Nữ Đế Xinh Đẹp: Bảy Phu Tranh Sủng

Editor: Bộ Yến Tử

Nguyệt Mộng Tâm thấy một màn vỡ mật như vậy, hét một tiếng thê lương:

“Thanh Trúc.”

Nàng hạ xuống mặt đất, nhìn Thanh Trúc bị cắm một đao ngay ngực, cách nàng không xa, là một người áo đen cả người đầy máu té trên đất, hắn còn chưa chết, muốn dùng hết khí lực cuối cùng, giết chết Nguyệt Mộng Tâm, không nghĩ rằng bị Thanh Trúc đẩy ra, thay thế ngăn cản một đao kia.

Trong nội tâm tuôn ra sát ý điên cuồng, thả người bay tới trước mặt hắc y nhân, nàng muốn giết hắn, đợi nàng tiến lên trước, phát hiện người áo đen này sớm đã khí tuyệt bỏ mình.

“Thanh Trúc, Thanh Trúc.”

Nguyệt Mộng Tâm xoay người, thả người bay tới bên cạnh Thanh Trúc, thân thể run nhè nhẹ, nhìn Thanh Trúc cả người nhuộm đầy máu tươi, hơi thở mong manh, nàng từng nói qua muốn mang nàng ra ngoài,cho nàng một cuộc sống hạnh phúc.

Thanh Trúc chậm rãi mở mắt, nàng nghe được tiếng Nguyệt Mộng Tâm, chứng kiến người trước mắt không có việc gì, nội tâm liền được an ủi, cảm giác toàn thân đau đớn như bị xé rách, cổ họng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi.

Nguyệt Mộng Tâm quỳ xuống đất ôm nàng thật chặc, đôi mắt đen láy tràn ngập đau xót:

“Thanh Trúc, ngươi không cần nói, ta dẫn ngươi đi xem đại phu.”

“Công tử, Thanh Trúc… Sợ là không được rồi, không thể tiếp tục phục thị người, công tử, người có thể ôm Thanh Trúc như vậy được không? Thanh Trúc chết ở… Trong ngực của người, rất hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc…”

Gương mặt tái nhợt của Thanh Trúc lộ ra vẻ tươi cười, ánh sáng trong mắt bắt đầu tan rả.

“Thanh Trúc, ngươi sẽ không chết, ta nhất định mang theo ngươi du lịchtứ quốc, tiêu dao hành tẩu thiên hạ, ngươi chịu đựng, ta dẫn ngươi đi xem đại phu.”

Nội tâm đau đớn tàn sát bừa bãi ngực Nguyệt Mộng Tâm.

Nhưng chỉ cần nhẹ nhàng di chuyển, máu trong miệng Thanh Trúc không ngừng tuôn ra, trong mắt nàng tràn đầy tuyệt vọng, nội tâm cảm thấy vô lực, vì cái gì nàng không cứu được nàng, nếu như lúc trước cưỡng ép mang nàng đi, nàng nhất định không có việc, là nàng hại nàng,nàng mới là người đáng chết…!

“Công tử, Thanh Trúc vô cùng… Vui vẻ, thật sự rất vui vẻ, công tử, người phải bảo trọng, Thanh Trúc nghĩ muốn một mực cùng… Công tử thật tốt, kiếp sau Thanh Trúc lại muốn ở cùng công tử.”

Thanh Trúc lộ ra nụ cười sáng lạn, chậm rãi nhắm mắt, hai tay vô lực rủ xuống, kiếp sau nàng còn muốn đứng bên cạnh hắn, vĩnh viễn …

“Không, ngươi không thể chết được, không thể chết được, Thanh Trúc, đều là ta, là ta hại ngươi, người đáng chết là ta, Thanh Trúc, ngươi tỉnh lại,tỉnh lại đi..”

