Nữ Giám Đốc Hoàn Mỹ FULL


“Nhưng tôi sẽ không vì thế mà lơ là, khoảng thời gian này, tôi cũng đang sắp xếp và chuẩn bị, chỉ chờ khi nó khai chiến và máu chảy cạn, tất cả sẽ yên ổn trở lại.”Giọng nói và sắc mặt của ông ta rất bình tĩnh, có lẽ trong lòng cũng vậy.Tôi không đáp lại lời của ông ta, chỉ lặng lẽ nhìn ngọn đèn đường mờ ảo của vùng ngoại ô qua cửa xe.Có lẽ Đỗ Minh Cường cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng anh em tương tàn, nhưng lại không biết phải làm sao.

Ông ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ lâu, nên mới tỏ ra bình thản như vậy.Sau vài giây trầm mặc, ông ta nói tiếp: “Cậu yên tâm, dù khai chiến, tôi cũng sẽ không để chuyện này ảnh hưởng đến việc hợp tác với Đồng An Chi.

Đến lúc đó, tôi sẽ rút về Chiêng Ray, không đến đây hỏi chuyện dự án nữa, mà sẽ giao cho cậu và Suchat xử lý là được.“Đỗ Minh Hào cũng sẽ không thò tay đến Chiêng May đâu, dẫu sao nơi này cũng là địa phận của Suchat.

Trong dự án này có phần của Suchat và Sangsu, nên nó không dám làm loạn đâu.”“Vì vài chuyện làm ăn và quy tắc giang hồ, nên Suchat và Sangsu không tiện trở mặt với nó và cũng ngại ra mặt giúp tôi, họ chỉ có thể âm thầm giúp tôi từng chút một thôi.

Nhưng nếu nó dám thò tay đến Chiêng May và hoàn toàn trở mặt với Suchat và Sangsu, nó sẽ không có lợi ích gì cả, chỉ càng thua thê thảm hơn thôi.”“Vì vậy, chuyện của gia tộc tôi không liên quan đến vụ hợp tác dự án này.

Nếu Đồng An Chi có hỏi, cậu cứ nói thật cho tôi.”Tôi gật đầu: “Được, chắc ông ấy cũng không hỏi chuyện này đâu.”“À, A Dương, tôi có thể nhờ cậu một việc không?” Ông ta đột nhiên nhìn tôi một cách nghiêm túc.“Đừng khách sáo thế, làm được gì tôi sẽ làm ngay.”Ông ta gật đầu mỉm cười, sau đó trịnh trọng nói: “Nếu Đỗ Minh Hào thật sự muốn khai chiến, tôi muốn đưa bọn trẻ về nước ở một thời gian.

Cậu có thể đưa chúng về và chăm sóc chúng nó hộ tôi được không? Cậu biết đấy, tôi chỉ có mình cậu là bạn ở trong nước thôi.”“Cậu yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu.

Chỉ là tôi sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thôi.

Chỉ cho chúng về nước một thời gian, chờ sự việc qua đi, tôi sẽ lại đón chúng về.”Tôi cau mày nhìn chằm chằm vào ông ta, một lát sau, mới nghiêm túc gật đầu: “Anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tụi nhỏ.”“Thế thì tốt.”Đỗ Minh Cường cảm kϊƈɦ vỗ vai tôi.“A Dương, còn một chuyện nữa.

Tôi đã lần lượt chuyển một ít tài sản về nước, chẳng may tôi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chắc chắn không giữ được tài sản ở bên Xiêng La này.

Nhưng cậu có thể xử lý tài sản trong nước hộ tôi không? Chờ các con tôi lớn rồi chia cho chúng nó, đương nhiên chắc chắn tôi sẽ trả công cho cậu theo…”“Anh nói cái quái gì thế?” Tôi không nhịn được ngắt lời ông ta, hơi bực bội nói: “Đừng nhắc chuyện ngoài ý muốn nữa, anh thấy mình không đánh lại được Đỗ Minh Hào à? Dù đến lúc đó không đấu lại được, có thế nào cũng phải bảo vệ tính mạng, nhớ chưa?”Đỗ Minh Cường cười: “Nhớ rồi, cậu yên tâm, tôi rất sợ chết, chỉ là đề phòng chẳng may thôi.”Đúng là ông ta rất sợ chết.

Ngày trước khi ở trong tù, mỗi lần làm gì, ông ta đều trốn sau lưng người của mình, không bao giờ chủ động xông lên trước.Sợ chết là chuyện tốt, người không sợ chết thì thường hay chết khá sớm.Tôi cũng không muốn xử lý chuyện làm ăn thay Đỗ Minh Cường, càng không muốn nuôi con giúp ông ta.Huống hồ, ông ta có những hai đứa con, vừa nghĩ đến đám trẻ con ở độ tuổi này, tôi đã thấy đau đầu.Nhưng nếu ngày đó thật sự xảy đến, đương nhiên tôi sẽ không thể bỏ mặc mấy đứa con của ông ta được.Vì ông ta thật sự coi tôi là bạn!Ông ta có thể kể chuyện muốn chia nhà cho tôi biết, có thể bảo tôi trông con và quản lý tiền bạc hộ, đủ thấy ông ta tin tưởng tôi đến mức nào.Chúng tôi không nói đến chuyện Đỗ Minh Hào nữa, chỉ trò chuyện về các chủ đề khác.

Đến khi xe đi vào nội thành và dừng trước cổng khách sạn tôi ở.Tôi quay về phòng khách sạn, đi tắm, sau đó nằm lên giường xem điện thoại.Đã mấy tiếng đồng hồ kể từ lúc đám Ôn Hân lên máy bay rồi.

Lúc tụ tập với đám Đỗ Minh Cường, tôi đã nhận được điện thoại của Bansha, nói các bạn tôi đã đến Bingkok, hướng dẫn viên du lịch mà ông ta sắp xếp đã đón và đưa họ đến khách sạn rồi.Vừa mở WeChat ra, tôi đã nhìn thấy một tin nhắn do Bạch Vi gửi tới, cô ấy hỏi tôi đám Ôn Hân đã đi chưa, tôi có đi cùng họ không.Tôi nhắn lại, bảo mình không đi, ngày mai sẽ đi làm như bình thường, sau đó lại gửi vài tin nhắn lên nhóm chat của đám bạn học, hỏi họ đi đường có thuận lợi không, đến đó đã quen chưa…Bạch Vi vẫn chưa ngủ, rất nhanh đã nhắn trả lại.Chúng tôi nhắc đến Ôn Hân, bấy giờ tôi mới biết nhà Ôn Hân làm về tài chính, cũng rất giàu có, đầu tư một dự án bỏ ra vài tỷ cũng không thành vấn đề.Điều khiến tôi thấy hơi bất ngờ là trước kia trông cô ấy rất điềm tĩnh, ngoài xinh đẹp và có khí chất ra, trông không có gì đặc biệt cả.

Cô ấy không hề thể hiện, mà khiêm tốn hơn bất kỳ ai.Thật ra, đến bây giờ cô ấy vẫn rất khiêm tốn, đồ dùng và quần áo mặc trêи người hình như cũng không phải hàng hiệu gì cả.

So với cách ăn mặc và chiếc túi mà Lưu San San xách trêи tay thì Ôn Hân thật sự là rất bình thường.Đương nhiên là không tính tỷ lệ quay đầu nhìn cô ấy cực cao.Trong lúc nói chuyện với Bạch Vi, tôi còn biết được một thông tin, nhà họ Bạch của cô ấy và gia tộc của Ôn Hân có mối quan hệ rất tốt, trưởng bối từng là bạn bè của nhau, nên hai nhà cũng có hợp tác làm ăn.

Ví dụ nhà họ Ôn từng đầu tư vào dự án mà nhà họ Bạch làm, còn nhà họ Bạch bây giờ cũng đang dẫn dắt nhà họ Ôn làm kinh tế.Chỉ có điều là Bạch Vi hầu như không can dự vào việc kinh doanh của nhà mình, mà chỉ dồn hết tâm sức vào Phần mềm Trí Văn, nên cô ấy cực ít tham gia vào các hoạt động xã giao của tầng lớn trêи hay của gia tộc, vì thế mới chỉ tiếp xúc với Ôn Hân một lần.Nhưng sau lần gặp mặt ở Xiêng La này, bọn họ đã trò chuyện rất hợp, còn add WeChat của nhau nữa.

Bây giờ, Bạch Vi đang vừa nói chuyện với tôi, cũng vừa nói chuyện với Ôn Hân.Bọn họ đã hẹn sau khi về nước sẽ cùng đi dạo phố, mua sắm, uống cà phê…Có lẽ là người thế nào thì chơi với người thế ấy, cả hai cô ấy đều rất xuất sắc.Nếu luận về tướng mạo, tôi thấy Bạch Vi nhỉnh hơn một chút.

Trước kia, tôi ghét cái vẻ lạnh lùng và kiêu căng khi làm việc của cô ấy, nhưng bây giờ lại thấy lúc cô ấy mặc bộ váy công sở duyên dáng ôm sát, hình như càng có một vẻ riêng biệt.Còn Ôn Hân, cô ấy có một vẻ khí chất ngọt ngào và nhã nhặn, như hai người hoàn toàn khác nhau.Tôi biết lý do họ nói chuyện hợp gu, không phải hoàn toàn là do ngưu tầm ngưu mã tầm mã, mà còn vì tính hiếu kỳ của Ôn Hân.Gần như tôi đã có thể nhận ra là cô ấy thích tôi, cô ấy cũng biết mối quan hệ mập mờ giữa tôi và Bạch Vi.

Vì thế, cô ấy mới cố tình tiếp cận Bạch Vi, để tò mò tìm hiểu về quan hệ và tình cảm của chúng tôi.Sáng ngày hôm sau, lúc bước ra khỏi cửa, tôi tình cờ gặp Bạch Vi cũng đi ra hành lang.Cô ấy vẫn mặc bộ váy công sở già dặn nhưng không mất đi vẻ xinh đẹp, duyên dáng như thường ngày, màu đen huyền bí trang trọng kết hợp với màu trắng thuần khiết trong sáng, đơn giản gọn gàng, nhưng luôn khiến cô ấy trở nên thu hút hơn.Không biết bắt đầu từ bao giờ, tôi đã thích cách ăn mặc này của cô ấy, hình như nó đặc biệt có thể thể hiện khí chất và vẻ đẹp của Bạch Vi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui