Nữ Đế Chấn Kinh Ta Sư Tôn Hắn Không Phải Bại Hoại Sao



Yêu Uyên.

Yêu Uyên là một vực sâu cực lớn thuộc về phía nam của Đại Hạ hoàng Triều.

Bên trong có sông núi, hồ nước, đầm lầy, rừng rậm…, giống như một bí cảnh tạo thành một giới.

Nghe đồn Yêu Uyên liên thông với Yêu giới, bởi vậy thường xuyên có yêu khí tràn ra, sinh ra vô số Yêu thú hung tàn.

Hơn trăm năm qua, trong Yêu Uyên có đông đảo Yêu thú lao ra, chạy vào lãnh địa của con người, phá hoại trên diện rộng.

Về sau cường giả của Thánh Đạo học viện và Thiên Võ học viện cùng nhau ra mặt, bố trí kết giới, mới phong ấn được Yêu Uyên.

Ở trong hoàng triều Đại Hạ, vẫn còn rất nhiều nơi giống như Yêu Uyên.

Bởi vậy thường xuyên sẽ có Yêu thú làm loạn, mỗi một lần Yêu thú xuất động, đều sẽ tiến hành đồ sát khiến máu chảy thành sông.

Cho nên con dân Đại Hạ, đối với Yêu thú cực kỳ căm hận.

Hai canh giờ sau.

Đám người Chung Thần Tú đi tới biên giới của Yêu Uyên.

Nơi đây đã tụ tập một nhóm người, đều là trưởng lão, giáo viên, đệ tử của Thiên Võ học viện.

"Triệu huynh, từ khi chia tay đến nay không có vấn đề gì chứ!"

Một vị lão giả mặc trường bào màu tử kim cười đi về phía Triệu Vô cực.

Hắn là một vị trưởng lão của Thiên Võ học viện, cũng giống Triệu Vô Cực, đều là cường giả Động Huyền cảnh sơ kỳ.

Từ nơi này có thể nhìn ra được sự chênh lệch giữa Thánh Đạo học viện và Thiên Võ học viện.

Người ta tùy tiện phái tới một vị trưởng lão, thực lực đã sánh ngang với Triệu Vô Cực vị này phó viện trưởng này, nếu là phó viện trưởng của người ta tới, vậy thì sẽ mạnh bao nhiêu?

Thực lực của Thiên Võ học viện cực kì khủng bố, điều kiện chiêu sinh cũng rất đặc thù.

Bình thường bọn họ chỉ chiêu nạp thiên tài, hơn nữa còn là chủ động nhận người, chỉ cần phát hiện nơi nào có thiên tài, sẽ lập tức phát ra thư mời, sau đó mang người đi.

Người tầm thường nếu là không đạt được thư mời, sẽ không có tư cách tiến vào Thiên Võ học viện.

So ra mà nói, điều kiện chiêu sinh của Thánh Đạo học viện ngược lại có hơi thấp.

"Ha ha ha! Ấn huynh, ngươi vẫn như cũ a!"


Triệu Vô Cực cũng cười chào hỏi với đối phương.

Hai người lại khách sáo một phen.

Ấn trưởng lão nhìn đám người của Thánh Đạo học viện, lắc đầu nói: "Triệu huynh, Thánh Đạo học viện quả nhiên xuống dốc, thậm chí ngay cả một tân sinh Luyện Hư cảnh cũng không có.

.

."

Sau khi lão nói xong, một số người trẻ tuổi của Thiên Võ học viện không khỏi ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt nhìn về phía đám người Thánh Đạo học viện tràn đầy vẻ khinh thường.

Đều là tân sinh như nhau, trong số bọn họ đã có mấy người bước vào Luyện Hư cảnh.

Nhìn lại tân sinh của Thánh Đạo học viện.

Liếc một cái, người mạnh nhất cũng chỉ là Ngưng Nguyên cảnh đỉnh phong, yếu quá chừng!

Triệu Vô Cực cũng không tức giận, khẽ cười nói: "Trước tiên vẫn nên tuyên bố một chút quy tắc của đại hội Trảm Yêu đi."

"Được thôi!"

Ấn trưởng lão nhẹ nhàng gật đầu.

Tiện tay vung lên, từng khối lệnh bài bay về phía tất cả tâm sinh ở đây.

Lão giải thích nói: "Lần đại hội trảm yêu này, sẽ diễn ra trong vòng nửa tháng.