Nguyệt Mộng Tâm ôm lấy Thanh Trúc, dốc sức liều mạng đong đưa thân thể nàng ta, tại sao ta gọi ngươi, ngươi vẫn bất tỉnh trong ngực ta, âm thanh tuyệt vọng mà bi thương xông thẳng lên trời, khiến thiên địa xúc động.

Hoa viên khôi phục bình tĩnh vốn có, lão quản gia và một gã Ám Ảnh tử sĩ cùng tự bạo một chỗmà chết, sắc mặt Dạ Ly Hỷ lo lắng nhìn một mảnh hỗn độn sau hoa viên, hai đồng tử tràn đầy hung ác nham hiểm và thô bạo, nghe tiếng thét bi thương của Nguyệt Mộng Tâm, lắc mình bay tới sau lưng nàng.

Gió thổi mát lạnh, mùi máu tanh đậm đặc, máu nhuộm áo bào trắng tuyết của nàng đỏ tươi, Nguyệt Mộng Tâm ôm chặt lấy Thanh Trúc, lâm vào thật sâu tự trách, trầm trọng tĩnh mịch.

“Nguyệt công tử, người chết không thể phục sinh, nén bi thương.”

Dạ Ly Hỷ chứng kiến nàng cực kỳ bi thương, để tay trên vai nàng.

Trước mắt Nguyệt Mộng Tâm tối sầm, phun ra một ngụm máu tươi, không chịu nổi bi thương, ôm Thanh Trúc ngã xuống đất, ngất đi.

“Nguyệt công tử.”

Sắc mặt Dạ Ly Hỷ biến hóa, vươn tay nâng nàng dậy, không nghĩ tới nàng gắt gao ôm người chết trong ngực, căn bản phân không ra.

Ánh trăng màu bạc chiếu lên cửa sổ bằng gỗ lim khắc hoa, trong phòng xa hoa tinh xảo, lư hương Thiềm Thừ tử kim chạm rỗng tỏa ra khói nhẹ nhàn nhạt, mùi đàn hương nồng đậm tràn ngập bốn phía, Dạ Ly Hỷ đứng cách giường không xa, nhìn Vương thái y đang bắt mạch cho người trên giường, trầm giọng hỏi:

“Như thế nào?”

Hắn bỏ chút khí lực tách Nguyệt Mộng Tâm cùng người chết kia ra, nhìn dây lưng lụa nàng thắt tóc chảy xuống, suy đoán trong nội tâm không sai, nàng là nữ tử.

Vương thái y thu tay lại, sờ soạng xuống núi dê hồ nói:

“Dạ vương gia, nàng chẳng qua là bị thụ chút nội thương, Tiên Thiên thể yếu, tăng thêm bi thương quá độ, nên té xỉu, lão phu kê đơn thuốc, hảo hảo tĩnh dưỡng điều trị, hơn nửa tháng có thể khôi phục.”

“Tốt lắm, xuống dưới kê đơn thuốc, đi xuống đi.”

Sắc mặt âm trầm của Dạ Ly Hỷ có chút hòa hoãn, ánh mắt sáng rực, tiêu sái đến trước giường.

Vương thái y chưa ra khỏi phòng có chút kinh ngạc nhìn Dạ Ly Hỷ, cõng hòm thuốc theo hạ nhân ra ngoài, trong nội tâm thầm nghĩ: truyền thuyết Dạ vương không thích nữ tử, thường thường ngược đãi tiểu thiếp, nhưng mà Dạ vương lại khẩn trương vì nữ tử này, hẳn là cùng đồn đại có chỗ khác biệt, bất quá nữ tử này tư thế tuyệt sắc, thế gian khó tìm.

Trong phòng yên tĩnh, Dạ Ly Hỷ ngồi cạnh giường lẳng lặng ngưng mắt nhìn người đang ngủ say, lúc này một đầu tóc đen như mực của nàng xõa trên vai, thoát khỏi chi khí tiêu sái Trương Dương ban ngày, dung nhan tuyệt mỹ nhiều hơn vài phần mềm mại quyến rũ của nữ tử.

