Nữ Diêm Vương: Nhà Có Thê Tử Lung Linh

Mùi Ma tộc càng lúc càng nồng, phân tán khắp trên đỉnh Tử Vi
Sơn. Mùi nồng như vậy hẳn là vừa mới có kẻ biến thành một Ma tộc.“Xem ra đối phương vừa mới sa vào Ma tộc, chúng ta mau đi xem một chút! Ngửi mùi cũng có thể thấy năng lực của kẻ đó khá mạnh.” Phong Khinh Tuyệt ít khi có vẻ mặt nghiêm túc, hắn cợt nhả đã quen nhưng mà cũng có lúc nghiêm túc.

Bùi Mạch Ninh không hề dị nghị gì, cảm
giác bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt. Kết giới đã vỡ tan, bọn họ đi lên đỉnh Tử Vi Sơn không cần dùng một chút sức lực nào.

Trên đỉnh núi, gió lạnh thổi mạnh từng trận, khắp Lưu Vân Điện không
thấy được bóng một người đệ tử nào, so với những ngày trước đây thì bây
giờ đỉnh Tử Vi Sơn quả thật cực kỳ trống trải.

“Chẳng lẽ người trên đỉnh núi này đã chuyển đi hết?” Phong Khinh Tuyệt giống như nói giỡn, một cái bóng người đều không thấy, nếu không phải đã chuyển đi hết thì là vì cái gì?

Bùi Mạch Ninh mím môi không nói lời nào, đi thẳng vào bên trong.
Xuyên qua từng khu đình viện, qua hành lang gấp khúc quen thuộc bên
trong, tự nhiên lại đi đến đình viện trước kia nàng từng ở lại.

Mấy bóng trắng đứng thẳng người ở trong đình viện. Cuối cùng cũng đã nhìn thấy người.

Phong Khinh Tuyệt cười tủm tỉm muốn đi lên phía trước gọi, lại bị
người cản lại, dừng một chút, lọt vào tầm mắt đó là một khuôn mặt đào
hoa, nhíu mày, hắn rốt cuộc đã biết vì sao biểu muội càng ngày càng thờ ơ với hắn.

“Đại tẩu…” Úy Kỳ Dương cũng không để ý tới Phong Khinh Tuyệt

có vẻ mặt yêu nghiệt kia. Thần sắc của hắn có chút mệt mỏi nhìn về phía
Bùi Mạch Ninh.

“Chúng ta tìm tẩu lâu rồi! Thật không nghĩ đến ta đi một lần mà
kéo dài đến tận hai tháng liền, trước hết các người đừng vào đi, sư
huynh…” Trên gương mặt đào hoa của Úy Kỳ Dương tràn đầy mệt mỏi, thậm chí có vành mắt đã đen đậm lại. Xem ra hắn sắp kiệt sức.

“Hắn như thế nào rồi?” Bùi Mạch Ninh lo lắng hỏi, mắt phượng
nhìn về hướng chính giữa đình viện. Hoa cỏ ở đây gần như đã bị phá hết
không còn một mảnh, bàn đá ghế đá cũng đều nứt vụn không còn gì, cũng
chỉ còn căn phòng hoàn hảo như cũ không tổn hao gì .

Mà ở trước cửa phòng, Vân Hạc chân nhân cùng Vân Sấu chưởng môn đang
dùng năng lực của chính mình khống chế được căn phòng này, hoặc nói
chính xác hơn là đang khống chế người đang ở trong phòng.

“Tẩu cũng nhìn thấy đó….. sư huynh đã rơi vào Ma đạo.” Trong
đôi mắt đào hoa của Úy Kỳ Dương rất ảm đạm, tuy rằng cả ngày cợt nhả
nhưng quan hệ giữa hắn và Tư Không Thu Trạm trong Lưu Vân điện là tốt
nhất, thấy sư huynh biến thành như bây giờ, hắn thật sự không muốn.

“Vì sao lại xảy ra chuyện này?” Tuy rằng trong lòng mơ hồ đã
đoán ra một chút, nhưng khi nghe thấy tin tức này, nàng vẫn nhịn không
được hít phải một ngụm khí lạnh. Khó trách mùi nồng như vậy, một người
rất có thiên phú Tu chân lại rơi vào Ma đạo, tu luyện đã được rất nhiều
nên năng lực sẽ rất mạnh.

“Ngày đó sau khi đại tẩu được cứu đi, sư huynh liền có cái gì đó
không đúng, ta nghĩ bởi vì hắn không có đủ năng lực đi cứu tẩu, chính
mắt nhìn thấy tầu bị đâm một kiếm xuyên tim, lại bị người mang đi, cảm
giác bản thân thật vô dụng nên mới…” Khóe môi hắn cười khổ, cho nên
sư huynh mới có thể lập tức đi lệch khỏi đường, hoàn toàn rơi vào Ma
đạo, ngay cả sư phụ bọn họ cũng thiếu chút nữa không khống chế nổi.

“Sao lại thế được?” Nàng thì thào tự hỏi, ánh mắt nhìn vào
trong phòng, nàng dường như có thể thấy được thân ảnh quen thuộc đang
giãy giụa. Hắn muốn sức mạnh kia nhưng không nghĩ làm như vậy mà sẽ càng khiến bọn họ đau lòng, tự hủy hoại chính mình, càng giãy dụa tà khí
càng xâm nhập thêm ba phần.

“A” Kèm theo gầm lên giận dữ, Vân Hạc chân nhân cùng Vân Sấu
chưởng môn nhất thời phun ra một ngụm máu tươi, vô lực ngã xuống đất,

trơ mắt nhìn một bóng đen nhảy lên phá mái nhà để ra ngoài mang theo tà
khí hắc ám. Cả người lạnh lùng đứng giữa không trung, mắt lạnh ngưng lại dường như đang liếc xem vẻ mặt của mọi người, có sự tà mị cùng với tự
tin.

“Sư huynh!” Úy Kỳ Dương thốt ra, có chút nóng nảy nhìn Tư
Không Thu Trạm, không nghĩ tới cuối cùng vẫn không có biện pháp nào trấn áp tà khí trong cơ thể hắn. Ngay cả đệ tử Lưu Vân Điện cũng bởi vì
chuyện này mà bị đuổi hết đến phía sau núi, tránh để bọn họ phát hiện
đại sư huynh mình sùng kính biến thành dạng này.

Tư Không Thu Trạm lạnh lùng nhìn Úy Kỳ Dương, trong mắt giống đối với hắn rất xa lạ, lúc khóe mắt thoáng nhìn thấy Bùi Mạch Ninh, trong mắt
giống như có nghi hoặc cùng với hơi khiếp sợ. Trong nháy mắt, hắn toát
ra cảm tình phức tạp đủ để Phong Khinh Tuyệt động thủ.

“Tử Thần, ra đi!” Phong Khinh Tuyệt tà mị phóng ra lực lượng
thuộc về hắc ám tử vong. Lưỡi hái Tử Thần hướng về phía Tư Không Thu
Trạm đánh tới. Hắc báo đầy ta khí u ám cũng phóng ra. Một tứ thần cùng
một hắc báo, cứ như vậy đánh nhau giữa không trung.

“Chậc chậc, năng lực của tiểu tử này quả thật rất mạnh, với một
người vừa sa vào Ma tộc mà nói, điều này là ngàn năm khó được một .” Phong Khinh Tuyệt tấm tắc lấy làm kỳ thú. Trong mắt lộ vẻ tán thưởng,
kỳ thực lúc hắn ở phương Tây, ác ma hay ma quỷ cái gì cũng đã gặp qua
nhưng chưa từng nghe đến chuyện một Tu chân sĩ rơi vào Ma đạo.

“Tu chân sĩ rơi vào Ma đạo là không thể được, năng lưc không thể
khống chế, nhẹ thì bị phế mà nặng thì tử vong, Năng lực của sư huynh rất mạnh, ngay cả Thượng Kiều tiên nhân cũng không có biện pháp tinh lọc tà khí trong cơ thể hắn. Nếu bị Thượng thần phát hiện…… ” Úy Kỳ Dương
trong lòng lo lắng, hắn không giống như Phong Khinh Tuyệt cái gì cũng
không sao cả. Tất cả những điều này có bằng chứng hẳn hoi, trong lịch sử có bao nhiêu Tu chân sĩ nhập Ma, lại có bao nhiêu người bởi vậy mà
chết, hắn tuyệt đối không hi vọng sư huynh của mình cũng trở thành một

người trong đó.

“Ha ha, nhìn ngươi lo lắng kìa.” Phong Khinh Tuyệt vẫn lơ
đễnh, khẽ cười nói, cũng không nghĩ đi biểu muội nhà hắn là loại người
nào, có người muốn cướp đi sinh mệnh nam nhân của nàng thì cũng phải
nhìn xem nàng là người chưởng quản sinh tử nhân gian – Diêm Vương có
chịu hay không.

Từ đầu đến cuối Bùi Mạch Ninh đều không nói chuyện nhưng ánh mắt vẫn
nhìn Tư Không Thu Trạm, Tư Không Thu Trạm lúc nhìn thấy nàng từ giây
phút ấy ánh mắt cũng chỉ đặt trên người nàng.

Hai người nhìn lẫn nhau hoàn toàn quên mất những người tồn tại quanh
mình, khóe miệng hơi cong lên, miệng của nàng khi phát âm khẽ mấp máy,
nỉ non tạo thành hình dáng hai chữ ‘Phu quân’.

Đôi mắt lạnh như băng màu hổ phách của Tư Không Thu Trạm hơi rung lên một chút giống như có chút quen thuộc khi nàng gọi như vậy.

Bùi Mạch Ninh biết, nàng không thể gấp được. Người vừa nhập Ma sẽ
đánh mất trí nhớ trước kia, Dưới tình huống không biết gì sẽ gây tổn
thương tới người thân của mình, nàng một chút cũng không muốn khi hắn
tỉnh lại hối hận không kịp, đã sa vào Ma tộc sẽ không cách nào vãn hồi,
ít nhất thì nàng không hy vọng hắn sẽ tiếp tục lún sâu vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận