Trong chớp mắt lại qua mấy ngày.
Đầu tháng giêng, Khai Bút đại điển.
Khai Bút đại điển sơ với Tế Thiên đại điển đơn giản hơn nhiều, chính là nữ đế bệ hạ một lần nữa « Khai Bút », đại thần trong triều dâng tấu ca ngợi công đức của nàng, khẩn cầu quốc thái dân an.
Qua ngày này, nữ đế bệ hạ bắt đầu vào triều xử lý chính sự, mọi việc như lúc trước mà tiến hành.
Mấy ngày đầu có vẻ bận rộn, còn nhiều tấu chương đọng lại cần xử lý, tuy rằng những việc khẩn cấp đều đi qua, nhưng vẫn còn nhiều chuyện vụn vặt cần xử lý.
Tân niên ngày đầu thượng triều, Dạ An Thần quyết định đem việc của Dạ An Từ công bố.
Ám sát nữ đế, ý đồ mưu phản, giết chết Ly Tuần Lạc ly quý quân, mua bán cực lạc tán, cọc cọc kiện kiện, đều là tử tội.
Nói miệng không bằng chứng cứ, khẩu cung của Tu Văn chính là chứng cứ.
Dạ An Thần đem chuyện này tính trước với Tuyết Sương Linh, vì Tu Văn đã chết, để phòng ngừa các đại thần không tin tưởng, nàng cho Tuyết Sương Linh đem vài thị vệ bắt Lí Uẩn Vân thẩm vấn, cần có khẩu cung gây bất lợi cho Dạ An Từ.
Dạ An Thần phân phó ám vệ theo dõi Lí Uẩn Vân, nhưng vài ngày trôi qua cũng không có tin tức khả nghi, Dạ An Thần cũng không kiên nhẫn, quyết định ra tay.
Dạ An Thần cho ám vệ ở thư phòng của Dạ An Từ đặt vào vài « chứng cớ », về sau lục soát có thể ngăn miệng các đại thần.
Làm vậy hơi phiền một chút, nhưng có thể ngăn chặn miệng của các đại thần cùng Dạ An Từ.
Tuyết Sương Linh nhẹ giọng đáp ứng, rời giường liền mang theo ba thị vệ ra ngoại thành.
Nơi này là tầng ngoài cùng của hoàng cung, đa số thị vệ đều ở đây, chỉ có số ít thị vệ được sủng ái mới được ở nội thành, trừ bỏ việc thay ca có thể tiến vào hoàng cung, nhưng nội thành cùng nội cung cách không ngắn, đây cũng vì phòng ngừa thị nhân cùng thị vệ cấu kết, vũ nhục bộ mặt hoàng gia, dâm loạn hậu cung.
Trong mắt mọi người, Lí Uẩn Vân là một thị vệ bình thường, đương nhiên sẽ ở ngoại thành, chỉ là nhân duyên nàng tốt, danh tiếng cũng không tệ, cùng năm sáu thị vệ ở chung một viện tử, không cùng các thị vệ bình thường ngủ chung một giường lớn.
Hôm nay là ngày nghĩ của Lí Uẩn Vân, Tuyết Sương Linh đến nơi ở của nàng, Lí Uẩn Vân đang ngồi bên giếng giặt quần áo, thấy Tuyết Sương Linh rất kinh ngạc « Tuyết thị vệ, sao ngươi lại tới đây ? »
Tuyết Sương Linh đi qua, từ trên cao nhìn xuống « Ta có việc hỏi ngươi ? »
Lí Uẩn Vân đứng lên, cười nói « Có việc gì ? Thoạt nhìn thật nghiêm túc ? »
Tuyết Sương Linh thùy mắt « Dạ An Từ thông qua phương pháp gì liên hệ với ngươi ? Hoặc là nói, người cùng ngươi liên hệ là ai ? »
Lí Uẩn Vân sửng sốt, há hốc mồm nhìn nàng "Tuyết thị vệ, ngươi đang nói cái gì? Ta nghe không hiểu?"
Tuyết Sương Linh hờ hững nói « Ngươi đi đại lao, bệ hạ đã biết, ngươi còn giấu diếm cái gì ? »
Lí Uẩn Vân ngây người một chút, nói « Ta cùng Tu Văn quan hệ tốt, nghe nói hắn làm việc đại nghịch bất đạo kia hoàn toàn không thể tin được, nên muốn đi thăm hắn, hỏi chút cthooi.
Hơn nữa ta không thấy được Tu Văn, việc này có thể chứng minh cái gì ? »
« Lí Uẩn Vân, ngươi muốn giết Tu Văn đi ? » Tuyết Sương Linh nhìn Lí Uẩn Vân « Không cần phủ nhận, ta đã đến đây, thì có mười phần nắm chắt ngươi cùng Dạ An Từ có liên hệ.
