“Cút vô đây!” Cảm xúc khó tả của Kỳ Dã vang vọng ngoài hành lang, không biết là xen lẫn sự nghi hoặc, nổi giận hay là chờ mong gì đó mà cô không phân biệt được, nhưng bên trong thoang thoảng mùi thuốc súng.
Kiều Yên cố gắng xem nhẹ cảnh tượng bên trong, rụt cổ run rẩy đi tới trước mặt Kỳ Dã.
Cô vẫn còn nhớ rất rõ ràng gậy thịt khổng lồ của hắn va chạm vào cơ thể cô như thế nào, vừa nhìn thấy Kỳ Dã, thậm chí vừa nghe thấy giọng nói của hắn là cô bèn nhớ tới những lời hạ lưu hắn nói, âm đạo bất giác co thắt lại.
Cô vừa chờ xét xử vừa suy nghĩ, đợi lát nữa mình giả vờ bệnh nói mình mắc bệnh nan y, trúng độc bị nhiễm độc bị độc trùng cắn hút khí độc, sắp chết bất đắc kỳ tử…
“Máy tính ở đó, tự giác hơn đi.
”
Hả? Cô thật sự đến làm việc! Kiều Yên đột nhiên cảm thấy cơ thể mình khỏe hơn nhiều rồi.
Lúc này cô mới ngẩng đầu nhìn Kỳ Dã, hắn đang mặc áo choàng tắm đưa lưng về phía mình, tầm mắt cũng không nhìn cô, mà là nhìn mấy người kia chằm chằm.
Cô nhìn chằm chằm vào gáy của hắn trong chốc lát, không có dấu vết hỗn loạn của Tùy Dương, vừa nhìn là biết con người này rất nóng nảy.
Cô nhìn quanh một vòng tìm máy tính, khi nhìn thấy nơi không nên thấy thì tầm mắt cô sẽ tự động xem nhẹ, sau đó Kiều Yên phát hiện máy tính mà Kỳ Dã nói đang ở ngay bên cạnh mấy người đó…
Trò ác tục tĩu gì thế! Cô có thực sự phải làm việc trong một môi trường như vậy sao?
Kiều Yên cúi đầu bước nhanh đi tới, “A ha…” Tiếng rên khó có thể bỏ qua chui vào lỗ tai cô, cô nghe xong ớn lạnh một trận.
Ngay khi tay sờ vào máy tính, cô lập tức ôm máy tính vào trong ngực, bước chân nhanh nhạy muốn thừa dịp Kỳ Dã chưa kịp phản ứng chạy trốn khỏi hiện trường.
“Đi đâu đó?” Giọng nói của Kỳ Dã lửa giận nặng nề, lộ ra không vẻ dễ chọc.
Bước chân Kiều Yên dừng lại, môi khô khốc, thậm chí còn không dám quay đầu lại, đưa lưng về phía Kỳ Dã phất phất tay, “Tôi đi tìm một căn phòng nhỏ khác để làm việc.
”