"Ngươi.
.
."
Các vị giáo viên trực tiếp bị dỗi đến không phản bác được.
Ngồi chỗ của viện trưởng?
Bọn hắn có lá gan đó sao?
Người không biết không sợ, cũng chỉ có dạng người như Chung Thần Tú, mới dám không kiêng kỵ như vậy.
"Khụ khụ! Chung Thần Tú, ngươi xem một chút có muốn đổi chỗ hay không?"
Triệu Vô Cực ho nhẹ một cái.
Ni ma, vị trí này, ngay cả mình cũng không có tư cách ngồi, vậy mà tên tiểu tử Chung Thần Tú này ngồi, quỷ dị không nói lên lời, cảm giác như thế nào a?
"Triệu viện trưởng muốn đổi chỗ với ta sao?"
Chung Thần Tú kinh ngạc nhìn Triệu Vô Cực.
"Không đổi!"
Khuôn mặt già nua của Triệu Vô Cực tối sầm.
Chung Thần Tú quét mắt liếc nhìn bốn phía: "Triệu viện trưởng cũng không kêu ta đổi chỗ, các ngươi kêu loạn cái gì? Chẳng lẽ lời của các ngươi so với Triệu viện trưởng còn có trọng lượng hơn à?"
".
.
."
Khoé miệng của Triệu Vô Cực giật một cái, nước đi quái quỷ gì vậy?
Sao ta lại cảm thấy tên tiểu tử này thông minh lên không ít đâu?
Vẻ mặt của các giáo viên đều thay đổi, còn thật sự không dám nhiều lời nữa.
Nói tiếp, chính là không cho Triệu Vô Cực mặt mũi.
Vẻ mặt Phượng Hoa rất là quái dị, nhìn chằm chằm Chung Thần Tú, bây giờ người bình thường, đều kỳ lạ như vậy sao?
"Thôi! Bắt đầu khảo hạch đi."
Triệu Vô Cực không muốn tiếp tục bang luận về đề tài này nữa.
Trên thực tế cũng như Chung Thần Tú nói, tân sinh khảo hạch, viện trưởng đại nhân căn bản sẽ không xuất hiện, vị trí này cũng chỉ để trang trí mà thôi.
Hưu!
Một vị giáo viên bay vào diễn võ trường.
Trong tay hắn cầm một quyển trục màu vàng kim, trầm giọng nói: "Tiếp theo, ta sẽ tuyên bố một số quy tắc tân sinh khảo hạch, lần này có tổng số 40 vị tân sinh, áp dụng phương thức rút thăm trên quyển trục lên trường tỷ thí, người thắng lợi có thể tiến vào vòng tiếp theo, cho đến khi chọn ra người đứng đầu."
"Có thể bước vào top 10, đồng nghĩa với việc thông qua khảo hạch, giáo viên tương ứng, có thể thu được gấp ba tài nguyên."
"Thí sinh có thể vào top 3 sẽ có phần thưởng đặc biệt, trong đó top 1 được khen thưởng phong phú nhất, còn phần thưởng là cái gì sẽ công bố sau.”
Nói xong, vị giáo viên này bắt quyết.
Ông!
Trong nháy mắt quyển trục màu vàng kim bay vào trên không, phía trên nhanh chóng hiện ra hai cái tên.
"Ngô Hạo, Tôn Long!"
Giáo viên mở miệng, lập tức có hai thí sinh ra sân.
".
.
."
Quyển trục màu vàng kim tiếp tục hiện lên hai cái tên, hai người một tổ.
Diễn võ trường rất lớn, hoàn toàn có thể chứa 20 tổ, bốn mươi người cùng một chỗ chiến đấu.
"Ta tuyên bố, tân sinh khảo hạch, chính thức bắt đầu! Người thắng lợi có thể rời sân nghỉ ngơi chờ đợi vòng chiến đấu tiếp theo."
Sau khi Giáo viên tuyên bố xong, nhẹ nhàng phất tay.
Không nói nhảm, trong nháy mắt bắt đầu chiến đấu.
Trên ghế khán giả.
Chung Thần Tú đang theo dõi Nhan Trầm Ngư.
Đối thủ của Nhan Trầm Ngư là một nam sinh trẻ tuổi vẻ mặt cai ngạo.
"Chung Thần Tú, khuyên Nhan Trầm Ngư nhận thua nhanh chút đi, đối kháng với đồ nhi này của ta, kết cục sẽ không có bất kỳ chỗ tốt nào, đừng để nàng mất mặt xấu hổ."
Một vị giáo viên họ Trương mở miệng trào phúng.
Đối thủ của Nhan Trầm Ngư chính là đồ đệ của hắn, ba ngày trước đã bước vào Ngưng Nguyên cảnh.
Nhìn lại Nhan Trầm Ngư, trên thân không có nửa phần khí tức của người tu luyện.
Một người bình thường đối kháng với tu luyện giả, là tự rước lấy nhục mà thôi.
Phế vật dạy dỗ phế vật, vẫn như cũ là phế vật!
Các giáo viên còn lại cũng vẻ mặt nghiền ngẫm.
Nhan Trầm Ngư kia bất quá chỉ tỉnh hạ phẩm đạo ấn, muốn bước vào Ngưng Nguyên cảnh, tối thiểu cũng phải mất thời gian ba tháng.
Trong vòng một tháng ngắn ngủi tới khảo hạch, ngược lại cũng khó cho nàng.
".
.
."
Phượng Hoa liếc mắt nhìn những giáo viên này một cái, không khỏi âm thầm lắc đầu.
Nhan Trầm Ngư đã sớm bước vào Ngưng Nguyên cảnh, chỉ sợ là những giáo viên này sẽ bị vả mặt.
Chẳng qua theo hắn thấy, Nhan Trầm Ngư là dựa vào đan dược mới có thể đột phá, có thể vào Ngưng Nguyên cảnh đã cực kỳ không dễ dàng.
Nhìn lại Nhan Lạc Tuyết, thiên phú tuyệt hảo, tùy tiện tu luyện một chút, cũng có thế bước vào Ngưng Nguyên cảnh đỉnh phong, cũng không phải Nhan Trầm Ngư có thể so sánh.
Nghĩ tới đây, trên mặt Phượng Hoa nở nụ cười, kế tiếp sẽ là Thời khắc Nhan Lạc Tuyết nghiền ép mọi người.
"A!"
Vẻ mặt Chung Thần Tú tự nhiên, không có nhiều lời.
Sự thật thắng hùng biện, Nhan Trầm Ngư đến cùng thế nào, vậy liền rửa mắt mà đợi đi!
Bên trên Diễn võ trường.
"Thời gian một tháng, vậy mà không có tiến bộ chút nào, Nhan Trầm Ngư, ngươi thật sự là một cái phế vật mà! Thức thời, thì nhận thua sớm một chút, nếu không mất mặt cũng đừng trách ai."
Lý Phong liên tục cười lạnh nhìn chằm chằm Nhan Trầm Ngư.
Một đứa con do tỳ nữ sở sinh, phụ thân không thương, mẫu thân ti tiện, dù cho có danh hiệu công chúa, nhưng vẫn như cũ không thay đổi được thân phận ti tiện.
".
.
."
Vẻ mặt Nhan Trầm Ngư không thay đổi nhìn Lý Phong.
Người này là con của một tướng quân nào đó trong Đại Hạ, rất thân cận với nhị hoàng tử, mà từ trước tới nay nhị hoàng tử không thích nàng cô muội muội này.
Xác thực mà nói, trong toàn bộ hoàng cung Đại Hạ, người duy nhất yêu thương nàng cũng chỉ có người mẫu thân kia của nàng, những người còn lại đối nàng đều cực kỳ chán ghét.
"Còn không nhận thua?"
Gặp Nhan Trầm Ngư thờ ơ, khiến sắc mặt của Lý Phong trầm xuống,
Hắn nắm chặt nắm đấm, một quyền đánh về phía Nhan Trầm Ngư, định cho đối phương một bài học.
Kết quả một giây sau, Nhan Trầm Ngư hóa thành một đạo tàn ảnh, một tay nắm lấy cổ Lý Phong, sau đó đem hắn hung hăng nện trên mặt đất.
Phịch một tiếng!
Mặt đất nứt ra.
"A.
.
."
Lý Phong kêu rên liên hồi, trong miệng máu tươi dâng trào, xương cốt trên người không biết gãy mất bao nhiêu cái.
"Ồn ào!"
Nhan Trầm Ngư nhíu mày.
Nàng không nhìn nhiều, một cước đá ra, trực tiếp đá Lý Phong bay ra khỏi diễn võ trường.
Chiến đấu, trong nháy mắt kết thúc.
".
.
."
Trên Ghế khán giả, vẻ mặt của chúng giáo viên đều ngốc trệ.
Một màn trước mắt, hiển nhiên nằm ngoài dự đoán của bọn họ, cũng hung hăng vả mặt họ.
"Ngưng Nguyên cảnh!"
Triệu Vô Cực lộ ra một tia vẻ kinh ngạc, trên người tiểu nha đầu này có pháp bảo gì có thể che lấp khí tức sao?
Trước đó Hắn vậy mà nhìn không ra chút dị thường nào.
Vẻ mặt Chung Thần Tú bình tĩnh nhìn về phía các vị giáo viên nói: "Đệ tử này của biểu hiện có vào mắt các vị chứ?"
"Chung Thần Tú, ngươi dạy đệ tử như thế nào vậy? Ra tay tàn nhẫn như thế."
Trương giáo viên căm tức nhìn về phía Chung Thần Tú.
Một giây trước hắn còn lời thề son sắt Nói Nhan Trầm Ngư chắc chắn thất bại, một giây sau đệ tử của mình đã bị ngã xuống đất ăn tỏi rồi, hắn cảm thấy khuôn mặt đau rát, rất mất mặt.
"Ngươi vẫn nên im miệng đi! Đệ tử kia của ngươi phế vật cùng cực, ngay cả một chiêu của đệ tử ta cũng không tiếp nổi, ngươi làm sư phụ cũng nên nghĩ lại một chút, có mặt mũi gì mà hô to gọi nhỏ?"
Chung Thần Tú lạnh nhạt nói.
"Ngươi.
.
."
Khuôn mặt của Trương giáo viên âm trầm vô cùng, nhưng cũng không biết nên làm thế nào để phản bác.
Trước kia vì sao hắn không phát hiện, tên tiểu tử Chung Thần Tú này miệng lưỡi bén nhọn như vậy.
Có vị giáo viên sâu xa nói: "Nhan Trầm Ngư chỉ có hạ phẩm đạo ấn, có thể đột phá trong vòng một thắng, chắc hẳn là phục dụng không ít đan dược đi."
"Ngươi cũng không ngu!"
Chung Thần Tú nhìn về phía vị giáo viên kia
"Ngươi.
.
."
Vẻ mặt Vị kia giáo viên kia không dễ nhìn chút nào.
Miệng của tên tiểu tử này có lưỡi dao nha, tùy tiện nói một câu, đều khiến cho người ta hận đến nghiến răng.
"Phục dụng đan dược cưỡng ép đột phá, dễ dàng khiến căn cơ bất ổn, sau này muốn tiến thêm một bước, khó như lên trời."
Lui một bước càng nghĩ càng giận, Trương giáo viên cười lạnh mở miệng.
"Cạnh tranh giữa tu luyện giả, liều chính là tu vi, công pháp, bảo vật, đan dược, có thể phục dụng đan dược, đó là bản sự, ngươi nghèo đã quen, không có nhiều đan dược để cho đệ tử phục dụng, ta ngược lại cũng có thể hiểu được."
Chung Thần Tú lạnh nhạt nói.