10.
Trên bàn cơm, Trần Dao thao thao bất tuyệt khen Phó Yến Chu, nói anh ta có khả năng làm việc tốt, rất được mọi người nể phục.
Thật ra là muốn khoe khoang rằng, Phó Yến Chu rất quan tâm cô ta.
Tôi còn chưa nói gì, Phó Yến Chu đã không nhịn được.
"Sắp một tiếng rồi, Trần Dao à, em ăn xong chưa, ăn xong thì sớm về nhà đi.
"
"Hả?"
Trần Dao giật mình, há hốc miệng, viền mắt đỏ lên.
"Anh Phó à, vừa rồi em nói sai gì sao?"
Phó Yến Chu nhất thời mềm lòng, nghe Trần Dao nói vậy, anh ta ngẩng đầu lên định an ủi cô ta thì lại thấy ma nữ bên cạnh Trần Dao xuất hiện.
Mặt cô ta gần như dán vào mặt người đàn ông nọ, quan sát vẻ mặt của anh ta.
Mặt Phó Yến Chu dại ra, lúc phản ứng lại, anh ta vội lấy sự tức giận che giấu cho nội tâm sợ hãi của mình.
"Tối nay anh và Tinh Nhiễm còn có việc khác, em không thể tinh ý hơn được à, mấy giờ rồi mà còn rề rà không đi.
"
Giọng điệu nghiêm khắc làm Trần Dao không chịu nổi, khóc lóc chạy đi.
Ma nữ sau lưng cô ta cũng rời đi, Phó Yến Chu đang định đóng cửa lại thì ma nữ kia bỗng dưng quay về, dán sát mặt Phó Yến Chu, giọng điệu âm trầm, hỏi: "Anh thấy tôi phải không?"
Phó Yến Chu không lên tiếng, rùng mình một cái.
"Sao lạnh thế nhỉ?"
Nói xong thì đóng cửa lại.
Trần Dao đi rồi, hai chúng tôi co người ngồi trên ghế salo thở dốc, Phó Yến Chu gần khóc.
"Trời, trời đất ơi, em dọa chết người đấy Đặng Tinh Nhiễm, sao lại đáng sợ như thế chứ, chúng ta phải làm sao đây?"
"Anh đi theo em.
"
Tôi đi vào phòng ngủ, mở cửa tủ quần áo ra, lấy hai hình nhân bằng giấy một xanh một đỏ trong tủ, làm Phó Yến Chu hoảng hồn hét một tiếng chói tai.
Thấy anh ta bị hù dọa, trong lòng tôi mừng thầm.
Tôi nói những lời dặn của Kiều Mặc Vũ cho anh ta.
"Quỷ bám vai, oán khí trùng thiên, nữ quý đó không thể tách rời liên quan với Trần Dao được, nếu Trần Dao xảy ra chuyện thì sẽ đến lượt chúng ta.
".