Nữ Đế Bệ Hạ Ở Giới Giải Trí Phong Thần!


Tại vùng đất hoang Tắc Bắc, lều trại mọc lên san sát nhau như rừng.

Thế nhưng, tuy là hồi triều sau đại thắng trước quân Man tộc phía Bắc, nhưng trên khuôn mặt của các binh tướng không lấy nỗi một chút vui mừng nào.

Hầu như ánh mắt của mọi người đều hướng về phía căn liều màu vàng rực rỡ ở trung tâm kia.

Đó là căn liều nơi vị hoàng đế chỉ huy các trận đánh oanh liệt của họ.

Bên trong liều.

Hoàng đế đang ngồi ngay ngắn trước bàn, tầm mắt rơi trên một đám tướng lĩnh đang quỳ trước mặt.

Trong liều càng lúc càng yên tĩnh.

Sau khi che miệng ho một lát, cô mới chậm rãi mà kiên định mở lời: "Thánh chỉ truyền vị đã được truyền đến kinh thành nhanh nhất có thể, từ nay về sau, các ngươi phải tận tâm tận lực phụ tá cho tân hoàng đế, trông coi cho tốt biên cương, tuyệt đối phải ngăn chặn dã tâm xâm chiếm lãnh thổ của quân dị tộc."

"Tuân lệnh bệ hạ!"

So với giọng nữ khàn khàn vừa rồi, tiếng đáp lại của đám người đó vang vọng khắp liều, nhưng không khó để nghe thấy có người cổ họng đã khô khốc, nghẹn ngào, cố nén để không khóc ra thành tiếng.

" Tất cả lui xuống đi, trẫm muốn nghỉ ngơi một lát."

" Bệ hạ, xin hãy bảo trọng giữ gìn sức khỏe."

Đưa mắt nhìn người cuối cùng ra khỏi liều, Khương Lệnh Hi lúc này mới ưỡn lưng thả lỏng một chút, một chén nước được đưa đến bên, cô bèn cầm lấy, uống một hơi cạn sạch.

" Bệ hạ, Thanh Diên đỡ người đến giường nghỉ một lát nhé!"


Khương Lệnh Hi quay người lại liền thấy vành mắt đỏ hoe của Thanh Diên, nhịn không được khẽ cười: " Ngươi cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi, còn khóc a!"

Đối mặt với cặp mắt đầy uy lực có vài phần đơn thuần cùng ý cười yếu ớt của cô, Thanh Diên vội vàng chớp chớp đôi mắt, đem nước mắt cùng nuốt xuống, cố gắng nhếch khoé môi lên: " Bệ hạ, chớ giễu cợt Thanh Diên."

Khương Lệnh Hi từ từ chậm rãi đứng dậy, đi thẳng đến bên giường ngồi xuống, thuận tiện nắm lấy Thanh Diên đang đang định thu tay về, " Cơ thể của trẫm trong lòng trẫm rõ nhất, sợ là không chống đỡ nổi đến khi trở về kinh thành."

Nhìn Thanh Diên đôi mắt đỏ hoe muốn mở miệng, cô lại nói tiếp: " Trận chiến này Bắc Man đã bị đánh bại, trong vòng trăm năm tới chắc chắn không còn dám xâm phạm, tân đế là do trẫm tự mình chọn lựa, tính tình hiền lành, còn có thừa tướng phụ tá, ta không có gì lo lắng nữa.

Ngược lại là ngươi, mặc dù trong cung không cần lo cơm ăn áo mặc, nhưng cuối cùng cũng không được tự do, đợi sau khi ta đi rồi, ngươi muốn rời cung liền có thể rời.

Ngôi làng cùng căn nhà mà ta thưởng cho ngươi năm đó, mấy năm nay đều cho người trông coi."

" Bệ hạ!"

Thanh Diên suýt chút nữa cắn môi, nhưng vẫn là không nhịn được, song chỉ trong chốc lát liền khóc không thành tiếng.

" Chỉ là lũ lụt ở Giang Nam, thừa tướng đã tự thân đi xử lí, chỉ sợ trẫm không chờ được tin tức từ Thẩm Khanh."

"Thừa tướng là đại nhân tài, nhất định sẽ không làm bệ hạ lo lắng."

Khương Lệnh Hi bỗng nghĩ đến thân ảnh yên tĩnh mà kiêu ngạo kia, hắn chính là người duy nhất trong triều dám chặn họng cô.

" Bệ hạ, người nghỉ ngơi một chút đi, chút nữa còn phải uống thuốc."

"Được."

Thanh Diên cẩn thận nâng bát thuốc vừa mới sắc xong đến, đi đến trước giường, chỉ thấy bệ hạ gầy gò đang ngủ say, cho dù có bị nhiễm bởi gió sương, với dung mạo này chỉ cần một cái liếc mắt cũng có thể khiến người ta choáng váng giữa hàng vạn quân.


Chỉ là đã rất lâu rồi bệ hạ không được ngủ sâu như thế này.

Đợi đã, bệ hạ từ lúc nhiễm phong hàn đến giờ, ngay cả khi ngủ cũng không khỏi cau mày cơ mà.

" Choảng!" Chén thuốc rơi xuống đất, nước thuốc màu nâu cũng theo đó mà bắn ra tung toé.

Nhưng trên giường, vị hoàng đế đó sẽ không thể mở mắt ra lần nữa, cũng không thể ngẩng đầu nhìn về phía nàng mà cười mắng: Ngươi thật là vụng về.

Vào năm Nguyên Chiêu thứ 29, Nữ Đế - người đã giành được ngai vàng trong trận chiến giữa các anh em của mình và tạo ra thời kì hoàng kim cho Đại Dận trong thời gian trị vì của bà, trên đường ngự giá hồi triều sau khi đánh bại quân Bắc Man, vì có vết thương chưa lành lại bị nhiễm phong hàn, không may băng hà.