Nghĩ đến tất cả hành động của nàng, cùng những nữ tử mà hắn gặp không giống nhau, giảo hoạt như hồ, rồi lại đa tình đa nghĩa với một tiện nữ thanh lâu, thật đúng là một người thú vị.

Nguyệt Mộng Tâm chậm rãi mở mắt, đập vào mi mắt là một gương mặt tuấn mỹ yêu dị, Dạ Ly Hỷ, đầu nàng nhanh chóng tỉnh táo lại, Thanh Trúc chết trong ngực của nàng, một cổ đau đớn trải khắp toàn thân.

“Thanh Trúc, Dạ Vương gia, Thanh Trúc đâu rồi?”

Sắc mặt Nguyệt Mộng Tâm như Hàn Băng nhìn hắn, nói chuyện lạnh lùng, nàng nên báo thù cho Thanh Trúc, độc thủ phía sau màn điều khiển lão quản gia, mà nam nhân trước mắt cũng là một yếu tố hại chết Thanh Trúc, nàng hết thảy sẽ không buông tha.

Dạ Ly Hỷ không ngờ rằng khi nàng tỉnh táo lại vẫn hỏi tới nàng ta, hơi sững sờ,đôi mắt u ám như mực hiện lên một đạo hào quang, thản nhiên nói:

“Bổn vương đã an bài hậu sự cho nàng ta, người đã nhập thổ vi an, Nguyệt cô nương, nội thương của ngươi còn phải hảo hảo tĩnh dưỡng.”

Nội tâm Nguyệt Mộng Tâm cả kinh, lập tức bình tĩnh trở lại, xem ra thân phận nữ nhân của nàng đã bại lộ, mặt vẫn lãnh đạm như trước, nhìn không ra bất luận biểu lộ gì:

“Vậy đa tạ Dạ Vương gia.”

“Nguyệt cô nương không cần khách khí, nói cho cùng, việc này đều là bổn vương đưa tới, kéo Nguyệt cô nương liên quan vào trong đó, nội tâm bổn vương bất an, kính xin Nguyệt cô nương tha thứ.”

Dạ Ly Hỷ vẻ mặt thành thật, trong mắt tràn đầy áy náy.

“Vương gia không cần tự trách, ngày mai ta sẽ rời đi, không tiếp tục quấy rầy quý phủ của Vương gia, cũng cám ơn Vương gia đã chiếu cố.”

Nguyệt Mộng Tâm bình tĩnh nhìn hắn, hắn đừng tưởng rằng xin lỗi sẽ làm nàng kinh ngạc, nàng sẽ không tha thứ cho nam nhân này, bởi vì hắn, nàng mới bị hắc y đâm trúng một đao, còn lần này, cũng bởi vì hắn, Thanh Trúc vì nàng mà chết, nam nhân này chính là tai họa.

Dạ Ly Hỷ nhìn nữ tử trước mắt lạnh lùng như băng, thấy nàng lãnh đạm với hắn, trong nội tâm tuôn ra cổ cảm giác quái dị, hắn không thích nàng lãnh đạm với hắn như vậy:

“Nguyệt cô nương, thân thể ngươi còn yếu, vẫn nên ở lại Dạ vương phủ tĩnh dưỡng?”

Trước mắt nàng, như một đóa U Lan trong sơn cốc, nhu nhược thấu cao ngạo trong trẻo nhưng lạnh lùng, làm cho người ta khó có thể tiếp cận, trong lòng hắn tuôn ra một cổ dục vọng muốn chinh phục nàng.

“Đó là việc nhà của Vương gia, ta không có hứng thú, đêm đã khuya, kính xin Vương gia trở về nghỉ ngơi đi.”