»
Lí Uẩn Vân cười khổ « Sao ngươi biết được? Ta tự nhận không lộ ra dấu vết gì ? »
« Chỉ đoán thôi.
» Tuyết Sương Linh thản nhiên nói «Ám sát nữ đế, chuyện lớn như vậy, những người có liên hệ với Tu Văn tránh còn không kịp, để tránh liên lụy.
Chỉ có ngươi, chỉ có ngươi đi.
»
« Thật là ta truyền tin dùm Vương gia, cho Tu Văn ám sát bệ hạ.
» Nếu đã biết, Lí Uẩn Vân cũng thoải mái nói « Ngươi giết ta đi.
»
« Ta sẽ không giết ngươi.
» Tuyết Sương Linh cự tuyệt « Trong hoàng cung, còn bao nhiêu người của Dạ An Từ ? » Những người này đều là tai họa ngầm, không biết khi nào sẽ gặp chuyện không may.
« Ta cái gì cũng không biết.
» Lí Uẩn Vân cười nói « Ta chỉ là một nhân vật nho nhỏ, Vương gia không đem việc này cho ta biết.
» Hắn hơi tiến lên « Tuyết thị vệ, chúng ta xem như bằng hữu, cho ta một cái thống khoái đi.
»
Tuyết Sương Linh bất động, nghiêng đầu nói với thị vệ « Đem nàng bắt lại...!»
Còn chưa nói xong, Lí Uẩn Vân tiến lên vài bước, từ tay áo rút ra một chủy thủ hướng tim Tuyết Sương Linh đâm tới.
Tuyết Sương Linh lập tức lui hai bước, phản thủ rút đao thị vệ hướng tay Lí Uẩn Vân chém tới.
Động tác của nàng rất nhanh, cũng không muốn mạng Lí Uẩn Vân, nhưng Lí Uẩn Vân không tránh thoát, còn có tình muốn chết, máu đỏ tươi nhất thời theo đại đao chảy xuống.
Lí uẩn vân mỉm cười, "Ta sẽ không, sẽ không phản bội Vương gia......" Cho nên, không cần muốn từ của ta miệng được đến gì về Vương gia tin tức.
Tuyết Sương Linh rút đao, ném xuống đt, mất đi chống đỡ, Lí Uẩn Vân ngã xuống đất.
« Ngươi cho ngươi chết là xong sao ? » Tuyết Sương Linh nói, từ ngực lấy ra khẩu cung đã được viết trước, ngồi xuống bên người Lí Uẩn Vân « Hôm nay thượng triều, bệ hạ đã đem việc Dạ An Từ ý đồ mưu phản bố cáo thiên hạ, hiện tại có lẽ đã có người phụng mệnh đi tróc nã Dạ An Từ.
»
Lí Uẩn Vân mở to hai mắt, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tuyết Sương Linh cầm tay nàng ấn xuống dấu tay.
"Ngươi có chết hay không cũng không cứu được Dạ An Từ." Tuyết Sương Linh tiếp tục nói "Bệ hạ đã có khẩu cung của Tu Văn, hắn thừa nhận Dạ An Từ lệnh hắn ám sát bệ hạ.
Một lát thị vệ sẽ đi Vương phủ lục soát, Dạ An Từ không giữ được."
"Ngươi, các ngươi, các ngươi..." Lời nói còn chưa hoàn thành, Lí Uẩn Vân đã nhắm mắt lại.
Tuyết Sương Linh đứng lên phân phó: "Lí Uẩn Vân kết bè kết đảng, ý đồ mưu phản, muốn án sát bệ hạ, tội không thể tha.
Mang nàng ném đến bãi tha ma đi."
"Dạ." Thị vệ cúi đầu đáp.
Nếu không phải vì thanh danh bệ hạ, còn cần chứng cớ này làm gì? Nhưng nếu không có, các đại thần thân cận Dạ An Từ sẽ nói bệ hạ không chấp nhận hoàng muội mà vu oan hãm hại.
Sự thật như Tuyết Sương Linh đoán, chuyện Dạ An Từ mưu phản mang lên triều đình, lời vừa thốt ra như giọt nước tràn vào chảo nóng, nhất thời nổ tung.
Điều này sao có thể?
Là do Dạ An Thần cùng Dạ An Thần biểu hiện quá mức tốt, không có chút điềm báo, các đại thần còn cảm khái tình cảm hai nàng thật tốt, không nói các đại thần thân cận Dạ An Từ, ngay cả những đại thần bên Dạ An Thần cũng khó tin được.
Dạ An Thần đem những việc Dạ An Từ thực hiện nói ra, từ "Ngợp trong vàng son" đến Bàn Long sơn, Tấn cung và ám sát Dạ An Thần.
Những việc này các đại thần đều nghe thấy.
