Sau khi nhìn ngắm cuốn sổ đăng ký kết hôn một lúc, cũng không khác ngày xưa là mấy, Khương Lệnh Hi liền không chút do dự mở nó ra.
Nàng vốn không phải là loại người gặp chuyện khó sẽ do dự.
Đập vào mắt đầu tiên chính là một tấm ảnh chụp hai người.
Phông nền màu đỏ chót, người trong tấm ảnh cùng nàng giống nhau y đúc, mặc dù đang cố mĩm cười, nhưng từ ánh mắt và biểu cảm vẫn có thể nhìn ra được chút sốt sắng cùng lo lắng trong đó.
Nam nhân bên cạnh mặc âu phục màu xám trắng, mặt mày sáng sủa, mày cong mắt phượng, nhìn kĩ liền có thể nhận thấy vài phần hững hờ trong đôi mắt ấy.
Khương Lệnh Hi càng xem càng cảm thấy bất thường, hai người này chẳng có tí gì là e thẹn hay tình tứ của một cặp vợ chồng mới cưới gì cả, mà cứ như là bị ép buộc đến với nhau vậy, càng nhìn càng cảm thấy không hài hòa.
Quét qua chứng nhận bên dưới, rồi lại nhìn xuống ngày lĩnh chứng.
Nàng vừa rồi tại phòng khách đã xem qua một cái lịch điện tử hiện đại, suy nghĩ một hồi, liền có thể tính ra thời gian lĩnh chứng của cuốn sổ này chắc hẳn là nửa năm trước.
Kết hôn mới được nửa năm, theo lẽ thường mà nói cả hai vẫn phải đang trong giai đoạn nồng thắm chứ, vậy nhưng trong kí ức của nguyên thân không lưu lại một chút thông tin gì về người chồng này thế, điều này hợp lí sao?
Sợ rằng cuộc hôn nhân này chỉ là giả!
Khương Lệnh Hi cằm cuốn sổ tựa vào đầu giường, hơi híp mắt lại, dùng tay còn lại xoa xoa ấn đường.
Tựa như cơ hồ đem kí ức của nguyên thân xem lại một lần nữa, rốt cuộc cũng tìm được dấu vết.
Nhưng trong kí ức cũng chỉ có một khuôn mặt mờ nhạt, cùng với câu nói tràn đầy lạnh lẽo của nam nhân ấy: " Chỉ cần cùng tôi kết hôn, không cần thực hiện bất kỳ nghĩa vụ vợ chồng nào, tôi sẽ giúp cô giải quyết món nợ của cha cô.
"
Đây chính là một cuộc giao dịch!
Khương Lệnh Hi mở mắt ra, cuối đầu ánh mắt rơi trên tên của người chồng mới kia.
"Thẩm Vận Khanh.
"
Cái tên này làm nàng không khỏi nhíu mày, nhớ tới một cái tên khác quen thuộc đến không thể quen hơn.
Thẩm Mặc Khanh.
Thừa tướng tài ba của nàng!
Anh cũng là người duy nhất ở kiếp trước dám trực tiếp chặn họng cô với tư cách là hoàng đế của triều đại đó, thậm chí vô số lần khiến cô phải tức đến giậm chân nhưng lại không nỡ phế truất anh vì tài năng và đầu óc của aan.
Nếu phải nói kiếp trước người nàng tín nhiệm nhất, đầu tiên dĩ nhiên chính là nàng rồi, người thứ hai đương nhiên không phải là tiểu hầu Thanh Diên, mà chính là Thẩm Mặc Khanh.
Nhắc mới nhớ, làm hoàng đế vẫn có cái tốt, nàng đều có thể biết rõ được số gia sản mà mỗi vị đại thần trên triều sở hữu, tổ tông mười tám đời của ai đều có thể tra ra.
Vì vậy đương nhiên cũng rõ được Thẩm Mặc Khanh xuất thân từ gia tộc nào, nhưng lại vì một số nguyên thân từ thời niên thiếu, thế là liền quả quyết tách khỏi gia tộc, vì để cắt đứt rạch ròi, hắn còn đem chữ lót truyền từ đời này sang đời khác của Thẩm gia "Vận" đổi thành "Mặc", một hắc một bạch, quyết tâm cắt đứt quan hệ giữa mình và Thẩm gia to bự kia.
Người kia, vốn dĩ tên là Thẩm Vận Khanh!
Nghĩ đến đây, Khương Lệnh Hi nhịn không được lại nhìn về phía tấm ảnh đỏ chót kia, lúc nàng rời đi Thẩm khanh cũng đã tứ tuần, vì để trông chững chạc nên cũng để râu giống các vị đại thần khác, nhưng dùng từ của thời này mà nói, cũng là một đại thúc đẹp trai, nhanh nhẹn ấy chứ.
Nghĩ một chút, nếu người đó cạo râu đi, không chừng lại cùng với người trên tấm ảnh này, giống nhau đến vài phần.
Mãi cho đến tận lúc chuẩn bị đi ngủ, trong đầu Khương Lệnh Hi vẫn quanh quẩn ý niệm rằng: Mình cần phải tìm cơ hội để gặp người chồng trên danh nghĩa đến nỗi nguyên thân không nhớ bộ dạng ra làm sao này một lần!
*
Ánh sáng mặt trời theo khe hở từ cửa sổ chiếu vào trong phòng, trong đó một tia nắng đang nghịch ngợm khiêu vũ trên gương mặt của người đang ngủ say ở giữa phòng kia.
Người trên giường do đó mà nhíu mày, trở mình đưa lưng về cửa sổ, nhắm mắt lười biếng hỏi: "Thanh Diên, giờ nào rồi?"
Vừa dứt lời, tiếng gõ cửa mang theo đôi chút dè dặt đúng lúc vang lên.
"Chị Hi, bữa sáng xong rồi, chị đã dậy chưa?"
Khương Lệnh Hi đột nhiên ngồi dậy, nháy mắt liền tỉnh táo.
" Dậy rồi, ra ngay.
" Bên ngoài cửa đáp lại một tiếng, sau khi nghe thấy tiếng bước chân rời đi, nàng lúc này mới khẽ thở ra một hơi.
Đã đến lúc phải bỏ một số thói quen kiếp trước rồi, nàng bây giờ, bóng dáng luôn đứng bên cạnh mọi lúc mọi khắc đã không còn nữa.
Lộ Tranh Tranh đem bữa sáng nóng hổi vừa mới làm xong ra bàn ăn, sau khi đặt muỗng đũa, cô nghe thấy tiếng mở cửa từ phòng ngủ, vội quay đầu nhìn sang.
Chờ sau khi nhìn thấy không phải là khuôn mặt đầy tức giận và giọng quát sau khi rời giường kia, cô mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nói thật thì cô đúng là có chút sợ rằng chị Hi mạnh mẽ nhưng dịu dàng ngày hôm qua chỉ là một giấc mơ, sợ rằng chỉ sau một đêm đối phương lại trở về bộ dáng trước kia.
Cũng may, người vẫn không thay đổi gì!
"Chị Hi, em có nấu cháo đường đỏ, trong tủ lạnh có bánh bao và bánh quế hoa, em cũng đã hâm nóng rồi, vì chị không thích trứng luộc, nên em đã xào một ít trứng cùng dưa chuột và mộc nhĩ, chị nếm thử xem có hợp khẩu vị không?"
Khương Lệnh Hi mới vừa đi đến trước bàn ăn, chỉ thấy Lộ Tranh Tranh đã nhanh tay lẹ mắt giúp nàng kéo ghế, đành phải thuận thế ngồi xuống, "Được rồi, em cũng ngồi xuống cùng ăn luôn đi.
"
Nàng có thể cảm giác được tiểu cô nương này đối đãi với nàng luôn có chút dè dặt, sợ sẽ nói chuyện đắc tội nàng.
Bất quá ngẫm lại cách nguyên thân trước kia đối xử với tiểu trợ lý này, Khương Lệnh Hi cũng có thể hiểu được.
Ngành giải trí này nguyên bản là nơi vô cùng áp lực, suy cho cùng mỗi người tiến vào đều phải tranh giành nhau để nổi tiếng.
Nhưng để đạt được vị trí phía trên cùng, bạn một mặt phải chen lên đến nhọn cả đầu, đến lúc đã vất vả chen lên được đến nơi lại phải cố bám chặt, đề phòng người khác đè xuống.
Áp lực có thể tưởng tượng được.
Nhưng đây không phải là lí do để tùy ý ức hiếp người trợ lý bên cạnh!
Nàng vẫn nhớ rõ một câu nói mà nàng đã từng đọc thời niên thiếu: Kẻ bắt nạt người khác sẽ luôn bị bắt nạt.
Khi bạn tùy ý bắt nạt người khác, cũng sẽ có ngày bị người khác lấn ép.
Chờ người đối diện đặt đũa xuống cầm khăn lau lau khoé môi, Lộ Tranh Tranh lúc này mới hắng giọng báo cáo: "Chị Hi, chị Đông có gọi qua lúc em đang nấu cơm, nói rằng đang chạy qua đây, đoán chừng nửa giờ nữa liền có thể đến đón.
"
Người đại diện muốn qua đây, chứng minh công việc cũng sẽ đến.
Khương Lệnh Hi gật gật đầu, "Được, tôi biết rồi.
"
Lộ Tranh Tranh cẩn thận lại nghiêm túc quan sát, trên mặt người trước mặt cũng không lộ ra chút gì là kháng cự, nhẹ nhõm thở phào, liền đứng dậy tiến tới phòng bếp, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Đông Duyệt: "Tâm trạng chị Hi hôm nay xem ra không tệ lắm.
"
Đông Duyệt đang lái xe đồng thời quét mắt qua tin nhắn vừa nhận được, cũng nhẹ thở ra một hơi.
《 Cùng nhau du lịch nào! 》bên kia mặc kệ là đạo diễn hay khách mời, ngay cả nhân viên hậu trường sợ là đều có chút oán hận đối với Khương Lệnh Hi, hẳn là có rất nhiều oán hận!
Dù sao trì hoãn nhiều ngày như vậy, tiền tổn thất tạo thành không nói đến, quan trọng hơn chính là thời gian đã lãng phí, chương trình đòi hỏi phải phát sóng đúng hạn, tổ biên tập phía sau cũng phải tăng ca.
Chỉ cần một người tùy hứng sẽ dẫn đến hậu quả vô cùng nghiêm trọng, nếu là cô, cô cũng sẽ oán hận.
Cô thực sự lo lắng Khương Lệnh Hi sau khi quay lại sẽ sợ mọi người bất mãn, lại kéo chân mọi người trong lúc tham gia, đến lúc đó người đại diện như cô đoán chừng cũng sẽ chấm dứt hợp đồng!
Nghĩ đến đây, cô lại nhấn chân gà, vốn xe đang chạy không chậm, giờ lại đột nhiên tăng tốc.
Chương trình không thể tiếp tục trì hoãn nữa, hôm nay cô dù thế nào đi nữa cũng phải kéo người đưa đến!
( Hoàn chương )