Nữ Diêm Vương: Nhà Có Thê Tử Lung Linh

Ngọn lửa quỷ mị bắt đầu bùng lên trên thân cây cổ thụ, một tiếng kêu thảm thiết xé họng rền vang. Gió lạnh ban đêm thổi qua cũng không làm
ngọn lửa dang thiêu đốt, ngược lại còn khiến nó bùng lên dữ dội.
Cho đến khi ngọn lửa kia càng ngày càng nhỏ, hình thành từng mảng bụi màu đen tàn tã theo gió đêm bay đi.

Bùi Mạch Ninh nhẹ nhàng thở ra, mắt thấy Yêu quỷ hồn tiêu phách tán. Cuối cùng, nàng đã có thể an tâm.

Vừa phục hồi tinh thần lại thì Tư Không Thu Trạm đã đứng ở trước mặt
nàng, Viên Nguyệt Loan Đao giống như đã được thu lại, bàn tay lạnh lẽo
của hắn ôm lấy eo nhỏ của nàng, nửa ánh mắt cũng không nhìn người khác
trực tiếp kéo nàng liền xoay người rời đi, lưu lại chỉ còn ‘Người xem’ ở một bên đang thổn thức. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ sẽ
chẳng ai tin, ở nơi Lang thành tịch mịch như thế này, trong đêm tối lại
xảy ra một chuyện kinh tâm chấn động như thế.

Bên trong một gian phòng, ngay cả nến cũng không có châm, vừa vào, Tư Không Thu Trạm đã túm ngay lấy Bùi Mạch Ninh. Hắn chọn tư thế không làm đau nàng nhất, trực tiếp áp nàng trên cửa, môi mỏng có chút hơi lạnh
lập tức hung hăng hôn lên đôi môi có phần trắng nhợt của nàng. Hơi thở
ái muội lưu chuyển ở trong phòng, hắn không hài lòng khi hai môi chỉ
đụng vào nhau đơn giản nên thừa dịp môi nàng hé mở một chút, lưỡi dài
lập tức thẳng đánh phá thành trì, chạm đến cái lưỡi đinh hương kia của
nàng.

Bên trong gian phòng trong lúc nhất thời chỉ còn lại có thanh âm ái
muội như có như không, tiếng hít thở hổn hển, . Chậc chậc, đến lúc Bùi
Mạch Ninh thiếu chút nữa cảm giác mình không thở nổi, Tư Không Thu Trạm

mới buông tha nàng.

Hơi nước dâng lên, trong cặp mắt phượng màu đen nhộn nhạo tầng tầng
hơi nước. Đôi môi lúc đầu trắng nhợt giờ phút này đã sưng đỏ, sắc mặt
hồng nhuận hơn, bộ dáng mê người kia thiếu chút nữa khiến Tư Không Thu
Trạm cầm giữ không được .

Thở hổn hển, Tư Không Thu Trạm hung hăng đem thân hình mềm mại ôm vào trong ngực, hưởng thụ cảm giác nhuyễn ngọc ôn hương, trong lúc nhất
thời thiếu chút nữa thở dài thỏa mãn.

“Ninh nhi đừng âm thầm rời khỏi như vậy nữa! Ta rất sợ.” Tiếng nói khàn khàn vang lên, trong giọng nói có vẻ như còn có chút sợ hãi.
Khi hắn tìm được của nàng, đập mào mắt hắn đầu tiên chính là một màn mạo hiểm như vừa rồi. Hắn chỉ cảm thấy may mắn vì đã sớm tìm được nàng.

Bùi Mạch Ninh nao nao, trong không khí như vậy, dễ dàng nghe thấy được xưng hô hắn đối nàng, có phần kinh ngạc hô lên thanh: “Chàng nhớ ra rồi?”

Tư Không Thu Trạm mấp máy môi mỏng, có chút không vừa ý khi người trong lòng lại thay đổi đề tài, nhưng vẫn thành thực gật gật đầu. Nếu
không có trí nhớ, hắn sẽ không thể gọi được nhũ danh của nàng.

Giờ phút này, Bùi Mạch Ninh không biết nên vui hay nên buồn. Vui vì
hắn nhớ tới chuyện trước kia, buồn là Yêu quỷ đã được giải quyết, những
mảnh nhỏ còn lại thì ở chỗ Hồn, cũng có nghĩa là hoa tai Lưu quang đã
hoàn hảo không tổn hao gì. Và, nàng cũng sắp trở về Địa phủ.

Trong lòng có chút đau, không phải nàng không thừa nhận, nàng quyến
luyến hắn. Cười khổ, lời thề son sắt khiến mình không muốn làm hắn
thương tâm, cuối cùng nàng đã thua hoàn toàn.

Cảm giác được sự trầm mặc khác lạ của nàng, Tư Không Thu Trạm hơi bất an, càng ôm chặt nàng, nỉ non nói: “Thật may lúc đầu ta không có làm nàng bị thương, thật tốt khi nàng vẫn luôn ở bên cạnh ta.”

Lời nói xuất phát từ nội tâm khiến Bùi Mạch Ninh càng xót xa hơn.
Nàng cũng rất nhanh mà ôm chặt lấy hắn, không khí vô cùng ấm áp.

Bùi Mạch Ninh ngước mắt lên. Đôi mắt phức tạp nhìn chăm chú vào đôi
mắt màu hổ phách. Trong mắt hắn là ảnh ngược của nàng, dường như từ đầu
đến cuối trong mắt của hắn chỉ có một mình nàng

Trong lòng đột nhiên mềm nhũn yếu đuối, Bùi Mạch Ninh nhếch môi cười. Nụ cười cực kì nhu hòa, hai tay nàng nhẹ nhàng ôm lấy cổ của hắn, kéo
hắn xuống, môi đỏ mọng nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.


Tư Không Thu Trạm khẽ run lên, lập tức hưởng thụ nụ hôn của nàng, cho đến khi thật sự kìm không được nữa. Lúc đầu chỉ là hôn nhẹ nhàng sau đó liền lập tức giống như cuồng phong đảo qua, hôn đến cả người thở hổn
hển.

Độ nóng giữa hai người lan tràn, lập tức cuộc chiến biến hóa đến trên mặt giường lớn, ngọc thể của nàng mềm mại không còn mảnh vải nằm ở trên giường lớn. Da thịt trắng nõn cùng với màu đỏ của chăn mền tạo thành
khối đối lập rõ nét. Màu đỏ kia giống như màu sắc trong đêm tân hôn của
bọn họ.

Khi đó sợ rằng cũng không ngờ bọn họ sẽ yêu đối phương như thế, khóe
miệng mỉm cười, nhu hóa hắn lãnh ngạnh bề ngoài, mạch sắc thân hình phủ
trên đi, chạm nhau cảm giác làm cho hai người không tự chủ được nhẹ
nhàng thở dài.

Những dấu hôn nóng bỏng không ngừng rơi xuống thân thể nàng. Nàng thở gấp gáp nhưng lại vẫn đáp lại hắn. Trong cảm giác được thỏa mãn, hắn
thấp giọng rên rỉ cũng nhếch môi cười, trên gương mặt hồng nhuận sớm đã
đầy mồ hôi. Hai người lại giống như hang ngầm không đáy, một lần lại một lần đáp lại đối phương, cho đến lúc bình minh .

Ánh mặt trời rực sáng rạng rỡ ôn hòa xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào
trên chiếc giường lớn kia. Cả căn phòng tràn đầy hương vị, trên giường
lớn thì càng hỗn loạn hơn.

Hai thân thể trần truồng quấn lấy nhau phía dưới mền dày, chỉ lộ ra
cánh tay và đùi, liền biết ngay phía dưới cả hai người đều không mặc gì.

Hình ảnh nam tuấn nữ mỹ cùng nhau ngủ thật sự muốn có bao nhiêu kiều mị thì có bấy nhiêu kiều ái.

Lông mi khẽ run, Bùi Mạch Ninh chậm rãi mở mắt, đập vào mắt nàng
chính là khuôn mặt tuấn tú phóng đại kia. Nhớ tới kích tình của hai

người tối qua, mặt nàng không khỏi hơi ửng đỏ. Chưa bao giờ nàng buông
thả như vậy đâu!

Dường như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của nàng, Tư Không Thu Trạm cũng chậm rãi mở mắt. Đôi mắt màu hổ phách vừa mới ngủ dậy trong vắt,
nàng nhìn thấy mà tâm đột nhiên mềm nhũn ra.

“Tỉnh rồi ư?” Sáng sớm, một tiếng nói mềm mại vang lên ở bên tai Tư Không Thu Trạm. Cảm giác như thế thật sự rất là tuyệt.

Thuận theo cảm giác của mình, môi mỏng của hắn ấn một nụ hôn trên môi đỏ của nàng, thế này mới khàn khàn nói: “Ừ, ngủ có ngon không?”

Bùi Mạch Ninh nghe vậy không khỏi đỏ mặt trợn mắt lên nhìn hắn, rồi
lại nhìn cả cánh tay của mình hiện đầy dấu vết xanh xanh tím tím. Buổi
tối còn không cảm nhận được, bây giờ thực sự cảm thấy thân thể như bị
vật gì đè nát. Giống như việc đã trải qua của đêm tân hôn, thân thể này
dù thế nào cũng đều vẫn là thân thể mềm mại.

Mắt thấy vẻ mặt kiều thê nhà mình có chút thống khổ, Tư Không Thu
Trạm thấp giọng cười, khó có được tâm tình tốt liền lập tức bò người
lên. Hắn cũng không sợ nàng bị đau mắt hột tùy tiện bước xuống giường,
chậm rì rì cầm quần áo mặc, ra ngoài lấy nước nóng mang, liền hầu hạ Bùi Mạch Ninh đứng dậy tắm nước ấm, cho đến lúc giúp nàng mặc đồ xong xuôi. Thậm chí còn muốn tự đút nàng ăn điểm tâm, nếu không phải nàng kiên
quyết ngăn cản, chỉ sợ cả một ngày hôm nay cũng không thể tự mình động
tay làm bất cứ việc gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận