Mai ta sẽ chính thức vào học nên tầm tối chủ nhật hàng tuần sẽ có chương mới....
______________Zô____________
Trong phòng bệnh Vip 1
" NÀ NÍ.... đây là thế giới tiểu thuyết á..." Một tiếng hét long trời nở đất vang nên, làm cho cho cả bệnh viện rung chuyển, người bệnh lần lượt bất tỉnh nhân sự, chim đang bay trên trời cũng cấm không rơi xuống đất, gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng tới toàn bệnh viện. Vâng, thật khủng khiếp.
" Ấy, ấy, bình tĩnh, bình tĩnh, hết sức bình tĩnh. Đây là cuốn tiểu thuyết " Tiểu bảo bối, em không thoát được đâu" do em mới viết. Em đưa cho chị quyển tiểu thuyết rồi mà, ai bảo chị không đọc." Thiên Thanh Vũ cực kì hối lỗi nói.
" Không chỉ có Ngũ Thần, đội Z cũng tới." Tuyết Tà Băng im lặng nãy giờ phán thêm một câu.
" Ài, chúng ta chắc chắn sẽ tương ngộ (gặp lại) thôi." Tuyết Tà Tâm vừa nhai Snack vừa vui vẻ nói. Cô biết đồng đội của cô ngưu bức (trâu bò) như vậy, không dễ chết được đâu. Nếu không phải không ai cho cô xuất viện thì cô đã bắt đầu hành trình đi tìm đồng đội rồi, nhưng ai biết đây là tiểu thuyết đâu máu chó của tiểu Vũ đâu. Vậy cô và Tà Băng là nữ phụ còn Tiểu Vũ là nữ chính nha. Giờ thì nữ chính nữ phụ thành bạn cả rồi, càng ngày càng thú vị.
" Vấn đề là tìm ở đâu, trừ ba chúng ta thì còn có những 8 người nữa..." Thiên Thanh Vũ.
" Đến lúc gặp thì sẽ gặp thôi." Tuyết Tà Băng nhếch mép nói. Đúng vậy, đến lúc cần gặp sẽ gặp, giống như khi cô gặp Tiểu Vũ rồi giờ lại đến Tâm tỷ. Cô nghi ngờ là vụ này có người sắp xếp nha...
________Ở nơi nào đó trong vô tận thời không______
" Ơ cái đệch, đã gần phát hiện ra rồi à, nha đầu này thật nguy hiểm." Mỗ vị thần nào đó...
" Thần vận mệnh à, lần sau có sắp sếp thì nhớ sắp sếp kín kẽ một chút, nha đầu đó mà phát hiện ra thì..." Mỗ Nguyệt lão rùng mình nói, nhớ tới mấy trò trả thù của lũ nhóc này, ông lại thấy mao cốt tủng thiên nha. Mấy trăm năm trước, Ngọc hoàng chỉ lừa Băng nha đầu làm hộ công việc cho Ngọc hoàng 1 năm thôi mà cả lũ nhóc quậy hết Thiên đinh đến địa phủ còn có Minh giới làm cho ngọc hoàng đau đầu mà giải quyết gần trăm năm mới xong, còn bị Ngọc mẫu đá ra khỏi phòng nữa chứ. Không biết bí quyết như thế nào, lão có nên đi hỏi không nhỉ.
Khụ khụ, lão tuyệt đối sẽ không tự nhận, lão đang vui sướng khi người khác gặp họa đâu. Nếu không thì không biết lão phải làm khổ sai bao nhiêu lâu nữa. Vì vậy nên lão sẽ không bao giờ thừa nhận, tuyệt đối không.
" Bị phát hiện thì không phải ông phải chịu cùng ta sao, cũng đáng." Thần Vận mệnh không sao cả nói.
" Ngươi, ngươi, không phải ngươi rủ ta sao..." Nguyệt lão ầm ĩ quát. Đồ đáng ghét, rõràng đang yên đang lành sang rủ ông mà giờ lại phủi hết trách nhiệm.
" Ta sẽ chịu hộ ngươi..." Thần vận mệnh hào phóng nói.
" Thật sao..?"Nguyệt lão sáng mắt lên hỏi
" Không.''
" Ngươi vô sỉ..."
" Vô sỉ là vinh quang. Sao? có ý kiến?" Thần vận mệnh hất mặt nói...
