17.
Chúng tôi cách một tấm cửa kính, nhìn vào trong thì thấy Trần Dao vốn đang nằm trên giường bệnh ngồi dậy, làm Phó Yến Chu sợ đến mức lùi về sau vài bước.
"Trần Dao, không phải em chết rồi sao?"
"Anh biết là em không sao mà, chắc Kiều môn chủ gì đó nhìn lầm rồi.
"
Trần Dao không lên tiếng mà ngồi ở đó, phát ra tiếng khóc "hức hức" giống như tiếng trẻ con.
Phó Yến Chu đi tới an ủi cô ta.
Anh ta vỗ vai Trần Dao, Trần Dao cũng tựa đầu lên vai Phó Yến Chu, cười hạnh phúc.
"Chúng ta sinh em bé này ra được không.
"
Cô ta vừa nói vừa vuốt bụng mình.
Vẻ mặt Phó Yến Chu sợ hải.
"Đứa bé? Trần Dao, em đang nói cái gì vậy, anh có chạm vào em đâu.
"
Trần Dao biến sắc, nhìn chằm chằm Phó Yến Chu đầy ác độc.
"Anh không phải là một người cha tốt, không phải là một người cha tốt, ai cũng muốn hại chết tôi, không ai muốn tôi sống cả.
"
Bụng của cô ta từ từ nhô lên, Trần Dao hét lên một tiếng rồi ngã ra giường, một tay dùng sức nắm chặt thành giường.
"Tôi muốn sinh, tôi muốn sinh ra! "
Phó Yến Chu sợ đến choáng váng, ngã ngồi xuống đất, dùng cả tay chân lùi về sau.
Tiếng động trong phòng rất lớn, nhưng ngoài tôi và Kiều Mặc Vũ ra, hình như những người khác không nghe thấy âm thanh trong phòng.
Rất nhanh sau đó, có một bàn tay nhỏ bỗng chui ra khỏi bụng Trần Dao.
Tôi không dám nhìn, vội vàng che mắt lại.
Phó Yến Chu hét lên, lao về phía cửa phòng.
"Kiều môn chủ, Kiều đại sư, nhanh cứu tôi với.
"
Kiều Mặc Vũ liếc một cái: "Tôi không phải là môn chủ gì đâu, khoác lác mà anh cũng tin à.
"
Phó Yến Chu bật khóc.
"Tôi sai rồi, tôi sai thật rồi, xin cô đừng chấp nhặt với tôi, xin cô nhanh cứu tôi! Tinh Nhiễm, Tinh Nhiễm à, xin em cầu xin cô ta đi! "
Phó Yến Chu bị con quỷ nhỏ cản chân, hét lên một tiếng đau thảm thiết.
Kiều Mặc Vũ để tôi đứng bên ngoài rồi đeo túi xách vào phòng.
Qua mấy phút, cửa phòng lại mở ra.
.