Tại khách sạn là một sự yên bình, cả thành phố chìm vào yên tĩnh nhưng tại một nơi không bao giờ xuất hiện chữ 'yên bình' đó là Bạch gia.
'Rầm' cái bàn làm bằng thủy tinh bị vỡ nát.
Kéo theo liên tiếp là chiếc bình cổ rồi tất cả những thứ gì Kim Hạ Như vớ được để ném.
Bạch lão gia hôm nay có tiệc nên giờ chưa về, hai vợ chồng Bạch Thụy Phong thì đi gặp đạo diễn nên giờ cả cái nhà này người có quyền nhất là Kim Hạ Như.
Không một giúp việc nào dám chạy đến can ngăn, chỉ sợ họ chưa kịp chạm vào bà đã bị đập đến mức thừa sống thiếu chết.
Đôi mắt bà ta lúc nàu không còn giữ được vẻ cao ngạo, quyền quý mà đỏ rực như con thú dại trong rừng.
Bà ta vừa phá đồ vừa gào lên
"Chết đii...!"
Lúc này ai cũng dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn nhau để nghĩ cách, họ mong cơn giận của bà sẽ giảm nhẹ nhưng không.
Vừa nhìn thấy Bạch An Nhi đi xuống bà ta lại gào lên cầm chiếc bình ném về hướng chân cô, may là lực ném của bà ta không xa nên chỉ dừng trước mặt Bạch An Nhi 1 mét rồi vỡ toang.
"Điên à? " Cô ta đưa thuốc lên miệng hút rồi hững hở nhả ra làn khói trắng, điều này càng khiến bà ta điên tiết hơn mà không kìm được cản xúc
"Nói ai điên cơ? "
"Bà đó! "
Hai ánh mắt chạm nhau tóe lên tỉa lửa, không ai chịu lui bước.
Kim Hạ Như là người mở miệng nói nhưng những ngón tay của bà ta đang đâm mạnh vào da thịt để giữ lý chí
"Vứt thuốc lá đi, con gái không nên hút.
"
Tuy vậy, giọng bà cũng có phần run run kìm chế nhưng nó lại đang là bằng chứng tố giác bà ta.
Bạch An Nhi tất nhiên không nghe theo, bé giờ chỉ cần cô ta thích thì không ai ngăn cản được.
Có thể nói đứa con giống với Bạch lão gia đến bất ngờ là Bạch An Nhi, cô ta chính là hiện thân hồi trẻ của ba mình.
Bà ta càng tức, cô lại càng tiến lại gần.
Mùi thuốc lá bắt đầu làm Kim Hạ Như chao đảo nhưng bí mật này bà không muốn thêm người biết
"Sao dì lại run vậy? Tôi trước giờ chưa từng ra tay với người trong nhà...!" Ngưng lại một chút, Bạch An Nhi bất ngờ giơ tay túm lấy cổ áo của Kim Hạ Như, nhổ điếu thuốc đang hút ra sang bên, miệng vẫn cười nhưng nụ cười đó trong mắt bà ta giống như ma quỷ
"Nhưng dì là ngoại lệ! "
Bà ta biết trước giờ cả hai anh em Bạch Thụy Phong đều không chấp nhận bà, dù người tỏ ra không quan tâm người cố diễn đứa con ngoan cùng bà nhưng bên trong là những con hổ chỉ đợi nước kéo bà chết! Đối mặt với việc không có Bạch lão gia chống lưng, bà ta cũng sợ hãi Bạch An Nhi.
Cô ta là người luôn nắm bắt điểm yếu của đối phương và chỉ cần họ manh động cô ta sẽ trực tiếp xử lý mà không lòng vòng.
Thấy mặt Kim Hạ Như trắng bệch, Bạch An Nhi mới cười tươi, nhẹ giọng vô tội vờ nói:
"A, xin lỗi dì thân yêu...!có cần cháu giúp chỉnh cổ áo không? "
Vừa nói, Bạch An Nhi vừa đưa tay lại gần bà ta một lần nữa nhưng lúc này Kim Hạ Như đã dần sợ hãi, bà vội vàng hất cánh tay đang tiến đến gần mình, giọng rít lên
"Khỏi cần ý tốt của con! "
Bà sợ đứng lâu nữa sẽ vừa bị phát hiện lại vừa bị cô ta xử lý nên đã nhanh chóng về phòng, lúc đi ngang qua Bạch An Nhi còn lườm một cái đầy cảnh cáo.
Nhưng Bạch An Nhi nào có sợ, cô ta lại ung dung rút một điếu thuốc lá từ trong bao ra châm lửa hút, miệng vẫn tươi cười ngồi xuống sô pha lướt điện thoại.
Thấy bầu không khí ổn áp, mấy người giúp việc tiến lên nhanh chóng dọn dẹp, họ lầy này không sợ sệt mà còn khiếp đảm.
Chắc ngoài Bạch lão gia dỗ được cơn tức của phu nhân thì người *** đe dọa làm phu nhân không tức nổi chỉ có tiểu thư nhà Bạch gia! Làm ở đây đã lâu, không ai dám làm càn hay có lời nói ra vào với Bạch An Nhi vì chỉ cần thấy cô họ như thấy quỷ...
Ngồi được một lúc, Bạch An Nhi mới đi lên tầng, lúc đi ngang ưua phòng ngủ của ba và Kim Hạ Như, cô ta lớn tiếng nói cho người bên trong nghe
"Bạch gia không cần diễn thật quá đâu, thoải mái đi...!cháu ghét loại người thật lắm, vì động tay cái là có máu rồi...!phải không dì ơi? Hahaha...!"
Trong phòng, nghe câu nói này từ Bạch An Nhi, bà ta càng hoảng loạn hơn.
Đây chính là câu cảnh cáo! Bà trước giờ luôn phải nhịn đứa con chồng này nhưng nay đã phạm phải cấm địa của nó bà biết bản thân đang rơi vào tầm ngắm nên phải lên kế hoạch.
Bên ngoài bà ta tác oai tác quái không ai đụng được, cản được nhưng ở Bạch gia bà mới nhìn được cái vị trí vô cùng bé nhỏ của mình.
Bà hoabg mang sợ hãi, sợ một ngày bà sẽ bị ai đó đá khỏi vị trí này như cách bà đá mẹ của Bạch Thụy Phong và Bạch An Nhi đi vậy!