" Ngươi, ngươi, ta không thèm chấp ngươi, hừ." Nguyệt lão hừ lạnh
" Hắc hắc..."Nếu bị phát hiện thì ông đóng cửa vào vô tận thời không là xong, mấy nhóc đó làm gì được sao, hắc hắc. Thần vận mệnh vô sỉ nghĩ.
Đáng tiếc, thần tính không bằng tác giả tính...Kết cục của Thần vận mệnh sẽ vô cùng thảm, thảm đến lỗi Ngọc hoàng cũng không thể ngăn cản cái thảm đó. Vì sao ư, vì căn bản là ổng không giám....Nhưng cái này để sau rồi nói...
Giờ trở lại với ba tiểu mĩ nhân của ta...
" Tiểu Vũ, làm thủ tục xuất viện đi...Ở đây chán như con gián vậy... ài" Tuyết Tà tâm phiền chán nói. Cô mà phải ở đây thêm vài ngày nữa thì chắc cô chán chết mất. Suốt một tháng trời chỉ có ăn ngủ khám bệnh, cô là cô không chịu được đâu...
" Ô ké.." Thiên Thanh Vũ nói, sau đó chuẩn bị ra cửa thì...
Cộc cộc
" Vào đi.''
Cạch
Cửa mở ra, đi vào là một thiếu niên tầm hai tư hai năm tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng nõn như trứng gà bóc, mắt long lanh nước, môi hồng răng trắng, điển hình mĩ thụ.
Bỗng nhiên, Thiên Thanh Vũ phán một câu xanh rờn khiến người nào đó tức hộc máu.
" Ngươi là công hay thụ vậy?"
Oạch! Tiếng người nào đó ngã xuống đất
" Tiểu Vũ à, sáu năm viết ngôn tình của em đi đâu rồi. Nhìn dáng người này thì chắc chắn là thụ rồi. Còn phải hỏi..." Tuyết Tà Tâm đánh giá trên xuống rồi hảo tâm phán thêm một câu, giải thích cho Thiên Thanh Vũ.
" Ồ, thì ra là vậy, sư phụ xin nhận đồ nhi một lạy." Thiên Thanh Vũ chắp hai tay theo kiểu đúng chuẩn trong phim truyền hình, cúi đầu trước mặt Tuyết Tà tâm.
" Đồ đệ miễn lễ." Tuyết Tà Băng trang (giả bộ) đạo mạo nói. Tuyết Tà Băng ngồi một bên nhìn hai người kẻ tung người hứng, lại nhìn vẻ mặt đen sì hơn cả đáy nồi của người vừa vào phòng. Uống một ngụm nước ngọt, vẻ mặt thích ý xem kịch vui.
.
.
.
" Hai người có thôi đi không. Lão tử là công, à không đúng, không đúng, lão tử thẳng 100%." Hoàng Lam Thần trán nổi gân xanh nói.
" Ồ, không nhìn ra đấy." Thiên Thành Vũ khinh bỉ nói.
" Cô, cô..."
" Cô sao con, cô đẹp lắm à, hahaha..."
"...."
Tuyết Tà Tâm nhìn hai người đang chít chít méo méo với nhau, trong lòng nghĩ thầm. Há há, hai ngươi này thật đẹp đôi, mình có nên tác hợp không nhỉ.
Sự thật chứng minh, đôi oan gia này vô cùng đẹp đôi...
" Hừ, anh hai của tôi gọi người nhà của bệnh nhân nên phòng viện trưởng." Đáng chết, hắn không phải chỉ xuống đây giúp anh hai một chút thôi sao. Sui sẻo thế nào lại gặp con cọp mẹ trang (giả bộ) mèo con này.
Mà phải công nhận, cô ta cũng dễ thương thiệt. Phi phi phi, hôm nay hắn bị sao vậy, sao có thể cảm thấy con cọp mẹ này dễ thương chứ. Chẳng lẽ não có vấn đề, nhất định phải nhờ anh hai khám giúp.
" Ừm, tôi tới ngay. Tiểu Vũ, đi làm thủ tục xuất viện đi. Anh bạn này, dẫn đường" Tuyết Tà Băng bây giờ mới đứng dậy, cầm túi xách đi ra ngoài.
" Đi." Ồ, thì ra cọp mẹ gọi là Tiểu Vũ, Vũ là mưa, tên thật đẹp. Ơ nhưng liên quan gì đến mình nhỉ, chết tiệt, mình bị bệnh gì vậy không biết nữa, nhất định phải khám, phải khám.
___________End___________
Tạm thời đến đây thôi, chương sau nam chính 3 lên sàn....
Tác giả
Ảnh Dạ Băng Y