,con gái hỏi tôi là ba con đâu rồi,tôi cười trừ viện lý do nào đó rồi ru con ngủ.
Tận hơn 2 giờ sáng,tôi không chợp mắt nổi.
A Duệ chắc sẽ hận tôi lắm,vì đã đối xử tệ bạc ,bỏ mặc anh như thế.
Đây không phải điều tôi luôn mong mỏi sao?Đến sáng,mẹ chồng gọi cho tôi,không cam tâm mà tường thuật lại rằng hiện tại A Duệ tuy chưa khỏe nhưng muốn về nhà,bắt tôi khuyên nhủ anh.
Sự việc lần này lớn như vậy,tôi sao có thể mặt dày đi bắt chuyện với anh,huống hồ gì khuyên với chả nhủ.
Ở bệnh viện,Cẩn Duệ nằm trên giường,tay phải gầy gò được truyền ống truyền dịch,sắc mặt kém hẳn,hai mắt anh mờ mịt nhìn vào khoảng không.
Thiên Thiên cô ấy còn chưa chịu tới thăm anh,cô ghét bỏ anh đến mức này ư?‘’Y.
.
tá’’.
Cẩn Duệ mở miệng nhờ chị y tá bên cạnh đang thay bình truyền dịch cho anh mượn điện thoại một chút được không,cô ấy gât đầu,đưa qua cho anh.
Anh chạm từng chữ số trên màn hình rồi nhấn gọi đi,áp lên tai chờ đầu dây bên kia.
‘’A lô,xin chào’’Giọng nói quen thuộc ,trong trẻo như làn nước ,nhẹ nhàng vang bên tai Cẩn Duệ,anh sợ một khi cô biết là anh , cô sẽ cúp máy.
‘’A lô,a lô,ai gọi thế ạ?’’.
Bên kia,Chu Tiểu Thiên bắt đầu mất kiên nhẫn ,hết mẹ chồng đã đủ làm tôi mệt rồi còn gặp ai đó nhàn rỗi quấy phá.
[Th…]Tút…Cẩn Duệ ngơ ngác,lời chưa nói xong đã bị dội ngược lại,sắc mặt đã kém giờ còn tái hơn,đành ngậm ngùi trả điện thoại lại cho y tá,nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Cứ thế kéo dài đến 2 ngày,Cẩn Duệ lén lút xuất viện,bắt anh phải một mình ở căn phòng bệnh này,có ngày anh bị cô bức đến chết.
Chu Tiểu Thiên đang xếp quần áo vào va li ,nghe tiếng chuông cửa,vội chạy ra mở,trố mắt bởi sự xuất hiện bất ngờ của người trước mặt.
‘’Mạc Vĩnh Tuân?’’--‘’Anh sợ hai mẹ con em mệt nhọc nên anh tự ý lên đây luôn’’.
Người đàn ông với mái tóc đen ngắn,ăn mặc thoải mái,trên sóng mũi còn đeo kính mát thời trang,đút túi quần thong dong đi lướt qua Chu Tiểu Thiên.
Chu Tiểu Thiên ngó qua ngó lại hai bên hành lang như rình trộm,khóa cửa lại cho chắc.
‘’Ai da tiểu công chúa của chú’’.
Mặc Vĩnh Tuân cười rạng rỡ,cúi xuống đỡ hai bên người Uy Uy,làm động tác tung hứng lên cao ,lúc đầu Uy Uy còn la làng vì bị người lạ đụng chạm,lúc sau đã hào hứng cả lên.
Sỡ dĩ anh tới đây là vì Tiểu Thiên,cô nói nhân dịp chồng cô đi công tác,muốn đi chơi giải khuây,anh liền giúp cô chọn địa điểm.
Mục đích Mạc Vĩnh Tuân tới đây hoàn toàn trong sạch,cho dù anh quý mến Tiểu Thiên nhưng không có nghĩa anh sẽ đi đập chậu cướp hoa.
Chu Tiểu Thiên kéo va li ra phòng khách, xách túi nhìn sơ qua một lượt nữa,xem còn thiếu gì nữa không.
‘’Anh Mạc,em chuẩn bị xong rồi’’.
Mạc Vĩnh Tuân gật đầu,một tay bế tiểu công chúa,một tay giúp xách đồ đạc,còn tôi đi phía sau để khóa cửa căn hộ lại.
Xuống dưới sảnh,thưa thớt người qua lại nhưng tôi vẫn phải cảnh giác tai mắt,ai mà tưởng tượng được sức công phá bằng lời nói của các bà các chị chứ.
Nắm chặt dây quai túi xách,trong đây toàn chứa những món đồ trang sức mà A Duệ tùy tiện mua cho tôi, tuy không quý hiếm gì nhưng cũng có giá trị trên thị trường,còn có vài giấy tờ quan trọng mà lâu nay A Duệ vẫn cất kỹ trong két sắt.
Nếu không thể kết thúc mọi thứ bằng cách đề nghị ly hôn thì chỉ còn mỗi cách này,đổi lại Uy Uy vẫn sẽ còn một gia đình trọn vẹn,chỉ khác mỗi ba và mẹ mỗi người một nơi.
A Duệ đã từng cho tôi tất cả,tôi lại chẳng có gì ngoài tình yêu chớm nở của tôi đáp trả lại anh.
Mạc Vĩnh Tuân mở cốp xe,cất va li vào rồi vòng qua mở cửa xe cho tôi,tôi cắn răng ngước lên nhìn tòa nhà cao lớn đã gắn bó bao nhiêu năm,ngay tại vị trí đó,cửa sổ đó,căn hộ đó.
Từng làn gió nóng ấm thổi qua người tôi,có lẽ tương lai sẽ không quay về đây nữa.
Trên đường ,Mạc Vĩnh Tuân bắt chuyện với tôi rất nhiều,hỏi tôi lý do tại sao chỉ đi chơi vài ngày mà mang nhiều hành lý như vậy.
Tôi lại cười trừ nói dối anh chàng tốt bụng, bạn bè chí cốt của anh họ tôi này.
‘’Đến cửa tiệm bán đồ trang sức trước nhé anh Mạc’’‘’Em mua gì à?’’.
‘’Em có vài bộ dây chuyền không ưng ý cần bán ấy mà’’Xe taxi chưa kịp dừng,Cẩn Duệ đã mở cửa,hơi nóng bên ngoài lẫn khói bụi làm anh ho khan ,trả tiền rồi đi từ từ vào sảnh tòa nhà.
Bấm nút thang máy,trong khi chờ đợi ,Cẩn Duệ dựa vào tường hít thở liên tục,từ đằng xa,bác gái hàng xóm đi chợ về, trông thấy bóng dáng quen quen.
Hóa ra là anh chồng vừa mới nhập viện của cô Chu,sao giờ đã về nhà rồi?Ting!Thang máy mở ra,từng người nối đuôi vào,bác gái hàng xóm cứ thỉnh thoảng liếc nhìn về trước,hiếu kỳ muốn bắt chuyện với anh nhưng biểu cảm trên gương mặt Cẩn Duệ không mấy hòa nhã lắm.
Đứng trước nhà mình,Cẩn Duệ đưa tay nhấn chuông,chưa có động tĩnh,anh lại gõ cửa hai ba lần,không có dấu hiệu mở cửa.
‘’A anh Lưu,anh về lúc nào vậy?’’.
Bất chợt,giọng nói đầy ngạc nhiên cất lên,Cẩn Duệ quay sang,là cô con gái lớn kế bên nhà đang hỏi anh.
‘’Thanh Giang,sáng giờ em có thấy vợ anh ra ngoài không?’’.
Cô nàng tên Thanh Giang cố nhớ lại,hồi nãy dưới sảnh,cô ngồi nhâm nhi tách cà phê,tán gẫu với bạn để chờ mẹ cô về,vô tình thấy hai mẹ con Chu Tiểu Thiên vội vã đi xẹt qua chỗ cô.
‘’Cô ấy đi đâu,đi với ai,em có biết không?!’’.
Cẩn Duệ run rẩy,có dự cảm chẳng lành,gắt gao tiến tới gần cô nàng.
‘’Em…em không biết’’.
Thanh Giang lắc đầu sợ hãi,người đàn ông này tự nhiên mất bình tĩnh vậy,phút trước còn điềm đạm bình thường mà.
‘’Cậu Lưu,tôi đã gọi cho bên quản lý tòa nhà rồi,họ sẽ nhanh chóng tới hỗ trợ cậu thôi.
Tiểu Giang,mau vào mau vào’’.
Bác gái hàng xóm nãy giờ vẫn luôn yên lặng bỗng chen ngang,đẩy đẩy đằng sau lưng cô nàng kia rồi vào nhà đóng cửa lại, chuyện vợ chồng người ta, xen vào chỉ có thiệt thòi ,mỗi nhà mỗi cảnh,bỏ lại người đàn ông như mất hồn ngoài hành lang.
Nhân viên nhận được cuộc gọi,tức tốc chạy tới nơi được chỉ định,rút ra từ túi áo một tấm thẻ từ ,áp vào mặt cảm ứng,vặn tay nắm mở cửa cho Cẩn Duệ.
‘’Thiên Thiên,Uy Uy,hai người ở đâu?!’’.
Cẩn Duệ điên cuồng gào lên,thân thể còn chưa tốt,mồ hôi nhễ nhại trên trán,thô bạo đẩy tung cửa từng phòng một.
Trước mắt là phòng ngủ chính,Cẩn Duệ phát hiện,két sắt chứa đựng giấy kết hôn,giấy khai sinh của Uy Uy,hộ chiếu, hầu như tất cả đồ vật dính dáng đến hai mẹ con cô đều biến mất.
Chỉ duy nhất một thứ…Cẩn Duệ nheo mắt nhìn nó,đáy lòng liền đau đớn tột cùng,là nhẫn kết hôn của cô,nằm trên tủ đầu giường,ánh sáng phản chiếu viên kim cương thật chói mắt.
Gia đình nhỏ mà anh yêu thương hơn cả tính mạng,cố gắng bảo vệ chu toàn nhưng đổi lại là cảnh tượng gì đây?Cả căn nhà khang trang rộng lớn,đã từng rất rất ấm áp nay lại lạnh lẽo thiếu vắng,anh bóp chặt áo trước ngực,cả người chết lặng.