15.
Tôi không đợi mọi người thương lượng giải pháp mà lập tức chia sẻ lại bức ảnh kia, viết một câu “Anh Hạ, lần xoay nhớ quay mặt lại”, sau đó không bận tâm đến những thảo luận trên mạng.
Hạ Thừa Niên trầm tư rất lâu, hỏi tôi một câu không liên quan: “Vậy em nói đưa điều kiện thì còn tính không?”
Tôi biết anh đang chuẩn bị cầu hôn, nhưng mới chuẩn bị được nửa chừng thì đã xảy ra chuyện này.
Vì vậy tôi có thể hiểu tại sao anh không nói gì khi hot search xuất hiện, có lẽ là muốn tôi thực hiện lời hứa, không thể từ chối lời cầu hôn của anh.
Im lặng một lúc, tôi hỏi anh: “Có mang nhẫn theo không?”
Anh gật đầu.
Tôi thoát khỏi vòng tay anh, đứng trước mặt anh giơ tay phải ra, mỉm cười: “Cầu hôn đi, em đồng ý.
”
Hạ Thừa Niên cực kỳ bất mãn, nhưng không làm gì được nên đành nén giận đeo nhẫn vào tay tôi rồi bế tôi lên, vừa đi vào phòng ngủ vừa trầm giọng nói:
“Để tránh sự cố bất ngờ trong hôn lễ, chúng ta làm việc đêm tân hôn phải làm trước đi đã.
”
Thành thật mà nói thì chuyện giữa tôi và Hạ Thừa Niên thực sự khá qua loa, chúng tôi gặp lại vì đối tượng yêu thầm bị nhận nhầm, anh còn chưa kịp tỏ tình thì bị đồn đãi ‘tình yêu’ trên trời rơi xuống chặn lại, ngay cả cầu hôn cũng vì một ‘quả dưa bở’ làm gián đoạn.
Lại lần nữa gặp Tống Hách Nam là trong đám cưới của tôi và Hạ Thừa Niên.
Anh ấy mặc bộ vest đẹp đẽ ngồi bên dưới, giống như nhiều năm trước, tôi đứng trong đám đông người hâm mộ nhìn anh từ phía xa, hiện giờ anh cũng chỉ là một trong số rất nhiều khách mời.
Tuy nhiên, tôi không nhìn thấy cô bạn ‘thanh mai’ của anh ấy.
Hạ Thừa Niên chú trọng sự riêng tư của hôn lễ nên ngoại trừ nhiếp ảnh gia do chính anh chỉ định thì không ai có thể vào.
Nhưng cho dù vậy thì Tống Hách Nam vẫn không đưa cô ấy theo, tôi nghĩ, anh thực sự yêu cô ấy.
Trong phòng trang điểm, tôi đang dặm trang điểm lại thì một người nhân viên cầm quà vào, nói là do Tống Hách Nam gửi, anh ấy có việc đột xuất nên đi trước.
Tôi không mở ra ngay mà tối hôm đó, sau khi hôn lễ kết thúc mới mở ra.
Bên trong là một chiếc vòng cổ rất giá trị, dưới ánh đèn có thể thấy những ngôi sao băng tỏa sáng từ những góc độ khác nhau.
Bên dưới vòng cổ có một tấm thiệp: “Duy nguyện Thích Tuệ, tương lai rực rỡ.
”
Không hiểu tôi nhớ đến ước nguyện đêm mưa sao băng trên núi, nhưng mà tôi sẽ không tự mình đa tình cho rằng hai việc này có liên quan đến nhau.
Khi Hạ Thừa Niên đẩy cửa bước vào tôi đang ngẩn người nhìn chiếc hộp đã đóng chặt, anh thở dài một hơi, bế tôi lên giường, có phần bất lực: “Anh biết sẽ có chuyện ngoài ý muốn phát sinh mà.
”
Tôi biết anh hiểu lầm, ôm cổ anh hỏi:
“Em đang nghĩ tới anh, lúc trước anh đăng câu ‘thật trùng hợp’ là có ý gì?”
Anh đè tôi nằm xuống, bàn tay với những đốt ngón tay rõ ràng ôm vai tôi, giọng trầm thấp:
“Khi nhật ký yêu thầm lên hot search, anh mới đi uống rượu về, nhìn thấy câu đầu tiên trong nhật ký của em… ‘Có một người mà tôi thích từ rất lâu.
’ Đêm khuya lại say rượu, anh nhớ mình đã cố gắng tỉnh táo để đăng mấy chữ.
”
Tôi siết vòng tay kéo anh lại gần, nhìn vào mặt anh: “Vậy câu hoàn chỉnh sẽ là?”
“Thật trùng hợp, anh cũng có một người mà anh thích từ rất lâu rất lâu.
”.