Trong khi cô đang nghĩ về đường đi dự định chạy trốn, bức tượng Phật đứng đối diện cô rốt cục cũng mở miệng nói chuyện.
“Ngủ đi.
”
Giọng nói của hắn mát lạnh như nước, chảy xuôi trong không khí, xoa dịu tâm trạng sốt ruột của Kiều Yên.
Cô không dám tin ngẩng đầu lên, Tùy Dương đã xoay người leo lên giường, lại để lại cho cô một cái ót thanh lãnh.
Hả? Chỉ vậy thôi sao?
Kiều Yên sững sờ nhìn cái ót hắn im lặng, không hiểu đến tột cùng thì hiện tại đang xảy ra chuyện gì thế này.
Cô trốn hay không trốn đây?
“Tắt đèn dùm.
”
Bạn cùng phòng không nhúc nhích, thốt ra mấy chữ không hề có cảm xúc thăng trầm nào.
“Hả?” Kiều Yên lại hả một tiếng, ý này của hắn, là tỏ vẻ hắn sẽ không xen vào việc của người khác, ý bảo cô yên tâm đi?
“À, được thôi.
”
Cô nhét quần áo ướt vào chậu dưới gầm giường, ngoan ngoãn tắt đèn.
Sau khi tắt đèn xong, ký túc xá nhỏ lại khôi phục sự yên tĩnh.
Kiều Yên lấy khăn ướt từ trong chậu ra lau chân, lúc này mới bò lên giường.
Thái độ của Tùy Dương, hẳn là lười bán đứng người khác, Kiều Yên mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, mệt đến cực điểm, tạm thời quên chuyện trước mắt đi, thuyền đến đầu cầu tự ắt thẳng*, hừng đông rồi nói sau.
*ẩn dụ chuyện đến bước đường cùng luôn sẽ có cách giải quyết
Cô vừa dính giường là ngủ, bạn cùng phòng ở giường bên cạnh cô, ánh mắt còn rất sáng.
Thuyền đến đầu cầu chưa chắc sẽ thẳng, cũng có thể uốn cong nghiêm trọng.
Buổi sáng, Kiều Yên còn đang ngủ đã bị một trận tiếng rên rỉ ưm ưm a a đánh thức, thật đúng là rất cong.
Cô đang đắm chìm trong giấc mơ dùng súng máy bắn tằng tằng vào gậy thịt của Kỳ Dã, bắn rất sung sướng, bị đánh thức, cô không sung sướng nữa.
Kiều Yên cử động cơ thể đau nhức, phỏng chừng cô mệt mỏi chết đi được, suốt một đêm cũng không thay đổi tư thế ngủ, hơn nữa đêm qua còn bị Kỳ Dã chà đạp tàn nhẫn, vừa động này, trên người đã đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Cô không vui, mà hai người đàn ông bên cạnh lại rất sung sướng.