Ba ngày sau, Dương Thiên Nhu từ kinh thành đi biên cương.
Dạ An Thần mang theo Dương Thiên Lâm đưa nàng đến cửa thành, có vẻ rất long trọng.
Trước cửa thành rộng lớn, Dạ An Thần mặc long bào đối diện bạch sắc áo giáp Dương Thiên Nhu nói "Ái khanh cần khải hoàn mà về."
Dương Thiên Nhu nghiêm mặt nói, "Thần quyết không nhục sứ mệnh."
"Mang rượu tới." Dạ An Thần khoát tay, An Tử Thuần mang đến ba chén rượu, hơi cúi người.
Dạ An Thần tự mình bưng một chén rượu cấp Dương Thiên Nhu, "Ái khanh, thỉnh."
"Tạ bệ hạ." Dương Thiên Nhu tiếp chén rượu.
Dạ An Thần cùng Dương Thiên Lâm cũng bưng lên chén rượu, Dương Thiên Lâm tuy rằng lo lắng chính mình muội muội, nhưng hắn cũng biết đây là mong ước của muội muội, đây là nhiệt huyết từ trong xương, vì thế hắn nhoẻn miệng cười, "Thuận buồm xuôi gió."
Dương Thiên Nhu cười híp mắt, nàng uống chén rượu, thuận tay ném lên cao phát ra tiếng vang thanh thúy, cao giọng nói: "Bệ hạ, phạm ta hướng lên trời uy giả, mặc dù xa tất tru." //Ta bó tay câu này L//
Các tướng sĩ cách đó không xa nghe thế, nhất thời nhiệt huyết sôi trào, cùng lớn tiếng kêu lên.
"Hảo." Dạ An Thần cười to nói, "Trẫm chờ ngươi trở về."
Dương Thiên Nhu lui về phía sau hai bước, xoay người lên ngựa.
Ba ngàn nhân mã hướng biên cương bước vào.
Dạ An Thần cùng Dương Thiên Lâm đứng đó, đến khi không còn nhìn thấy đội quân mới trở về.
Ly Tuần Lạc "đã chết", Dạ An Thần cũng bị nhốt ở Thụy Đoan vương phủ, ám vệ hổi báo, sức khỏe Dạ An Từ ngày càng kém, hơn nữa Ly Tuần Lạc cũng không cho nàng sống yên ổn, cả ngày không sảo thì nháo, cuộc sống hai người chính là gà bay chó sủa; Binh quyền của cấm quân cũng thu về tay, có thế lực càng nhiều, việc phiền lòng cũng ít đi, trừ bỏ việc liên quan đến Hoàng di Dạ Vị Nhiên, cuộc sống Dạ An Thần quả thật rất thoải mái.
Sau nữa tháng, Dương Thiên Nhu bình an đến biên cương, trên đường còn thuân tay thu thập mấy sơn tặc, cấp bản thân tăng không ít thanh danh, tới biên cương, cùng các tướng lãnh chuyển giao binh quyền, nàng xuất thân võ tướng, Thành Hằng công thanh danh rất lớn, nàng cũng không câu nệ tiểu tiết, rất nhanh liền cùng biên cương tướng lĩnh hòa mình, lunh lạc tâm tướng sĩ.
Mấy ngày nay, Tây Sa đều không có động tĩnh.
Dạ An Thần cũng không thả lỏng cảnh giác, Tây Sa đối với Linh quốc như hổ rình mồi, tâm tư xâm chiếm Linh quốc chưa từng dừng lại, nàng truyền chỉ cho DƯơng Thiên Nhu, muốn Dương Thiên Nhu hảo hảo thao luyện binh lính, lúc Tây Sa xâm phạm, phải đánh cho "phiến giáp" cũng không còn.
Trong chớp mắt, mùa xuân lại đến.
Mùa xuân ba tháng, trên mặt đất một mảnh sinh cơ.
Một ngày này, Dạ An Thần phê xong tấu chương, tâm tình rất tốt, mang Tuyết Sương Linh đi hậu cung dạo một vòng, mang theo Lạc tuyết, Dạ Minh Việt cùng Dạ Minh Lương xuất cung.
Dạ Minh Việt cùng Dạ Minh Lương là lầ đầu xuất cung, tâm tình rất kích động, đối với cuộc sống ngoài cung rất tò mò, nhìn cái gì cũng hỏi, còn lôi kéo tay Dạ An Thần nhìn xung quanh.
Dạ An Thần đối với các hoàng tử đều rất ái náy, nên rất kiên nhẫn cùng họ đi xung quanh, mua cho họ một chuỗi mứt quả ghim thành xâu.
Hai tiểu hài tử lần đầu tiên thấy món ăn vặt của dân chúng, cầm mứt quả cũng không biết phải ăn như thế nào, vì thế tay chân luống cuống nhìn Dạ An Thần.
Dạ An Thần cười cười, chọc hai hài tử vài câu, liền thấy trước mặt xuất hiện một sâu mứt quả, cũng là Tuyết Sương Linh mua.
"Đây là cho ta?" Dạ An Thần híp mắt, lúc lất mứt quả còn không quên nhéo lòng bàn tay Tuyết Sương Linh.
Tuyết Sương Linh không nghĩ đến trước mặt công chúng Dạ An Thần lain có động tác ái muội như vậy, hô hấp có chút đình trệ, miễn cưỡng nói "Tiểu thư?"
Dạ An Thần cười cười, cuối đầu nhìn hai tiểu hài tử, dẫn đầu cắn một ngụm "Là ăn như vậy."
Mứt quả ghim thành xâu ê ẩm ngọt ngào, bên trong sơn tra đã muốn trừ đi tử, một ngụm cắn đi xuống, hương vị rất ngon.
Hai tiểu hài tử khi ăn ánh mắt đều mị lên.
"Công tử?" Tuyết Sương Linh đem một cây mứt ghim khác cho Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết ôn hòa cười cười, tiếp nhận mứt quả ghim thành xâu.
Dạ An Thần kéo hai tiểu nhân đi trước, Lạc Tuyết cùng Tuyết Sương Linh đi sau.
"Tuyết thị vệ?" Lạc Tuyết đột nhiên nói.
Tuyết Sương Linh nghiêng đầu nhìn hắn.
Lạc Tuyết cười khẽ hỏi, "Tuyết thị vệ, ngươi cam tâm sao?" như vậy vô danh vô phận bên cạnh bệ hạ, một khi bại lộ, tất cả hóa thành dòng nước, cam tâm sao?
Tuyết Sương Linh liếc nhìn hắn một cái, không nói gì, bước nhanh đến bên cạnh hai đứa nhỏ.
Nàng sao lại không cam lòng? Có thể như thế này bên cạnh bệ hạ đã rất tốt, chuyện của nàng cùng bệ hạ không cần cùng ai công đạo, hứa hẹn của bệ hạ đối với nàng, nàng vẫn khắc trong tâm.
Lạc Tuyết thấy nàng không trả lời, cũng không sinh khí, chỉ mĩm cười bước lên.
Dạ Minh Lương mới sáu tuổi, còn nhỏ thể nhược, đi được một lát liền mệt mỏi, Dạ An Thần ôm hắn vào trong ngực, một tay lôi kéo Dạ Minh Việt, sau đó tìm một quán hồn đồn ven đường ngồi xuống.
"Các ngươi cũng ngồi, bên ngoài không cần quy cũ nhiều."
"Gọi bốn phần hồn đồn, thêm phần ăn sáng." Dạ An Thần hơi lớn tiếng, hai hài tử ăn một phần hồn đồn là đủ, hai phần ăn không hết.
"Tiểu thư nếm qua?" Lạc Tuyết ngồi ở Dạ An Thần bên cạnh, cười hỏi.
Dạ An Thần cười cười, từ ngực xuất ra khăn tay giúp hai hài tử lau tay.
Lúc trước cùng Tuyết Sương Linh ra cung có ăn qua, hương vị rất tốt, nhất là món canh, rất ngon.
Lạc Tuyết nhìn thoáng qua mặt không chút thay đổi Tuyết Sương Linh, không nói thêm nữa.
Lão bản rất nhanh mang thức ăn lên, còn cầm theo hai chén nhỏ, dặn dò nói "Hồn đồn rất nóng, đừng cho hai tiểu hài tử tự mình ăn."
"Cám ơn lão bản." Dạ An Thần mỉm cười.
Cho hai hài tử ăn một phần hồ đồn, dặn dò bọn họ từ từ an, Dạ An Thần nói "Các ngươi cũng ăn, nhà này hồn đồn hương vị thực không sai."
"Phải không? Vậy cũng phải ăn thử?." Lạc Tuyết cười nói.
"A Thần?" Một âm thanh có chút chần chờ truyền tới, Dạ An Thần theo hướng âm thanh nhìn lại, thấy Dạ Vị Nhiên cùng vài thị vệ đứng cách đó không xa, có chút không thể tin được, bởi vì trên đường cái, nàng cũng không dùng tôn xưng.
"Hoàng di." Dạ An Thần đám người đứng lên, kêu.
Dạ Vị Nhiên mang theo thị vệ đi tới, nhìn hai hài tử, ôn hòa nói "Mang hai hài tử ra ngoài?"
"Ân" Dạ An Thần gật đầu "Hoàng di thân thể thế nào? Hôm nay lại có hứng thú xuất cung?" sức khỏe Dạ Vị Nhiên không tốt lắm, ám vệ Dạ An Thần theo dõi mấy tháng cũng không thấy nàng xuất phủ, cũng không thấy kẻ khả nghi vào Vương phủ.
"Hôm nay thời tiết không sai, đi ngoại ô một chút, thế này mới trở về." Dạ Vị Nhiên cười nói, "Nếu gặp, không bằng đi nhà Hoang di dụng thiện đi."
Dùng bữa? Dạ An Thần mặt mày thượng chọn, sợ là có việc gì muốn nói với nàng đi?
"Tốt, ta còn chưa đến phủ đệ của hoàng di đâu."
Đoàn người đi đến An Bình vương phủ.
An Bình Vương phủ xây bên một góc đường, trước cửa có hai cái thật lớn sư tử đá, cửa chính trống trãi, rất im lặng, như không ai đi qua.
"Vương gia, ngài đã trở lại?" Dạ Vị Nhiên mang theo Dạ An Thần mấy người đi vào vương phủ, một cái nữ tử liền đón đi ra.
"Ân." Dạ Vị Nhiên gật đầu, "Ngươi như thế nào đi ra? Sức khỏe của ngươi không tốt, sao không ở trong phòng nghĩ ngơi?"
"Ta đã nghĩ ngơi mấy ngày, xương cốt đều nhuyễn, thừa dịp hôm nay thời tiết không tệ liền ra phơi nắng." Nữ tử cười cười, nói, "Này vài vị là?"
"Đây là nữ đế bệ hạ, đây là Thần quý quân, hai hài tử là đại hoàng tử cùng nhị hoàng tử." Dạ Vị Nhiên thấp giọng giới thiệu nói, "Bệ hạ, đây là của ta bạn tốt, tên là Thiên Tư.
Thân thể của nàng không tốt, luôn tại trong phủ tĩnh dưỡng."
"Tham kiến bệ hạ." Nữ tử hoảng sợ, lập tức hành lễ nói.
"Ở bên ngoài không cần đa lễ." Dạ An Thần mỉm cười, ngăn cản Thiên Tư -- ánh mắt Dạ Vị Nhiên nhìn Thiên Tư, cùng nàng xem Tuyết Sương Linh rất giống.
"Bệ hạ, ta có chút việc muốn cùng ngươi một mình nói chuyện." Dạ Vị Nhiên nhìn những người phía sau Dạ An Thần, thấp giọng nói.
"Lạc Tuyết, ngươi mang theo hài tử đi hoa viên dạo đi." Dạ An Thần đáp ứng yêu cần của Dạ Vị Nhiên.
