4.
"Anh chịu đựng Đặng Tinh Nhiễm đủ rồi.
Trần Dao à, em biết không? Trước đây cô ấy còn nói với anh về ma quỷ.
"
"Động một chút là nói về chuyện ông nội cô ấy, ông nội cô ấy là người làm hình nhân bằng giấy ở quê, đúng là hay có mấy tật xấu như thế.
"
Phó Yến Chu nửa khép mắt, tựa vào huyền quan nói nhảm.
Trần Dao "phì" cười.
"Thật vậy ạ, chị Tinh Nhiễm à, chị có thể nhìn thấy quỷ sao?" Ma nữ đứng trước mặt tôi, trong hốc mắt chỉ có tròng mắt, không nhìn thấy chút lòng trắng nào.
Nó nhìn chằm chằm tôi, thật ra quỷ rất sợ bị nhìn thấy.
Bởi vì một khi bị phát hiện, rất có thể sẽ khiến đạo sĩ ở nhân gian ra tay, thu phục bọn nó.
Vì thế, nếu như nó biết bạn có thể nhìn thấy nó, quỷ lợi hại thì nó sẽ giết bạn, còn không sẽ như âm hồn không tiêu tán, nhìn chằm chằm người kia.
"Tinh Nhiễm, cháu phải nhớ kỹ, mạng của cháu đặc thù, phải cách những thứ đó càng xa càng tốt.
"
"Tổ tiên của chúng ta tạo nghiệt, ôi, đứa bé à, khổ cho cháu, khụ khụ khụ.
Tinh Nhiễm à, cháu đừng sợ, sợi dây đỏ này có thể bảo vệ được cho cháu.
"
Lúc con người ta vô cùng sợ hãi, đầu óc sẽ cực kì tỉnh táo, tôi nhớ lại những lời trăn trối trước đây của ông nội, tôi thử thăm dò đưa tay trái ra, chặn trước mặt.
Quả nhiên, trong mắt ma nữ kia lóe lên vẻ hốt hoảng.
Nó đột ngột lùi về sau một bước dài.
Tôi thở ra một hơi, quay đầu đỡ Phó Yến Chu.
"Được rồi, Trần Dao, ở đây không có việc gì của cô nữa, cô về trước đi.
"
"Để em đỡ với chị.
"
"Tôi bảo cô đi đi, cô không nghe thấy sao? Nhà tôi không hoan nghênh cô.
"
Tôi tức giận đẩy Trần Dao ra khỏi nhà, con ma nữ này ở bên cạnh cô ta, cả người vừa hung ác vừa có phần kiêng kị.
Trần Dao uất ức rơi nước mắt: "Chị Tinh Nghiễm, sao chị lại như thế? Em không có ý gì đâu.
"
Tôi đóng sầm cửa phòng thật mạnh.