An Tử Thuần đúng lúc mang khẩu cung Tu Văn đem ra.
"Đây là khẩu cung thích khách ám sát trẫm" Dạ An Thần nói "Các bị đại thần nếu không tin, có thể nhìn xem."
Các đại thần đương nhiên không dám nhìn, trong lòng đều có khán nghị nhưng vẫn không dám làm gì.
Dạ An Thần ngồi phía trên, đem biểu hiện của các nàng đều thu vào trong mắt.
"Trẫm biết các người không tin, dù sao Tu Văn đã chết.
Nhưng trẫm còn chứng cớ." Dạ An Thần cong khóe miệng "Trẫm đã phái thị vệ đi Thụy Đoan vương phủ lục soát, sẽ có chứng cớ ngay."
Đại điện một mãnh yên tĩnh.
Các đại thần nhìn nhau, không dám nói lời nào.
Nữa nén hương sau, các thị nhân tiến vào, giao cho An Tử Thuần một tờ giấy.
An Tử Thuần nhìn nhìn, đưa cho Dạ An Thần.
Là khẩu cung Tuyết Sương Linh lấy đến.
Đương nhiên cũng nói Lí Uẩn Vân theo lệnh Dạ An Từ đưa tin Tu Văn ám sát bệ hạ.
"Dạ An Từ thật to gan, cũng dám thu mua thị vệ!" Dạ An Thần bộ dáng cái gì cũng không biết, tức giận nói.
"Bệ hạ bớt giận." Các đại thần đồng loạt quỳ xuống.
Dạ An Thần hừ lạnh một tiếng.
Nửa canh giờ sau, một thị nhân tiến vào giữa đại điện nói, "Khải tấu bệ hạ, Thành Hằng công cầu kiến."
"Tuyên" Dạ An Thần liếc mắt, An Tử Thuần lập tức nói.
Dương Thiên Nhu một thân ngân bạch áo giáo xuyên qua những đại thần đang quỳ, anh khí bừng bừng quỳ một gối "Tham kiến bệ hạ."
"Đứng lên đi." Dạ An Thần cười nhẹ "Tra được gì?"
"Khải tấu bệ hạ, thần tra được" Dương Thiên Nhu ánh mắt sáng quắt nhìn Dạ An Thần "Thần từ thư phòng Thụy Đoan vương phủ tra được một ám cách, trong đó có công thức chứa phương thuốc và giấy tờ của "Ngợp trong vàng son", còn có danh sách các đại thần đã tiến vào."
Dạ An Thần quét mắt các đại thần "Không biết các vị còn gì để nói."
Các đại thần trán chạm sàn, không nói gì.
"Không chỉ như thế, bệ ha." Dương Thiên Nhu nói tiếp "Thần tìm được Thụy Đoan vương gia âm thần gửi thư cho ngoại tộc."
"Cái gì?"
Không chỉ ban Dạ An Thần, toàn triều đều giật mình.
Dạ An Thần trực tiếp đứng lên, hai ba bước đến trước mặt Dương Thiên Nhu "Ngươi nói cái gì? Ngoại tộc?" Nàng không hề nghĩ đến, Dạ An Từ thế nhưng cấu kết ngoại tộc! Trong mắt Dạ An Thần, mặc kệ các nàng đấu như thế nào, Linh Quốc là của Dạ thị hoàng tộc, sao có thể cấu kết ngoại tộc!
"Đúng vậy." Dương Thiên Nhu lớn tiếng nói "Thần lục soát được thư của Thụy Đoan vương gia cùng ngoại tộc Tây Sa.
Còn có nàng cùng Tây Sa quốc chủ kí khế ước."
Dạ An Thần trầm mặt, xem ra trả thù Dạ An Từ là khong đủ! Cấu kết ngoại tốc, cấu kết ngoại tộc! Dạ An Thần dám cấu kết Tây Sa! Đây căn bản là bảo hổ lột da.
Dương Thiên Nhu mang khế ước trình cho Dạ An Thần.
Dạ An Thần rất nhanh xem xong khế ước, sắc mặt ngày càng khó coi "Chết tiệt Dạ An Từ!" Nàng trực tiếp ném xuống đất, tức giận không thể áp xuống.
Các vị đại thần gần đó ngẩn đầu xem, thấy các đó không xa là Vương ấn của Dạ An Từ.
Vì không dám động tác quá lớn, cũng xem không rõ, chỉ loáng thoáng thấy bên trên viết Tây Sa giúp Dạ An Thần kiềm chế biên cương, chờ Dạ An Từ thành nữ đến, đem ba tòa thành biên cương cấp Tây Sa.
Đại thần hấp một ngụm lãnh khí.
Chẳng lẽ Dạ An Từ thật sự có ý mưu phản? Không phải vu oan?
------------------------------------------ .