Kể từ đó, sơn lăng sụp đổ*!

*Là uyển ngữ chỉ về cái chết của các hoàng tử và hoàng đế.

***

"Em thấy mí mắt của chị Hi Hi hình như động đậy, Có phải chị ấy sắp tỉnh rồi không?"

"Em ở đây trông chừng, chị đi gọi bác sĩ tới xem."

Tiếng nói chuyện, tiếng bước chân, đủ các loại âm thanh hỗn tạp truyền vào trong tai, Khương Lệnh Hi không nhịn được nhíu mày lại.

Cô cảm giác chính mình đang đắm chìm trong một giấc mơ vừa xa xôi lại vừa dài đằng đẵng, kể từ khi bước lên ngôi vị hoàng đế tới giờ, hiếm khi cô có thể ngủ một giấc trọn vẹn, hết lần này đến lần khác luôn có người đến quấy rầy.

Mãi đến khi mí mắt bị một bàn tay kéo ra, cô mới buột phải mở mắt.


Liền thấy trước mặt, hai cái đầu một trái một phải đang dần dần lại gần.

"Tỉnh rồi, tỉnh rồi, cuối cùng cũng tỉnh dậy rồi!"

" Khương Lệnh Hi, cô xem đây là số mấy?"

Ánh sáng tràn vào, mộng cảnh trong giấc ngủ cũng nhanh chóng tan biến, nhưng Khương Lệnh Hi vẫn nhớ được một số thông tin quang trọng.

Đó có lẽ không phải là một giấc mơ, mà là một câu chuyện tóm tắt cuộc đời của một cô gái khác trùng tên trùng họ với cô.

Và hai người trước mặt vừa vặn cũng xuất hiện trong giấc mơ khi nãy, đúng lúc chứng minh được điều này.

Lại nhìn hai ngón tay của người đàn ông tóc ngắn mặc áo choàng trắng khi trước được gọi là "đại phu" giờ lại gọi là "bác sĩ " kia, Khương Lệnh Hi: ".

.

."

Cô nhắm mắt rồi lại mở ra, chật vật mở miệng: " Số hai!"

" Thị giác bình thường, suy nghĩ bình thường." Bác sĩ thu tay về, " Nhưng để đảm bảo an toàn, chúng tôi vẫn cần phải quan sát thêm, sau khi kiểm tra xong mới có thể xuất viện.

Bệnh nhân có thể có phản ứng khó chịu, thí dụ như đau đầu, buồn nôn, có gì phải báo với tôi ngay."

Đông Duyệt vừa gật đầu liên tục vừa tiễn bác sĩ ra ngoài, ở mép giường Lộ Tranh Tranh vẫn còn đang vui mừng: " Chị Hi, bây giờ chị cảm thấy như thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?"

Lại lần nữa nghe được cái xưng hô "chị Hi" này, Khương Lệnh Hi không khỏi giật mình.

Trong kí ức người từng gọi cô như thế, chỉ có vị ấu muội chết yểu kia, Tấn An công chúa Khương Lệnh An.

Định thần lại, cô nhận ra bản thân mình vẫn là không thích nằm nhìn người ta như thế này, " Tôi muốn ngồi một lát "


Lộ Tranh Tranh vội vàng ân cần nâng đầu giường lên, vừa nâng vừa hỏi: " Cao như thế này đã được chưa?"

"Được rồi."

Lộ Tranh Tranh vội dừng lại, chẳng biết tại sao, khi đối mặt với chị Hi vừa mới tỉnh lại này, đặc biệt là khi đối phương nhìn về phía mình, cô lại khỏi có chút khẩn trương.

Trước đây cô chưa bao giờ sốt sắng như thế này, kể cả khi chị Hi tức giận với cô.

Cảm thấy mình không thể chỉ đứng yên được, cô suy nghĩ một chút rồi lại hỏi: " Cái kia, chị Hi, chị có muốn uống nước không?"

Khương Lệnh Hi hiển nhiên có thể nhìn ra tiểu nha đầu trước mặt này có chút khẩn trương, cô cũng biết tại sao đối phương lại như vậy.

Cho dù cô đã rất cố gắng thu liễm lại, nhưng cầm quyền cũng đã ngót nghét ba mươi năm, một sớm một chiều liền dưỡng thành uy lực này, không thể nói thu lại liền thu lại được.

Cảm thấy cổ họng mình hơi khô, thế là bèn gật đầu một cái: "Được."

Đưa mắt nhìn Lộ Tranh Tranh thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền xoay người đi lấy nước, Khương Lệnh Hi cụp mắt nhìn lòng bàn tay trắng noãn không một vết chai của mình hiện giờ, cũng nhẹ hít một hơi rồi lại chậm rãi thở ra.

Dù có hơi khó tin, cô hiện tại đã trọng sinh thành một cô gái chỉ mới hai mươi tuổi cũng là sự thật.

Càng khiến cho cô ngạc nhiên là người này lại sống ở thời đại cách triều Đại Dận mà cô quen thuộc hơn một nghìn năm.

Vậy mà cô lại có thể vượt qua dòng chảy thời gian hơn một ngàn năm, có thể sống lại một lần nữa, tận mắt chứng kiến thời kì hưng thịnh của hơn ngàn năm sau, đúng là thật may mắn mà.

Chỉ là đống hỗn loạn mà cơ thể này để lại cho cô trước khi chết trong kí ức, nghĩ đến thôi cũng không đến nỗi khó chấp nhận.

( Hoàn chương )

Dịch bởi: Diệp Đế


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận