"Máy của chị hỏng rồi.
"
"Vậy thì chị đổi đi.
"
"Họ nói đổi ba lần là không được đổi nữa.
" Tô Dương cầm lấy chai nước khoáng uống một hơi gần hết nửa chai.
Tiểu Trần:!
Xem ra, đi theo Khương Nam, không chỉ hại người mà còn hại cả máy tính bảng.
Khương Nam không để tâm đến lời nói của người hâm mộ, cô tập trung vào phần giới thiệu những người tham gia, ngoài Cao Lộ ra thì những cô gái này đều không giỏi về mặt thể thao, chẳng trách cô ta lại tự tin như vậy.
"Sợ rồi sao?" Cố Bắc Hàn đứng bên cạnh cô, liếc nhìn cô, giọng nói mang theo chút chế giễu: "Không nghe lời tôi, không chịu rút lui, thì phải chịu để mấy chục vạn người xem cô làm trò hề thôi.
"
Khương Nam cảm thấy tên này có bệnh, lúc nào cũng phải tỏ ra mình rất giỏi trước mặt cô.
"Nói xong chưa?" Khương Nam ngẩng đầu, dịch sang một bên, cố ý giữ khoảng cách nhất định với Cố Bắc Hàn.
"Yên tâm đi, chỉ cần cô đừng kéo chân tôi, nhất định sẽ giành được hạng nhất.
"
Cố Bắc Hàn hơi sửng sốt, nhướng mày nhìn kỹ Khương Nam, thấy mắt cô lóe lên vẻ tự tin vô cùng, như thể đã nắm chắc phần thắng.
"Tôi kéo chân anh?" Khương Nam hỏi.
Cố Bắc Hàn nhíu mày "Chậc.
" một tiếng: "Khương Nam, núi không giống nước, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì rất khó cứu.
"
Miệng quạ đen.
Khương Nam liếc hắn ta một cái, không thèm nói nhảm với hắn ta nữa, quay đầu đi về phía địa điểm thi đấu.
"Bắc Hàn, sắp thi đấu rồi, anh đứng đây làm gì vậy?" A Tùng đi tới, thấy đôi mắt lạnh lùng của Cố Bắc Hàn hơi nheo lại, nhìn chằm chằm Khương Nam không nhúc nhích, thở dài, tưởng rằng Cố Bắc Hàn đang lo lắng về thành tích.
"Bắc Hàn, không sao đâu, mặc dù bình hoa này vô dụng.
" A Tùng vô thức hạ giọng: "Nhưng cô ta mang đến nhiều tiền lắm, anh xem lần này ông chủ của chúng ta ủng hộ anh thế nào, nếu thật sự không giành được hạng nhất thì đổ hết tội lên đầu cô ta cũng được.
"
"Bây giờ mời các vị khách mời đến chân núi tập hợp, chuẩn bị xong thì bắt đầu thi đấu.
"
"Bắc Hàn, đi thôi.
" A Tùng vỗ vai Cố Bắc Hàn.
Cố Bắc Hàn cau mày, đi đến bên cạnh Khương Nam, giọng nói trầm thấp.