Lạc tuyết cũng biết rất nhiều chuyện không phải nàng có thể biết đến, không nói gì thêm liền mang theo hai cái hoàng tử ly khai."
"A Linh là tâm phúc của trẫm, không có việc gì cần gạt nàng." Dạ An Thần gặp Dạ Vị Nhiên liết Tuyết Sương Linh một cái, thản nhiên nói.
Dạ Vị Nhiên hiểu rõ cười cười, "Bệ hạ cho rằng chính mình có thể bảo vệ tốt người mình thích sao?"
"Người của trẫm, trẫm sẽ bảo hộ." Dạ An Thần nhìn nàng một cái "Hiện tại đã không có người khác, Hoàng di có việc cứ nói thẳng."
"Nếu bệ hạ nói như vậy, như vậy ta cũng sẽ không thừa nước đục thả câu." Dạ Vị Nhiên thu liễm biểu tình, nói, "Lí Vũ ở trong tay ngươi đi."
Dạ An Thần mị hí mắt, "Quả nhiên cùng ngươi có liên quan hệ!"
"Lí Vũ thật là ta thu dưỡng." Dạ Vị Nhiên cũng không phủ nhận, "Ta thu dưỡng rất nhiều cô nhi khất nhi, cho bọn họ giáo dục, khi bọn họ mười tám tuổi cho bọn họ rời đi.
Vĩnh viễn không thể nói ra cùng ta quan hệ."
Dạ An Thần không nói lời nào, nàng không tin sự tình có đơn giản như vậy.
"Ta biết bệ hạ sẽ không tin tưởng, nhưng ta thật sự đối ngôi vị hoàng đế không dám hứng thú." Dạ Vị Nhiên thở dài, cầm tay Thiên Tư, "Nếu không có Thiên Tư, này ngôi vị hoàng đế ta nhất định tranh, vô luận là ngươi hay là Dạ An Từ, các ngươi cũng không thích hợp làm nữ đế.
Nhất là ngươi, dại dột bất trị.
Bất quá ta không thể không nói, hiện tại ngươi so với lúc trước tốt hơn nhiều.
Hơn nữa ta cả đời này chỉ biết thích Thiên Tư, nhất định không có con nối dòng, sức khỏe Thiên Tư lại không tốt, nếu không phải vì ta, nàng đã sớm rời đi kinh thành, ta đã đáp ứng nàng, năm sau liền rời đi kinh thành.
Cho nên ta tuyệt đối sẽ không trở thành nữ đế."
Đây là nguyên nhân sau khi Dạ An Từ làm phản Dạ Vị Nhiên mất tích sao ? Ước tính thời gian cũng là như thế.
Dạ An Thần nghĩ nghĩ, "Ngươi có biết thân phận của Lí Vũ ?"
« Khi ta thu dưỡng Lí Vũ thì không biết » Dạ Vị Nhiên nói « Sau đó Lí Vũ cầm Cực Lạc tán từ phủ của ta ra ngoài, kinh thành lại xuất hiện « Ngợp trong vàng son », ta mới tra xét ra.
»
« Ngươi sao lại có Cực Lạc tán ? » Dạ An Thần giật mình hỏi, lời của Lí Vũ nàng không tin, chỉ là nàng không nghĩ đến Cực Lạc tán là từ An Bình Vương phủ.
"Cực Lạc tán phương thuốc là của ta." Một bên trầm mặc Thiên Tư đột nhiên nói, "Gia tổ mẫu là ngự y năm đó nghiên cứu chế tạo ra cực lạc tán."
Thì ra là thế.
Dạ An Thần lại hỏi, "Ngươi đã đã sớm biết, vì cái gì không nói cho trẫm?"
Dạ Vị Nhiên cười lạnh một tiếng, "Ta dựa vào cái gì muốn nói cho các ngươi? Các ngươi chết sống liên quan gì ta?" Hoàng gia tranh đấu, tham dự càng nhiều, chết càng nhanh.
Nàng thế nào sẽ mở miệng ? .