Chu Mẫn được ba mẹ gọi điện nhắc nhở hôm nay phải tranh thủ về nhà lớn của nhà họ Chu để ăn tiệc chúc mừng chú út cuối cùng cũng chính thức cưới được vợ.
Anh loay hoay mãi mới kết thúc công việc,sẵn tiện có cơ hội lôi kéo đứa em gái Chu Tiểu Thiên về thăm gia đình luôn.
Người đầu dây bên kia ậm ừ,âm thanh nhỏ như muỗi như muốn lấp liếm cho qua chủ đề này vậy.
[-Tiểu Thiên,dù gì chú cũng là chú ruột của chúng ta,em không thể cứ trốn chui trốn lủi hoài được]Nghe anh hai kiên nhẫn nói với mình,Chu Tiểu Thiên cầm chặt điện thoại cũ kỹ,cuối cùng vẫn thỏa hiệp,chỉ lén lút đưa quà mà thôi.
Chu Tiểu Thiên sợ gặp ba mẹ,người nhà Chu gia và cả anh ta nữa.
Mặc dù xác suất gặp nhau không cao nhưng tôi không thể mạo hiểm,nếu để anh ta thấy,chắc chắn hai mẹ con tôi sẽ không còn cái gọi là cuộc sống tự do.
Cúp máy xong,Chu Mẫn tháo tai nghe bluetooth,tập trung lái xe đến nhà chính Chu gia,kiếm chỗ đậu vào bãi rồi xách túi giấy đựng quà nhỏ.
Từ đằng xa,Chu Mẫn đã bắt đầu nghe thấy tiếng nhạc xập xình,trước nhà 2 tầng còn đặt đèn đủ màu chiếu sáng mọi ngóc ngách,nhìn chẳng khác câu lạc bộ nhảy múa ngoài trời cả.
May mắn khu này mỗi nhà đều riêng biệt,cũng coi như rộng rãi,không nhà nào phiền nhau nên người nhà Chu Gia mới náo nhiệt dữ thế.
Chú út của bọn anh-Chu Cát Tường,có vẻ như đã say rồi thì phải,Chu Mẫn nghiêng đầu,ông chú đó đang nhảy điệu múa quái dị nào vậy?Ba mẹ anh lúc này cũng đã thấy con trai,vẫy vẫy tay ra hiệu anh mau vào góp vui.
‘’Mới gần 6 giờ chiều mà sao chú con say khướt thế kia?’’.
‘’Ừ,con vào nhà đi,nếu đói thì ăn tạm gì đó đi nhé’’Chu Mẫn gật đầu dạ vâng,cởi áo khoác treo lên giá rồi xắn tay áo,bất ngờ ngay lúc này xuất hiện một người phụ nữ lạ từ trong phòng bếp đi ra,tuy già dặn nhưng rất có phong thái.
Anh lờ mờ đoán,đây có lẽ là thím út tương lai của bọn anh?Mà ông chú này cũng thiệt tình,giấu diếm bao lâu nay,bây giờ thông báo một phát,cả nhà đều bị bất ngờ,đến mặt mũi người ta còn chưa được thấy.
Người phụ nữ sắc sảo đó nhạy cảm phát hiện có người đang chăm chú nhìn mình,nhẹ nhàng đặt dĩa chả giò mới chiên nóng hổi xuống,rạng rỡ cười với Chu Mẫn.
Chu Mẫn lễ phép giới thiệu bản thân xong lại tranh thủ lúc thím út tương lai không để ý,bóc trộm vài ba cục chả giò rồi tới sô pha ngồi uống rượu trái cây.
Thời gian vẫn còn sớm,mọi người còn chưa đến đông đủ,tùy tiện bật màn hình TV lên xem thế giới động vật.
Nửa tiếng sau,hết nhà chú tư đến nhà cô năm lần lượt nối đuôi đi vào,đám con nít vừa thấy anh hai Chu Mẫn là sáng mắt,nhào tới chỗ anh chen chúc ngồi.
‘’Anh hai,máy chơi game mà anh nói cho em mượn đâu?’’‘’Bạn gái của anh hai đâu rồi ạ?’’.
Hết trai lẫn gái,chỉ mới có mấy tuổi đầu thôi đấy,Chu Mẫn không quản nỗi mấy cái miệng này,đứng dậy phụ mẹ với các thím bưng món ra ngoài vườn,bọn nhóc vẫn lẽo đẽo theo sau.