Việc mà các ngươi phải làm, chính là tiến vào Yêu Uyên, chém giết Yêu thú, sau đó nghĩ hết tất cả biện pháp để sống sót.

Lệnh bài trong tay các ngươi, sẽ tự động hấp thụ huyết dịch của các ngươi, đến lúc đó các ngươi chém giết được bao nhiêu Yêu thú, điểm sẽ hiện ở trên bảng trảm yêu."

Hưu!

Ấn trưởng lão nắn pháp quyết, một tấm kim bảng bay vào giữa không trung, không ngừng biến lớn, giống như một tấm gương màu vàng kim khổng lồ.

Danh sách tên của tất cả mọi người đều hiện ở bên dưới, kèm theo cấp độ ở phía trên.

Đằng sau mỗi cái tên đều là không, mang ý nghĩa điểm chém giết Yêu thú là không.

Ấn trưởng lão tiếp tục nói: "Lần đại hội trảm yêu này, chỉ cần lọt vào danh sách năm vị trí đầu tiên, sẽ có phần thưởng phong phú, người nào đứng đệ nhất trong bảng danh sách, sẽ nhận được một phần cơ duyên to lớn.”

"Bảng danh sách đệ nhất, cơ duyên to lớn!"


Cả đám đều rất kích động, hưng phấn vô cùng.

Triệu Vô Cực trầm giọng nói: "Yêu Uyên cực kỳ đặc thù, chỉ cho phép người có tu vi dưới Tử Phủ bước vào, cho nên đệ tử và giáo viên của hai đại học viện, có tu vi Ngưng Nguyên cảnh và Luyện Hư cảnh đều có thể tiến vào bên trong, mỗi lần đại hội trảm yêu, đều sẽ phát sinh tử vong, nếu là sợ hãi, hiện tại có thể rút lui."

".

.

.

."

Vẻ mặt của tất cả mọi người đều nghiêm túc, cũng không tính rút lui.

Tuy Yêu Uyên vô cùng hung hiểm, nhưng bên trong cũng cất giấu rất nhiều đồ tốt.

Nếu như có thể thu hoạch được một chút, cũng coi như là cơ duyên to lớn.

Thấy không có người rút lui, Triệu Vô Cực nhẹ nhàng gật đầu, lại nói: “Nhiệm vụ của các vị giáo viên là ở trong bóng tối bảo vệ tốt đệ tử của các ngươi, đồng thời không nên can thiệp quá nhiều vào nhiệm vụ Trảm yêu của bọn họ.”

Trong lòng mọi người khẽ động, cái gọi là không nên can thiệp quá nhiều, cũng không có nghĩa là không thể can thiệp.

Nếu như là giáo viên đem Yêu thú đánh cho tàn phế, sau đó để đệ tử chém giết, điểm này chắc chắn vẫn được tính ở trên người đệ tử.

Đây là quy tắc ngầm mà tất cả mọi người đều hiểu rõ.

Đại hội trảm yêu, không đơn giản chỉ là cạnh tranh giữa học viên, đây cũng là cuộc đọ sức của các vị giáo viên.

Trên thực tế, giáo viên của Thánh Đạo học viện cũng sẽ tiến vào bên trong.

Nội tình của Thiên Võ học viện vô cùng hùng mạnh, thể trở thành giáo viên ở đây, trên cơ bản đều là cường giả Tử Phủ cảnh, đương nhiên sẽ không thể đi vào Yêu Uyên.

Vậy rốt cuộc giáo viên Thiên Võ học viện ở đây có lai lịch gì?

Thật ra bọn họ cũng không phải là giáo viên, mà là một số học viên cũ của Thiên Võ học viện!

Triệu Vô Cực nhìn đám người Thánh Đạo học viện.

Ánh mắt của hắn dừng lại trên người Chung Thần Tú, thấp giọng hỏi: "Tiểu tử ngươi nhất định muốn đi vào Yêu Uyên?"

"Có vấn đề gì sao?"

Chung Thần Tú hỏi ngược lại.


"Không có vấn đề."

Triệu Vô Cực liếc mắt nhìn Chung Thần Tú một cái thật sâu.

Tiểu tử này trấn định như thế, xem ra là có chỗ dựa.

Đã vậy thì tùy hắn, dù sao đến đó có chết người, thì lão gia hỏa Chung Tàng Phong kia cũng không thể nói gì.

"Lạc Tuyết, nhớ kỹ chuyện vi sư đã nói với ngươi."

Phượng Hoa nhìn về phía Nhan Lạc Tuyết, lấy tu vi của hắn, chắc chắn không thể đi vào Yêu Uyên.

Có điều hắn đã cho Nhan Lạc Tuyết một số đồ tốt, có thể để cho đối phương tự vệ ở trong Yêu Uyên

"Được rồi sư phụ."

Nhan Lạc Tuyết nghiêm túc gật đầu.

"Ấn huynh, chuẩn bị phá vỡ kết giới!"

Triệu Vô Cực nhìn về phía ấn trưởng lão.

"Được!"

Hai người không nói nhảm, trong nháy mắt xuất thủ, hai đạo ánh sáng đánh về phía kết giới.

Ầm!

Rất nhanh trên kết giới liền xuất hiện vết nứt.

Ấn trưởng lão trầm giọng nói: "Các vị giáo viên, học viên, mau tiến vào Yêu Uyên.

Nửa tháng sau, chúng ta sẽ mở ra kết giới một lần nữa, lệnh bài ở trong tay các ngươi sẽ mang các ngươi rời khỏi."

Mọi người không do dự, lập tức tung người nhảy vào Yêu Uyên.

Tiến vào Yêu Uyên, có thể sẽ bị truyền tống đến nhiều địa phương khác nhau.

Nhan Trầm Ngư nắm tay Chung Thần Tú, trực tiếp nhảy xuống dưới.

.

.

Hoàn cảnh xung quanh không ngừng biến ảo.

Nhan Trầm Ngư và Chung Thần Tú đi vào một mảnh rừng rậm quỷ dị.

Bốn phía tản ra yêu khí nồng đậm, khiến người ta đầu váng mắt hoa.

Cây cối hiện ra vẻ mê huyễn quỷ dị, trên không là một mảnh đỏ như máu, cho người cảm giác vô cùng áp lực.


"Buông tay!"

Chung Thần Tú mở miệng.

"A!"

Nhan Trầm Ngư lập tức buông tay.

Nàng từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một tấm địa đồ.

Đại hộ Trảm yêu đã cử hành nhiều lần, địa đồ Yêu Uyên tự nhiên cũng có mua bán.

Nhan Trầm Ngư chỉ vào một vị trí trên địa đồ rồi nói: "Vị trí bây giờ của chúng ta, hẳn là Mê Huyễn lâm, khu vực này thường xuất hiện yêu thú sơ cấp.”

Trong Yêu Uyên có rất nhiều yêu thú, căn cứ vào đẳng cấp của yêu thú mà phân chia khu vực khác nhau.

Gồm sơ cấp, trung cấp, cao cấp và cấm kỵ.

Trung cấp và sơ cấp thích hợp để học viên lịch luyện, hệ số độ khó khăn có thể nằm trong phạm vi chịu đựng, tân sinh bình thường đều bị truyền tống đến hai khu vực này.

Mà hệ số độ khó khăn của khu vực cao cấp rất lớn, yêu thú vô cùng hung ác, nếu như đi vào, khả năng tử vong rất cao.

Còn khu cấm kỵ, đó là khu vực không thể bước vào, nếu không cẩn thận đi vào trong đó, chỉ có thể chờ chết.

Chung Thần Tú nhẹ nhàng gật đầu, trầm ngâm nói: "Bây giờ ta có chút việc muốn đi làm, ở sâu trong Mê Huyễn lâm có một cái Hoá Yêu đàm, ngươi đi tới đó chờ ta, trong vòng ba ngày, ta sẽ đi tìm ngươi, nhớ kỹ một điều, không cần vội đi chém giết Yêu thú, hiểu chưa?"

Bây giờ hắn muốn đi chiếm lấy cơ duyên, tạm thời không thể chú ý tới Nhan Trầm Ngư.

Có thể nói Hoa Yêu đàm là nơi an toàn nhất ở trong Yêu Uyên.

"Hiểu rồi ạ."

Nhan Trầm Ngư nghiêm túc gật đầu.

"Đi thôi! Chú ý an toàn."

Chung Thần Tú nhẹ nhàng phất tay.

".

.

."

Nhan Trầm Ngư không do dự, cầm lấy địa đồ nhanh chóng rời đi.

Sau khi Nhan Trầm Ngư đi rồi.

Chung Thần Tú nhìn về một phía, đạm mạc nói: "Trương giáo viên, ra đi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận