Người đàn ông đối diện cười có chút hèn mọn, “Người anh em nhỏ, cậu đến từ lúc nào vậy? Tôi chưa từng thấy người đàn ông nào có da thịt mềm mại như cậu trong căn cứ của chúng tôi.
”
Khi hắn nói chuyện, mấy sợi lông đen trên nốt ruồi lớn nhúc nhích, bánh ngọt trong tay Kiều Yên đột nhiên không còn thơm nữa.
Quên mất, tắm rửa một chút, cô chính là Niohuru · da thịt non mịn · Kiều Yên.
Từ phản ứng của mọi người biết được, diện mạo của cô sẽ không an toàn ở thời tận thế, cho dù hiện tại cô mang thân phận là đàn ông, Kiều Yên vẫn tự hiểu rõ.
Lớp tro đen trên mặt là cô cố ý bôi trên đường chạy trốn, chính là để tránh tai mắt của người khác, thuận lợi đến căn cứ trú ẩn.
Cô nghĩ, nếu đã tiến vào rồi, lớp tro đen trên mặt rửa thì cũng đã rửa rồi, cũng đâu thể để bẩn cả đời không rửa mặt, nếu không ngày nào đó dính nước rửa sạch, chắc chắn cô sẽ bị chỉ trích vì vào căn cứ có mục đích khác.
Khi trở lại ký túc xá tối qua, bạn cùng phòng Tùy Dương không nói gì về khuôn mặt của cô, nên cô cũng dứt khoát không để ý khuôn mặt này sẽ gây ra hậu quả gì.
Kiều Yên nhíu nhíu mày, cô quên mất, bạn cùng phòng kia vốn là một người lạnh lùng, không thèm để ý đến mặt cô cũng là chuyện bình thường, nhưng đám đàn ông bên ngoài này đều như sói như hổ, một nam sinh da thịt mềm mại cũng muốn chơi đùa một phen.
Người đàn ông ngồi đối diện thấy Kiều Yên không nói lời nào, bộ dáng khẽ nhíu mày đẹp cực kỳ, nhìn mà khiến người ta ngứa ngáy, vì thế cười hắc hắc, “Người anh em nhỏ, chú em tên gì, phân trong công việc nào?”
Mụn cóc bự nhúc nhích thật nhanh theo miệng hắn, Kiều Yên ăn không nổi nữa, vừa định đứng dậy, một bóng đen đổ xuống trước bàn ăn.
“Cho nhường.
”
Giọng nói không mang theo cảm xúc này có vẻ quen thuộc, cô không kịp suy nghĩ đã ngước mắt lên nhìn, đôi mắt trong suốt sáng ngời tràn ngập sự kinh hoảng, sau khi nhìn thấy người tới thì lại lộ ra vẻ kinh ngạc.