Bữa tiệc đã sẵn sàng,ai nấy đã vào vị trí,ba mẹ của Tiểu Thiên cũng đã tới ,tuy ngoài mặt họ vẫn vui vẻ nhưng ai nấy trong nhà đều rõ,họ nhớ thương hai mẹ con Tiểu Thiên đến mức nào.
Chu Mẫn nâng ly rượu hoa quả mời từng người rồi uống một hơi cạn sạch,chất cồn nồng đậm chảy xuống cuống họng.
Anh là người duy nhất giữ liên lạc với Tiểu Thiên,ngoại trừ cô không cho anh biết nơi ở hiện tại của cô nhưng chỉ nhiêu đó,anh đã cảm thấy có lỗi với chú ba,thím ba rồi.
‘’A,Cẩn Duệ’’Đồng loạt ánh mắt hướng về người đàn ông tuấn tú vừa mới tới kia,Chu Mẫn không quan tâm,ngồi xuống lại,cầm đũa gắp đồ ăn.
Cuối cùng anh ta cũng vác mặt ra khỏi nhà rồi à?Hóa ra cái ghế đối diện anh còn trống là để dành cho Lưu Cẩn Duệ,anh vừa mới ngẩng đầu lên đã bắt gặp anh ta.
Màn đêm đã phủ đầy bầu trời,ánh đèn lung linh tựa như những ngôi sao vây quanh chiếu sáng,trùng hợp chiếu vào một bên mặt Lưu Cẩn Duệ.
Chu Mẫn mở to mắt,tay đang cầm đũa liền dừng động tác,sắc mặt kém thế kia định đi hù dọa ai vậy?Mẹ của Chu Mẫn ngồi bên cạnh vỗ vào cánh tay anh,anh mới thất thố nhận ra,nhấc môi uống hớp rượu.
Nghĩ tới đứa em gái ngốc nghếch với đứa cháu tội nghiệp,anh liền cảm thấy chướng mắt,chán ghét người đàn ông này.
Dù Lưu Cẩn Duệ có bày ra bộ dạng thê thảm hay gì khác,đây cũng coi như sự trừng phạt dành tặng cho anh ta vì đã không quan tâm tới cảm nhận của Tiểu Thiên,bức em ấy đến điên.
Tài giỏi,điển trai thì đã sao,có một gia đình nhỏ vẫn không giữ lấy nổi,chẳng khác nào cỗ máy được lập trình sẵn.
Mọi người đã ăn uống no nê,tiếp theo là chương trình ca hát karaoke,dọn dẹp bàn ăn xong xuôi liền có chỗ rộng rãi.
Đương nhiên không riêng gì đứa cháu trai đích tôn Chu Mẫn bị các chú lôi kéo gào rú trong âm nhạc ,Lưu Cẩn Duệ cũng bị lây theo.
Cẩn Duệ khéo léo từ chối,tầm mắt cứ hướng về phía cổng như đang hy vọng điều gì đó.
Anh cứ nghĩ nhân dịp quan trọng của Chu gia,cô sẽ quay về chứ,tại sao đến giờ vẫn chưa thấy gì thế này?‘’A lô,hửm,nói lớn lên,em tới rồi à,đợi anh chút nhé?’’.
Chu Mẫn đưa micro cho người khác rồi bước đi ngang qua chỗ Cẩn Duệ,trông có vẻ gấp gáp vui mừng lắm.
Ban đầu anh không tính nghe lén cậu ta đâu nhưng ở đây ồn ào như vậy,ai không muốn nghe cũng không được.
Có khi nào?Thôi bỏ đi,Thiên Thiên sao có thể về đây được?Chu Mẫn bỏ điện thoại vào túi quần, quan sát xung quanh ,thấy đã an toàn rồi cất bước dài sang con hẻm kế bên,anh vừa quẹo đã thấy cô gái nhỏ nhắn đang hai tay bồng đứa nhỏ dựa vào tường.
Thời tiết đang là mùa hè nóng bức mà cái cô em gái kia lại ăn mặc kín mít, cô đứng nơi khuất ánh sáng nên không thấy rõ khuôn mặt cô.
‘’Tiểu Thiên’’Chu Tiểu Thiên không ngẩng đầu lên,thả con gái xuống,đưa túi quà đã chuẩn bị sẵn rồi kêu con gái chạy lại đưa cho cậu mình.
‘’Em về đây’’‘’Khoan đã,anh đưa hai mẹ con về,đã trễ rồi’’.
Chu Mẫn nhíu mày,cảm thấy có cái gì đó không đúng ,anh tiến tới gần,cô lại cúi đầu lùi ra sau.
Cô như vậy,anh càng sốt ruột hơn,nhân cơ hội cô không để ý,mạnh mẽ nâng mặt cô lên liền bị dọa một phen.
‘’Vết bầm này từ đâu ra?’’.
Chu Tiểu Thiên cắn môi ,không hé răng nửa lời.
Anh thừa biết cô từ nhỏ đã cứng đầu,có cạy miệng cô cả nửa ngày cũng không chịu khai,hỏi cũng vô dụng.
‘Thôi không cần em nói nữa,anh vào tìm Lưu Cẩn Duệ ’’.
Vừa nói,anh xắn tay áo càng cao hơn lúc nãy,bất kể chuyện gì xảy ra với em gái anh,anh đều cứ tính lên người đàn ông kia hết.
Phải hay không phải,điều đó không cần thiết.
‘’Anh hai,không có liên quan đến anh ta mà’’.
Chu Tiểu Thiên không cho anh tự ý làm càng,dựa vào sức lực ngăn cản anh lại,Chu Mẫn hít sâu một hơi ,kìm nén lửa giận, quay sang trừng mắt với tôi.
Tôi trốn tránh nhìn chỗ khác,máy móc bịa tình huống nào hợp tình hợp lý cho Chu Mẫn nghe,anh nghe xong lại không có phản ứng gì,tôi lại lo lắng hơn.
Chu Mẫn gỡ tay tôi ra,dặn dò không được đi đâu hết,anh đi lấy xe,tôi mới thở phào nhẹ nhõm,cười gật đầu vâng lời,vết bầm tím xanh trên gò má cũng cong cong theo.
Khi Chu Mẫn quay trở lại,anh chào tạm biệt mọi người rồi mặc áo khoác,cầm xâu chìa khóa ra ngoài.
Vừa tới bãi đậu xe,một cảnh tượng đặc sắc hiện rành rành trước mặt,cái người vốn dĩ đã về từ lâu giờ lại đang đứng nói chuyện với cô gái lạ hoắc nào.
‘’Anh Cẩn Duệ,tốt quá rồi!’’.
Mỹ Kỳ mừng rỡ muốn khóc,thân là cấp dưới dưới trướng Lưu Cẩn Duệ,bao lâu nay luôn cố gắng kéo dài thời gian để đợi anh,cuối cùng cũng không phụ lòng cô và các nhân viên trong tổ rồi.
Lưu Cẩn Duệ ừm một tiếng thì thấy một cái bóng đen kéo dài,anh nhìn sang thì thấy anh họ Chu Mẫn với nét mặt đang hóng chuyện đời.
‘’Mỹ Kỳ,em về nhà đi,thứ hai tuần sau gặp lại’’.
‘’Vâng,tuần sau gặp lại,lái xe cẩn thận’’.
Mắt thấy cô gái tên Mỹ Kỳ đấy đã đi xa,Chu Mẫn nhướng một bên mày,cười hừ lạnh,vợ con mới bỏ đi hơn 1 năm mà không đá động gì,hóa ra đã có sẵn cô ‘’ong mật’’ từ trước.
‘’Hơ,Lưu Cẩn Duệ,ngại quá,có phải tôi mới phá đám chuyện tốt của anh không?’’‘’Chỉ là đồng nghiệp nói chuyện với nhau thôi’’.
Cẩn Duệ bỏ lại một câu không mặn không nhạt,vừa mới mở cửa xe,Chu Mẫn đã giơ tay trái ra chặn lại.
‘’Cậu còn gì muốn hỏi sao?!’Chu Mẫn thật sự có nhiều điều muốn hỏi anh ta nhưng lại nhớ tới hình ảnh Tiểu Thiên mặc cho vết thương còn đau,cố giữ chặt anh không buông,anh lại chẳng thốt lên lời.
‘’Không có gì’’Xe của Lưu Cẩn Duệ đã chạy đi,chỉ còn Chu Mẫn đứng vò đầu,đá loạn vào mấy cái bánh xe hơi,rốt cuộc nên làm sao mới tốt đây.
Thật muốn đánh người mà!.