Nhìn thấy Kiều Yên tới, người nọ vừa thở phào nhẹ nhõm, nhìn cô một cái, lại cẩn thận nhìn mặt cô vài lần, không chắc chắn hỏi: “Kiều Yên?”
Trong lòng cô thấp thỏm bất an, cam chịu số phận gật gật đầu, “Là tôi.
”
Người nọ nhìn Kiều Yên, lại quan sát Tùy Dương bên cạnh cô, “Đội trưởng Kỳ tìm cậu.
”
Về phần tại sao đối phương lại xác nhận một lần nữa, cô có thể đoán được, Kiều Yên này khác với cậu bé ngày hôm qua.
Người khác có thể nhìn ra cô không giống, Kỳ Dã sẽ không mù chứ, cho dù hắn không nhận ra cô là người đêm qua, liệu có thể sinh ra ý nghĩ biến thái nào giống vậy hay không?
Đi ra lối đi tối tăm, ánh mặt trời bên ngoài chiếc sáng, họ đi tới cửa thang máy, người nọ đưa tay ấn nút tầng mười.
Kỳ Dã ở tầng mười một, không phải đi lên tầng mười một mà là tầng mười, nơi đó sẽ không phải là phòng thẩm vấn hay là nơi chứa dụng cụ tình dục biến thái gì đó chứ.
Trái tim thấp thỏm của Kiều Yên biến thành lo lắng, “Xin hỏi, tầng mười đó là làm gì vậy?” Cô ép lòng hỏi.
Người đàn ông mặc đồng phục ở trong thang máy, ánh mắt cũng quy củ, “Xem như phòng làm việc, rất lớn, còn có rất nhiều công dụng khác, đội trưởng Kỳ, Cary đại nhân và mấy lãnh đạo cấp cao thường tổ chức cuộc họp gì gì ở đó.
”
Cô thở phào nhẹ nhõm, may quá may quá, Kỳ Dã hẳn là sẽ không làm bậy trong hoàn cảnh này đâu, cô nhất định là bị hắn gọi đi để làm việc mà thôi.
Người này lại không ngạo mạn hay mắt cao hơn đầu, sẵn sàng giúp cô giải đáp nghi vấn, chỉ có điều là thang máy đi lên rất nhanh, không đủ thời gian để trò chuyện tiếp.
Khi cửa thang máy mở ra, cô nói với người đàn ông mặc đồng phục, “Cảm ơn anh, tạm biệt.
”
Cô bước ra khỏi thang máy với từng bước đi đầy nắng của những người dân lao động bị tư bản bóc lột nhưng vẫn phải mỉm cười.
Một chân vừa bước ra khỏi thang máy, Kiều Yên đã bị cảnh tượng trước mắt dọa tới mức thu chân lại.