Nguyệt Mộng Tâm trừng mắt, lông mi thật dài run rẩy như bươm bướm nhảy múa, che khuất tất cả tâm tình trong mắt, hiện tại nàng không muốn nhìn thấy nam nhân này, sợ mình nhịn không được hận ý trong nội tâm, nếu như không phải hắn nhiều chuyện…, sao tất cả có thể như vậy.

Dạ Ly Hỷ thấy nàng lãnh đạm đuổi hắn, nội tâm giận tái đi, biết rõ nàng thương tâm, lập tức bình phục tâm tình, khóe miệng câu dẫn ra nụ cười tà mị:

“Vậy Nguyệt cô nương nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai bổn vương lại đến.”

Nguyệt Mộng Tâm chứng kiến Dạ Ly Hỷ rời đi, đưa tay sờ cái trán toát đầy mồ hôi, trên người hắn phát ra lực áp bách, làm nàng cảm thấy bất an, vẫn nên nhanh chóng ly khai nơi này cho thỏa đáng, nàng muốn tới trước mộ Thanh Trúc một lát, đốt cho nàng ít tiền giấy.

Chứng kiến uy lực chú thuật sư thi triển chú thuật cũng làm nàng minh bạch, tự mình lăn lộn tự do tự tại, muốn mạnh mẽ hơn so với người khác, nếu như chút chuyện như vậy mà cũng làm không được…, chỉ có thể bị người khác điều khiển vận mệnh, tánh mạng bị nắm trong lòng bàn tay.

Chống thân ngồi dậy bước xuống giường, đi đến cạnh cửa sổ, ánh trăng trên bầu trời bị mây đen che lấp, phải đi ngay lúc này, lắc mình nhảy ra ngoài cửa sổ bay vọt đi.

“Nguyệt tiểu thư, xin người trở về phòng nghỉ ngơi đi, miễn cho Vương gia phát hiện không thấy tiểu thư, sẽ trách tội xuống.”

Một người áo đen ngăn cản đường đi của Nguyệt Mộng Tâm, giọng nói lạnh như băng.

Nguyệt Mộng Tâm đáp xuống đất, nhíu mày nhìn người trước mắt, nàng đã gặp qua, là cận vệ của Dạ Ly Hỷ, mặt trầm xuống, xem ra Dạ Ly Hỷ không muốn thả nàng đi, thầm cười lạnh:

“Đây là đạo đãi khách của Dạ vương?”

“Nguyệt tiểu thư, xin mời về phòng, đừng để tại hạ khó xử.”

Ám Ảnh trầm giọng nói.

Vương gia đã sớm đoán được nữ tử này nửa đêm sẽ rời đi một mình, để hắn trông coi bên ngoài, nhìn dáng vẻ nữ tử trước mắt, phong hoa tuyệt đại, khuynh quốc khuynh thành, thế gian ít có, trách không được Vương gia luôn luôn chẳng thèm ngó tới nữ tử, cũng có vài phần kính trọng.

Nguyệt Mộng Tâm tức giận, nàng không có bán mình cho Dạ vương phủ, dựa vào cái gì ép buộc nàng không thể đi.

Thả người đề khí bay sang bên cạnh, nàng không muốn sống chỗ này, sống chỗ này sẽ chỉ làm nàng nghĩ đến cái chết của Thanh Trúc, nụ cười sáng lạn cuối cùng đó, vì nàng, si như vậy, ngốc như vậy.

Ám Ảnh thấy nàng không nghe hắn khuyên, lạnh lùng nói:

“Nguyệt tiểu thư, đắc tội.”

Thân ảnh quỷ mị hư vô đánh về phía Nguyệt Mộng Tâm, ngón tay cách không điểm huyệt, toàn thân Nguyệt Mộng Tâm không thể nhúc nhích, từ trên không rớt xuống, Ám Ảnh tiến lên tiếp được nàng.

Khinh công của Nguyệt Mộng Tâm có thể nói Thiên Hạ Vô Song, nhưng mà nàng bị nội thương, thi triển ra cũng chỉ nhanh hơn người bình thường một nửa, tự nhiên không phải đối thủ của Ám Ảnh.

Nguyệt Mộng Tâm cắn chặt răng ngà, hai mắt sắp phun ra lửa, tức giận mắng to:

“Ngươi là tên khốn kiếp, dám đánh lén ta, ngươi khốn khiếp, trứng thối, sinh tiểu hài tử không có lỗ đít…”

Không đợi nàng mắng xong, Ám Ảnh đã điểm á huyệt của nàng, trong mắt tản ra hàn ý lãnh thấu xương, nữ nhân này nhìn nhu nhược, nhưng lại rất hung hãn.

Nguyệt Mộng Tâm tức muốn nổ phổi, nàng vừa mới thoát khỏi ổ sói lại chạy vào hang hổ, đôi mắt như Thu Thủy gắt gao trừng hắn, nếu như ánh mắt có thể giết người…, không biết Ám Ảnh đã chết bao nhiêu lần, thấy nàng an tĩnh lại, hắn ôm nàng phi thân về phòng.

Nguyệt Mộng Tâm ăn mặc vô cùng đơn bạc, chỉ mặc một thân quần áo trong, không mặc quần áo khác, trên người tản ra mùi thơm nhàn nhạt, vây quanh chóp mũi, khiến mặt hắn ửng đỏ, may mắn là trong đêm tối.

Hai ám vệ ngay cửa ra vào thấy Ám Ảnh ôm một nữ tử, sắc mặt trắng bệch, quỳ rạp xuống đất không dám đứng lên, hai người bọn họ không phát giác nàng rời khỏi phòng, nếu như Vương gia biết, nhất định sẽ bị phạt nặng, nói không chừng còn có thể đánh mất tánh mạng.

Bước vào phòng, đặt Nguyệt Mộng Tâm lên giường, Ám Ảnh lạnh lùng nói:

“Nguyệt cô nương, huyệt đạo của ngươi mấy canh giờ nữa sẽ tự động giải, nếu như ngươi còn muốn đi…, tại hạ vẫn sẽ dùng phương pháp này đem ngươi về.”

Nguyệt Mộng Tâm nhắm mắt lại không nhìn hắn, Ám Ảnh thấy nàng như vậy, biết rõ nàng sinh hờn dỗi, đôi mắt hơi tối, lắc mình một cái liền biến mất trong phòng.

Nửa ngày không nghe thấy âm thanh, nàng mở mắt ra, tròng mắt trở nên thâm trầm, xem ra nàng phải ngốc một khoảng thời gian ngắn ở Dạ vương phủ rồi, Dạ Ly Hỷ, ngươi muốn nhốt ta ở chỗ này, rốt cuộc có dụng ý gì?

Trời hừng đông, tiếng gà gáy vang lên không ngừng, Nguyệt Mộng Tâm một đêm không ngủ, cho đến lúc trời hừng sáng, mới nặng nề thiếp đi.

Dạ Ly Hỷ chậm rãi bước đến phòng Nguyệt Mộng Tâm, ngồi trước giường nhìn người trên giường đang ngủ say, khóe miệng câu dẫn ra nụ cười nhàn nhạt, sáng sớm vừa mới thức dậy đã nghe Ám Ảnh nói đêm qua nàng bỏ chạy, bị điểm huyệt mang trở về, hắn biết nàng sẽ không an phận sống ở chỗ này.

Một đám tóc xanh che khuất má trái của nàng, vươn ngón tay thon dài trắng nõn muốn giúp nàng vẹt ra mấy sợi tóc xanh kia, tay vừa chạm tới gương mặt, Nguyệt Mộng Tâm mãnh liệt mở mắt, bắt lấy tay hắn, đôi mắt lưu chuyển hào quang u ám lạnh băng, âm thanh lạnh lùng:

“Vương gia, ngươi muốn làm cái gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui