12.
Có thể vì nhờ chuyến đi đến cổ trấn, mối quan hệ giữa tôi và Hạ Thừa Niên dần thay đổi từ đồng nghiệp thành bạn bè.
Tôi chưa bao giờ nghĩ anh ấy có người mình thích cho đến khi tôi tình cờ phát hiện mối quan hệ trước kia giữa anh với một nữ diễn viên.
Một tối sau một năm từ cổ trấn quay về, tôi đang học cách làm bánh ngọt theo video thì vô tình di động nhảy ra một tin có tựa “Tình yêu Hạ Thừa Niên”.
Tôi biết nó không liên quan gì đến tôi.
Nhưng ma xui quỷ khiến tôi vẫn nhấp vào.
Đó là đoạn video chưa đầy mười giây, mặc dù hơi mờ nhưng tôi vẫn nhận ra bóng dáng anh ấy.
Trong video, anh và một cô gái đi từ ô cửa kính đi đến chỗ bị bức màn che khuất một phần, nhìn từ bóng dáng mà đoán hai người ôm nhau.
Có người tìm ra cô gái chỉ lộ nửa mặt đó, là một diễn viên trẻ mới vào nghề, rất trẻ, rất đẹp.
Tôi bình tĩnh đặt điện thoại xuống, tiện tay cầm ly lên uống hớp nước.
Một lúc lâu sau mới nhận ra nước đã lạnh.
Đồ ngọt tôi làm thất bại, nhưng tôi không bỏ cuộc mà làm đi làm lại theo video cho tới khi thành công, Sau đó mới nhận ra tôi đã ở đây suốt một đêm, không hề buồn ngủ.
Thực ra tôi đã nhận ra mình không ổn, tôi đã nhận ra điều đó từ sớm, ngay khi anh tìm thấy tôi trong núi sâu.
Lần đó tôi đang ghi hình cho một gameshow, ekip chương trình yêu cầu khách mời cầm máy quay đi thám hiểu sâu trong núi, để đảm bảo an toàn, tất cả ngóc ngách bí ẩn đều được đi tiền trạm trước.
Nhưng không may là khi quay được nửa chừng thì trời bất ngờ đổ mưa to, núi sạt lở đất, tôi bị lạc với mọi người.
Tôi chưa từng gặp phải tình huống nguy hiểm thế này, tuy rằng mưa đã tạnh rất nhanh nhưng chân tôi bị đá nhọn cào rách, mắc kẹt bên sườn núi suốt một ngày một đêm.
Đúng lúc này, Hạ Thừa Niên xuất hiện, người anh bê bết bùn đất.
Cho dù lúc đó tôi đã ở trong trạng thái nửa hôn mê nhưng điều đó không ngăn được nước mắt tôi tuôn rơi khi nhìn thấy anh.
Anh cõng tôi trên lưng, đi trên con đường núi hiểm trở rất lâu, rất lâu, trong lúc đó anh không cho tôi ngủ, anh luôn trò chuyện với tôi, nhưng lúc đó ý thức tôi không còn tỉnh táo lắm, không nhớ rõ nhiều những lời đã nói, nhưng có một câu tôi khắc sâu trong trí nhớ.
Không biết anh dùng tâm lý gì mà hỏi tôi câu đó, “Người cô yêu thầm là Tống Hách Nam đúng không?”
Vì thế khi hot search xuất hiện, anh đã biết sự thật, thậm chí anh hoàn toàn có thể giải thích rằng người trong bức ảnh kia không phải anh.
Nhưng anh đã không làm.
Tôi không trả lời anh, ngón tay bấu cổ áo anh chặt hơn, sau đó hỏi khẽ một câu trước khi hoàn toàn hôn mê:
“Người trong ảnh không phải anh, sao anh không giải thích?”
Tôi không nghe câu trả lời của anh, cũng không chắc anh có nghe tôi hỏi không.
Nhưng sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, tôi cũng không hỏi lại..