Hãn Nguyệt Nhiên quyết định phái người đi báo cho Hãn Nguyên Nhiên, ở ngoài đã tìm được hoàng hậu, để hắn an bài tốt các hạng sự vụ trong cung, thông tri lễ bộ chuẩn bị, ba ngày sau nghênh thú hoàng hậu.
Trong phòng của Thẩm Mộng Cầm......!
Hãn Nguyệt Nhiên ôm lấy Thẩm Mộng Cầm: "Cầm Cầm, thật là hoài niệm vị đạo của nàng." Nói xong không đợi Thẩm Mộng Cầm làm ra phản ứng, Hãn Nguyệt Nhiên đã áp lên môi Thẩm Mộng Cầm, thăm dò ở bên trong.
Lúc tách môi liền có một đoạn tơ bạc, Thẩm Mộng Cầm trên mặt ửng hồng, khiến Hãn Nguyệt Nhiên không nhịn được mổ một cái lên trán: "Cầm Cầm, nàng mê người như vậy, nàng có biết? Cứ khiến ta không nhịn được nghĩ tới ăn nàng mất." Nhìn mặt Thẩm Mộng Cầm vì thẹn thùng mà càng ngày càng hồng: "Cầm Cầm, thế mà thẹn thùng a? Ta đã phái người thông tri Tiêu Dao vương Hãn Nguyên Nhiên chuẩn bị tốt để nghênh thú nàng rồi."
"A! Nguyệt Nhiên, sao nàng đã bắt đầu chuẩn bị rồi, nhanh vậy......"
"Đứa ngốc, này mà nhanh gì, một chút cũng không nhanh, ta hận không thể hiện tại liền nghênh thú nàng hồi cung, để người trong thiên hạ đều biết nàng là của Hãn Nguyệt Nhiên ta! Đời này của nàng chỉ có thể thuộc về mình ta." Hãn Nguyệt Nhiên khiến người ta có cản giác thái độ rất là cường ngạnh, thế nhưng nghe vào tâm của Thẩm Mộng Cầm thì cảm thấy rất là cảm động.
"Ta nguyện ý cả đời này gả làm thê của nàng, ta cũng nguyện kiếp sau tiếp tục làm thê của nàng!" Một lời kết thúc, Thẩm Mộng Cầm tới gần Hãn Nguyệt Nhiên chủ động hôn lên môi nàng, cho thấy tâm ý của mình.
Lúc này, trong hoàng cung,........!
"Ha ha ha ha ha ha ha, ta liền biết hoàng tỷ đối tốt với ta nhất, còn nhanh vậy đã tìm được hoàng tẩu rồi, rốt cuộc ta có thể thoát khỏi những tấu chương này, không cần tiếp tục phải nghe đám đại thần kia nói một đống lời nhảm nữa." Hãn Nguyên Nhiên đang nghe người Hãn Nguyệt Nhiên phái về nói thì ngửa đầu ra sau cười thiên đại.
Cung nữ thái giám ở ngoài cửa không rõ chân tướng: " Tiêu Dao vương cười thật là đáng sợ......."
Hãn Nguyên Nhiên hung tợn trừng mắt với một đống tấu chương trên bàn: "Bản vương sẽ nhanh chóng giải quyết các ngươi, rồi đi nhìn xem hoàng tẩu cứu bản vương khỏi nguy nan kia, phải tới cảm tạ nàng thật tốt."
Mà lúc này, cũng không biết thân phận mình sắp bại lộ, Hãn Nguyệt Nhiên đang cùng cả nhà Thẩm gia vây quanh một trác dùng cơm.
"Tỷ phu, tỷ phu, sáng sớm hôm nay ngươi thực là quá tuyệt đi, quá bá khí nha!" Thẩm Mộng Mộng ở trên bàn khua tay múa chân kể chuyện đã xảy ra sáng sớm nay.
"Ngươi nha đầu này, sao vẫn mãi không lớn vậy." Thẩm mẫu nhìn tiểu nữ này của mình khua tay múa chân, sủng nịnh nói.
"Đa nương, con đã nói với người trong nhà rồi, trong nhà đã bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị hôn sự rồi." Hãn Nguyệt Nhiên nói ra chuyện chuẩn bị hôn sự với Thẩm phụ Thẩm mẫu.
"Ân, không biết chuẩn bị khi nào nghênh thú?" Thẩm phụ hỏi.
"Con coi rồi, ba ngày sau là lương thần các nhật (~ ngày đẹp).
chuẩn bị ba ngày sau nghênh thú."
"Ba ngày sau, có phải có chút vội hay không, ta sợ bên này chúng ta không kịp chuẩn bị cho tốt." Thẩm mẫu sợ ba ngày quá gấp gáp, ủy khuất nữ nhi của mình.
"Đa nương yên tâm, ba ngày đủ rồi, trong nhà không cần chuẩn bị gì cả, đều giao cho con là được." Hãn Nguyệt Nhiên từ lâu đã an bài thỏa đáng, hoàng thượng nghênh thú hoàng hậu há có thể qua loa, đây chính là hôn lễ người trong thiên hạ nhìn tới.
Ngay lúc mọi người vui vẻ thảo luận các thứ, ngoài cửa truyền tới một tiếng: "Tiêu Dao vương giá lâm ~"
Thẩm gia từng người kinh hoàng thất thố: "Thân đệ đệ của hoàng đế - Tiêu Dao vương kia sao lại tới đây." Chỉ để Hãn Nguyệt Nhiên cau mày, Nguyên Nhiên này sao lại chạy tới, thật là, xem ra hôm nay đến công bố thân phận này rồi.
Cả nhà Thẩm gia mau chóng đi mở cửa quỳ nghênh Tiêu Dao vương, Hãn Nguyệt Nhiên từ từ theo ở phía sau.
"Thảo dân khấu kiến vương gia!"
Hãn Nguyên Nhiên lần này tới đây thật đúng gióng trống khua chiêng, mang tới một đám thị vệ, thái giám, cung nữ, mỹ danh kỳ viết (hô ra tên) vì hoàng tẩu của mình mà trướng khí thế.
Hãn Nguyên Nhiên thấy từng người của Thẩm gia quỳ xuống bái kiến mình, một bước dài đỡ Thẩm phụ trước mặt lên: "Mau mau thỉnh đứng lên, người một nhà hà tất có nhiều lễ như vậy." Nhìn Thẩm mộng Cầm đừng một bên: "Chắc hẳn đây chính là hoàng tẩu đi, ánh mắt hoàng tỷ thật tốt, có thể thú được mỹ kiều vậy nha, thật có điểm hâm mộ hoàng tỷ mà."
Ngoài Thẩm Mộng Cầm, còn những người khác của Thẩm gia từng người đều không biết tới mấy chữ hoàng tẩu, hoàng tỷ trong miệng Hãn Nguyên Nhiên? Đâu là ý tứ gì?
Hãn Nguyệt Nhiên luôn ở sau đi tới: "Nguyên Nhiên, không được càn quấy!" Đám thị vệ ở ngoài thấy Hãn Nguyệt Nhiên lập tức quỳ xuống: "Tham kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Hãn Nguyệt Nhiên đứng chấp tay: "Bình thân đi."
Thấy Hãn Nguyệt Nhiên xuất hiện, Hãn Nguyên Nhiên kinh ngạc một hồi: "Hoàng tỷ, cũng ở đây, cũng là đến bồi hoàng tẩu a."
Thẩm phụ Thẩm mẫu đã bị kinh sợ đến không biết làm sao, Thẩm Mộng Mộng trái lại là một mặt hạnh phúc.
Hãn Nguyệt Nhiên không để ý tới Hãn Nguyên Nhiên, đi về phía Thẩm phụ Thẩm mẫu: "Đa nương, không phải trẫm có ý che giấu thân phận, định trước khi hồi cung nghênh thú sẽ báo cho nhị lão các người biết thân phận của trẫm, ai ngờ Nguyên Nhiên này lại tới vào lúc này." Thấy Thẩm phụ Thẩm mẫu câu nệ: "Nhị lão không cần câu nệ, như ngày thường là được."
Thẩm phụ Thẩm mẫu lập tức quỳ xuống: "Thảo dân cho rằng bệ hạ là công tử quý tộc tầm thường nên không biết lại là bệ hạ, thảo dân mạo phạm, khẩn cầu bệ hạ thứ tội."
"Có tội gì chứ, Cầm Cầm đã sớm biết thân phận của trẫm, huống hồ nhị lão là người không để tâm chuyện thân phận, sao hiện tại lại câu nệ như vậy.
Coi con là Vương Nhiên liền được." Hãn Nguyệt Nhiên tự mình đỡ Thẩm phụ Thẩm mẫu lên.
"Hoàng tỷ, thì ra tỷ không nói thân phận của mình cho họ biết a, tội của ta quá lớn rồi." Hãn Nguyên Nhiên nhìn phản ứng của họ, một mặt tuyệt vọng nhìn Hãn Nguyệt Nhiên.
"Hồi cung sẽ chỉnh đốn ngươi!" Lại nói với Cầm Cầm: "Cầm Cầm, cư nhiên đa nương đã biết thân phận của trẫm, trước hết trẫm hồi cung tự mình thúc đốc hôn sự, ba ngày sau chiêu cáo thiên hạ.".