“Làm chết em đi, anh ơi.
”
“Nện nát lỗ đít của em!”
“Hư hư a a, anh trai giỏi quá~”
Vách tường của những người sống ở tầng dưới cùng này tuyệt đối không có cách âm, Kiều Yên cảm giác tiếng bạch bạch vang lên bên tai cô.
Cô lúng túng nhìn về phía bạn cùng phòng, chỉ thấy được cái gáy có chút bình tĩnh, cô đột nhiên cảm ơn sự lãnh đạm của Tùy Dương, nếu không sáng sớm tinh mơ, hai người này đã mắt to trừng mắt nhỏ nghe tiếng rên rỉ thì xấu hổ lắm.
Tiếng ưm ưm a a ở phòng bên cạnh càng lúc càng nhanh, xem ra là sắp tiến đến hồi kết rồi.
Kiều Yên càng nhìn sau gáy này càng thích, ngủ một đêm, tóc hắn cũng không hề rối, đầu đầy tóc mà vẫn bóng mượt như vậy, thậm chí cô còn nghiên cứu cả màu tóc của Tùy Dương nữa.
Ngay khi tiếng hư hư a a bước vào giai đoạn cao trào, bọn Kiều Yên và cửa ký túc xá bên cạnh đồng thời bị gõ.
“Mở cửa!”
“Mở cửa!”
Người hai bên ngay cả thái độ nói chuyện cũng ngạo mạn y như nhau, Kiều Yên nghe thấy tiếng rên bên cạnh hình như đột nhiên héo rũ, cô lặng lẽ thương tiếc mặc niệm cho niềm hạnh phúc tình dục đã mất của họ.
Cô cố gắng đứng dậy mở cửa, sau gáy của bạn cùng phòng đã cử động trước cô một bước.
Đôi chân dài của Tùy Dương vừa bước qua, hắn đi đến cuối ký túc xá nhỏ hẹp, vừa mở cửa ra, ngoài cửa là một người đàn ông trung niên trắng trẻo mập mạp.
Người đàn ông trung niên kia không tiến vào, cũng không hỏi, ánh mắt nhìn về phía bên giường Tùy Dương, lại nhìn về phía bên giường Kiều Yên, sau đó tự mình đóng cửa lại.
“Ủa…” Kiều Yên nhìn sau gáy Tùy Dương, muốn nói lại thôi, “Bọn họ nhìn cái gì vậy? Sao không nói lời nào.
”
“Không biết.
”
Tùy Dương lạnh lùng nói, bước một bước đã trèo lên giường, đưa lưng về phía cô.
Kiều Yên: “…”
Ồ, cô quên là hắn không nói nhiều.
Hơn nữa, đến tận bây giờ ngay cả hắn trông như thế nào cũng cô chưa từng thấy rõ ràng!
Cô nghe thấy cánh cửa phòng bên cạnh cũng mở ra, người ngoài cửa cũng không nói gì, sau đó cô trực tiếp nghe được một tràng xào xạc và giãy giụa.