Kiều Yên nhanh chóng mặc quần áo xong, thu dọn quần áo bẩn ướt sũng, không rảnh để ý xem có nên giặt hay không.
Hy vọng ngày mai hắn quên chuyện này đi, đêm đầu tiên không còn thì không còn thôi, dù sao đây cũng là thời tận thế, cô có muốn cũng không giữ được.
Nhưng cô không thể bị phát hiện, phụ nữ trong căn cứ, cô có thể đoán trước được kết quả gì đó.
Trong khi đi bộ, thành âm đạo cọ xát vào nhau đau rát.
Kiều Yên vừa mắng đên đầu sỏ sẽ bị cảm lạnh, vô sinh vô dục vừa gia nhập đại quân chim cánh cụt, chỉ có thể học cách đi lại của chim cánh cụt thì âm hộ của cô mới không cảm thấy khó chịu như vậy.
Thế nên, Tùy Dương thấy một con chim cánh cụt lén lút ôm quần áo xuất hiện ở cuối lối đi.
Tầm nhìn ban đêm của Tùy Dương rất tốt, hắn có thể nhìn thấy rất rõ ràng, hai chân cô vẫn còn run rẩy như thể vừa mới leo núi, bước đi lạ lùng lại thận trọng, biểu cảm trên mặt cũng rất rối rắm, cả người dường như luộm thuộm hơn trước khi ra ngoài.
Hắn ẩn mình trong bóng tối, nhìn cô giống như một tên trộm, nhẹ nhàng dán thẻ lên thiết bị cảm biến, cảm biến phát ra tiếng bíp.
Đồng thời, cả khuôn mặt Kiều Yên bỗng nhiên nhăn lại, nhe răng trợn mắt, ánh mắt cũng nhắm lại.
Chờ khi cảm ứng reo xong, cánh cửa mở ra, cô mới mở một mắt ra một chút, lặng lẽ thò đầu vào trong khe cửa thăm dò.
Tuy rằng đèn trong phòng đã tắt, nhưng vẫn sáng hơn ngoài hành lang rất nhiều, ánh trăng sáng chiếu vào căn phòng nhỏ, nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy rõ ràng.
Ủa, sao giường của bạn cùng phòng của cô lại trống thế nhỉ? Xong rồi xong rồi, lòng Kiều Yên chùng xuống.
Đột nhiên, cô cảm giác được bên tai mình truyền đến hơi thở ấm áp, tiếp theo, một giọng lạnh lẽo hoàn toàn trái ngược với hơi thở vang lên bên tai cô, “Đang tìm tôi à?”
Má ơi! Ba hồn bảy vía của Kiều Yên đêm nay muốn mất sạch mất thôi, Kỳ Dã dọa cô rồi, Tùy Dương cũng dọa cô nữa, người dọa người sẽ dọa chết người đó có biết không!