Nữ giáo


Ở bãi đậu xe dưới tầng hầm, cửa ra lối thoát hiểm va vào tường cái “rầm”, Tang Tư Minh vẫn đang nói chuyện điện thoại, vừa đi vừa thò tay lục túi quần, sắc mặt tái mét, trán vã mồ hôi.

Lòng bàn tay vừa chạm vào chùm chìa khóa xe liền đánh rơi nó xuống đất, hắn loạng choạng ngồi xổm xuống nhặt lên.
“Cô ta có người chống lưng! Cô ta là người phụ nữ của thằng bạn tôi.

Mẹ kiếp, ngay cả tôi cũng không chọc nổi cậu ta đâu.

Mẹ, giờ tôi cũng không biết phải giải trình như thế nào đây!”
“Vậy thì đừng có giải trình.

Cô ta sau khi lên thuyền liền không thấy đâu nữa.

Trên thuyền có cả trăm con người, đâu phải ai ông cũng trông chừng được? Mà có người trông thấy cô ta lên thuyền à? Có khi cô ta còn chẳng lên thuyền ấy chứ.”
“Ông có ý gì?”
“Ông có biết một năm có bao nhiêu người chết đuối tại vùng biển này không?”
“Ông muốn làm đến mức đó sao?”
“Tôi thấy ông nên xuống dưới dặn dò đám người kia thì hơn đó.

Còn nữa, tôi muốn ‘chơi’ cô ta ở trên tầng ba, ông đừng để ai lên đấy quấy rầy tôi.

Những chuyện sau đó, tôi sẽ tự xử lý.”
Hắn chạy như điên trong bãi đậu xe, hết ngoảnh đầu nhìn phía sau lại ngó nghiêng tìm vị trí xe của mình.

Sau đó, hắn bấm chìa khóa xe, có tiếng mở khóa vang lên đằng xa.

Tang Tư Minh cuống cuồng đi về phía đó, đồng thời nói nhỏ vào điện thoại: “Tôi đã nói với ông rồi, chuyện đâu đơn giản là ông ‘chơi’ cô ta, ông còn làm mất đứa con trong bụng cô ta đấy.

Đứa bé này là của thằng bạn tôi! Mẹ kiếp, là con của Cận Dịch Khẳng đấy!”
...…
...…
“Cận Dịch…”
“Đó là tên của bạn trai cô à? Cận Dịch? Viết như thế nào?”
“Đồ khốn…”
“Giả vờ cái gì? Chẳng phải cô tài giỏi lắm sao.”
“Tôi thấy không nhất thiết phải vậy đâu…”
“Thằng súc sinh này! Cô ta đang đến tháng mà mày cũng không tha! Mày có còn là con người nữa không hả!”
“Đệch, tao còn chưa chạm vào cô ta.”
...…
...…
“Chú tôi biết chuyện rồi, có lẽ sẽ chắn giúp tôi, nhưng cũng chẳng được bao lâu đâu.

Tôi vẫn nên trốn đi thì hơn.

Tôi sẽ sang Singapore tìm mẹ, chí ít cũng phải tránh đi một khoảng thời gian… Con mẹ nó, tôi đã nói là ông cũng phải ra nước ngoài đi! Ra nước ngoài rồi kêu phụ huynh ra mặt giải quyết.

Chẳng phải nhà ông cũng có quen biết nọ kia hay sao? Tôi á? Đệch, đương nhiên là tôi phải trốn rồi, ở lại trong nước để gánh tội thay ông à?”
...…
...…
“Long Thất, cô định làm gì? Long Thất, cô đừng… Tôi hứa sẽ đưa cô lên bờ, không để cho hắn động vào cô nữa.

Cô đừng… Mẹ kiếp, cô đừng ngồi lên lan can! Long Thất cô muốn làm gì hả!”
“Tôi không tin cậu.”
“Vậy cô muốn làm gì! Cô xuống đây đi!”
“Cận Dịch Khẳng, kẻ bức tử em tên là Ngu Bằng.”
...…
“Tang Tư Minh là kẻ đồng lõa.”
...…
“Em yêu anh, nhưng mà…”
...…
...…
“Tôi đến chỗ ông á? Thế ông đang ở đâu…” Tang Tư Minh mở cửa xe, chui tọt vào trong ghế lái, rồi vội vàng khởi động xe, “Không được, không được.

Bỏ đi, chúng ta đừng có gặp nhau, tôi sợ có người bám đuôi.

Trong khoảng thời gian này, ông cũng đừng liên lạc với tôi.

Tôi phải tạm xóa số điện thoại của ông, bao giờ tôi đến Sing rồi liên lạc…”
Cửa xe vừa mới đóng lại thì một bóng đen đã phủ lên cửa sổ, doạ hắn sợ đến mức tính cúp phụt máy theo phản xạ, song dù hắn có phản xạ nhanh đến cỡ nào thì cũng đã muộn.

Cánh cửa vừa mới đóng lại phút chốc đã mở ra.

Tang Tư Minh thoắt cái đã bị lôi ra khỏi ghế lái, mặt cắt không còn giọt máu, cũng không dám rên một tiếng, chỉ biết cúi gằm mặt.

Hắn còn chưa đứng thẳng người dậy thì đã ăn ngay một cú đấm, mặt lệch sang một bên, hắn phun ra một ngụm nước bọt có lẫn tia máu.

Ngay sau đó, hắn giơ hai tay lên ôm đầu, đồng thời gào to trước khi cú đấm thứ hai được hạ xuống: “Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi! Cậu bình tĩnh cái đã, bình tĩnh chút đã!”
Cơ mà những lời này cũng chẳng ngăn nổi cú đấm thứ hai của Cận Dịch Khẳng.

Một vết bầm ứ máu to tướng tức thì xuất hiện trên gò má của Tang Tư Minh, cổ áo hắn bị xách lên, sau đó bị quật mạnh xuống đất.

Gáy bị ấn chặt trên nền nhà, một đòn này trực tiếp nện cho hắn thoi thóp, cánh tay mềm oặt trên đất, trong mồm toàn máu tươi, hắn ho sặc sụa. 
Cận Dịch Khẳng nhặt chiếc điện thoại trên đất lên, màn hình đang sáng, vẫn còn tín hiệu kết nối.

Người ở đầu dây bên kia vẫn đang chờ máy.

Cậu dùng một tay ấn Tang Tư Minh trên mặt đất, tay kia chậm rãi kẹp điện thoại bên tai: “Ngu Bằng đúng không?”
Tang Tư Minh rên rỉ đau đớn, vểnh tai lên nghe.
Đầu dây bên kia im ắng chừng năm giây, rồi đột nhiên bật cười.
“Xin lỗi nhé, người anh em.

Nếu sớm biết là người của mình thì tôi đã không nhắm vào cô ấy.

Thật sự xin lỗi nhé.

Tôi đúng là thằng súc sinh mà.

Thế này đi, chúng ta thương lượng một chút, tôi bồi thường cho bạn gái cậu 2 triệu, còn đền thêm cho cậu 3 triệu.

Chuyện này chúng ta giải quyết riêng với nhau, thế nào?”
Tang Tư Minh nhăn mày, lúng búng nói một câu: “Đệch…”
“5 triệu tệ nhé?” Ngô Bằng thấp giọng tiếp tục “ngã giá”.
“Người anh em, hay là cậu cứ ra một cái giá đi.

Chuyện này chúng ta cố hết sức chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có.

Mọi người còn phải ra ngoài chơi nữa mà, đừng làm ầm ĩ mất vui.

Tôi nói thật đấy, nếu cậu thật sự muốn kiện ra tòa, chỉ dựa vào mỗi đoạn ghi âm đó, cậu chưa chắc đã làm gì được tôi đâu.”
“Vậy cứ thử xem.” Cận Dịch Khẳng lên tiếng.
Ngu Bằng dừng lại. 
Cậu nói tiếp: “Chẳng phải mày không biết viết tên tao sao? Ở Canada lâu quá nên quên mất chữ Hán rồi à? Đợi đấy, tao sẽ đến dạy mày cách viết.”
“Có nhất thiết phải như thế không, người anh em?”
“Chẳng phải mày tài giỏi lắm sao?”
Ngu Bằng khịt mũi một cái: “Sao? Mày muốn xin tao một cái tay hay một cái chân?”
“Tao muốn mày một mạng đền một mạng.”
Nghe được năm chữ cuối cùng, mồ hôi trên trán Tang Tư Minh chảy xuống miệng vết thương trên xương gò má, xót đến độ hắn phải hít hà một hơi.
Ngu Bằng nín thinh.

Cận Dịch Khẳng nói tiếp: “Cái vòng này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, muốn “bắt sâu” cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn.

Mày cứ kiên nhẫn nấp trong cái hang của mày chờ đi.

Tao dạy thằng bạn mày cách làm người xong, rồi sẽ đến tìm mày.”
‘Cạch’.
Dứt lời, cậu cúp máy.

Điện thoại rơi xuống, sượt qua trán Tang Tư Minh.

Cả người hắn run rẩy, sau đó cổ áo lại bị túm lên, một cú đấm giáng xuống nhanh như gió.


Hắn đau đớn kêu gào: “Cậu muốn thế nào tôi cũng hợp tác mà! Tôi sẽ xin lỗi Long Thất, tôi sẽ xin lỗi cô ấy!”
Khi cú đấm thứ tư giáng xuống, trong một góc của bãi đậu xe bỗng vọng tới tiếng bước chân, có lẽ nghe thấy động tĩnh phát ra từ phía bên này nên chạy tới đây.

Người nọ nhanh chóng gọi: “Cận Dịch Khẳng!” 
Cú đấm thứ năm!
“Anh đừng bận tâm đến hắn ta nữa.” Ô Gia Quỳ hét to: “Long Thất có phản ứng rồi!”
Nắm đấm thứ sáu dừng lại giữa không trung.

Tang Tư Minh cả người run lẩy bẩy, một tay che mặt, một tay ôm đôi mắt sưng húp của mình, kinh hãi nhìn cậu.
...…
...…
Ý thức từ lúc mơ hồ cho đến khi hoàn toàn tỉnh táo là cả một quá trình. 
Lúc mới đầu ý thức còn rất hỗn độn, chỉ nghe thấy tiếng thở chập chờn của mình như một cơn gió mong manh có thể tan biến bất cứ lúc nào, sau đó nghe thấy tiếng kim loại va chạm, tiếng y tá thì thầm, còn nghe thấy âm thanh của biển cả.

Cô tỉnh lại chưa được vài giây, còn chưa nói được câu nào đã thiếp đi.

Lúc cô thật sự tỉnh lại đã là 2 giờ sáng.
Khi đó, hoàn thành xong một loạt kiểm tra cơ bản, y tá cẩn thận nâng giường của cô lên.

Cô yếu ớt nằm trên gối, tầm mắt cũng theo độ cao của chiếc giường hướng ra ngoài cửa sổ.

Phía bên kia vách kính, Long Tử Nghi, Lư Tử Mục, Ngô Nhĩ, lão Bình, Ban Vệ, Ô Gia Quỳ và Phương Toàn đều đang túm tụm lại một chỗ.

Long Tử Nghi vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm.

Lư Tử Mục thì vỗ vai Long Tử Nghi.

Cô nhìn bọn họ, khuôn mặt trắng bệch, đôi môi khô khốc.

Sau đó, cô hơi nghiêng đầu sang một bên.
Long Tử Nghi biết cô muốn nhìn ai.
Nét mặt của bà hơi thay đổi, nhưng vẫn dịch người sang bên cạnh.

Bấy giờ, cô mới trông thấy Cận Dịch Khẳng.
Bên ngoài cửa sổ, Cận Dịch Khẳng đang ngồi trên băng ghế cạnh tường, phía sau tất cả mọi người.
Cậu không giống như mọi người vây kín cửa sổ ngay từ đầu, mà lặng yên ngồi đó, lặng yên nhìn cô qua khe hở của đám đông.
Cậu cúi người, khuỷu tay chống lên đầu gối.

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, cậu không nói một lời, cũng không nhúc nhích, chỉ giương đôi mắt đỏ hoe lên nhìn cô.

Thật lâu sau, cậu mới xoa mặt.

Đó là một tâm trạng mất đi rồi lại có lại được sau khi căng mình chống chọi suốt một ngày một đêm, đó là một cách giải phóng cảm xúc thầm lặng mà mạnh mẽ, thật quá khó để chịu đựng, cho đến tận giờ phút này cậu mới thực sự thả lỏng tinh thần, nhìn cô trở về sau khi lượn một vòng trước quỷ môn quan, cũng như thể trông thấy chính mình vượt qua một kiếp sinh tử, dẫu có mệt mỏi thì vẫn vui mừng khôn xiết, may mắn rằng đã không đánh mất cô, may mắn rằng cô vẫn còn sống.
Tốt quá rồi.
...…
Song Long Thất lúc đó lại không hề hay biết, ở một góc mà cô không nhìn thấy được, còn có một người đang đứng dựa vào tường, ở bên cạnh cửa sổ, chếch phía đối diện với Cận Dịch Khẳng.
Đổng Tây.
Tay cô ấy nhẹ nhàng nắm lấy túi xách, môi mím lại, mắt cụp xuống.

Cô ấy lắng nghe tiếng thở phào của Long Tử Nghi, tiếng nói nhỏ của Phương Toàn, một lúc lâu sau mới ngẩng mặt lên nhìn Cận Dịch Khẳng đang ngồi đối diện với đôi mắt đỏ hoe, nhìn thấy hình ảnh Long Thất một cách chân thực ở trong mắt cậu, rồi lặng lẽ quay người đi về phía đầu hành lang.
Trong số đó, chỉ có một mình Ngô Nhĩ là chú ý đến điều này.

Cô ấy nghiêng đầu nhìn Đổng Tây.
Long Thất nhìn thấy Ngô Nhĩ nghiêng đầu.
Nhưng chỉ giây lát sau, Ngô Nhĩ đã rời mắt đi, khôi phục vẻ vui mừng khi nãy, khẽ nở nụ cười nhìn Long Thất
...…
...…
Đến trưa ngày hôm sau, tình trạng sức khỏe đã ổn định hơn, cô được chuyển từ phòng ICU sang phòng bệnh bình thường.
Có điều, cô vẫn chưa thể xuống giường được, phần eo luôn có cảm giác đau buốt chạy dọc khắp cơ thể.

Hai ngày nay, cô chỉ có thể hơi ngồi dựa người vào đầu giường.

Còn Long Tử Nghi trở nên đảm đang trông thấy, ấy thế mà lại vui vẻ nấu canh cho cô, đêm qua còn ngủ lại trông cô nữa.

Nhưng bà nhất quyết không cho Cận Dịch Khẳng ở lại, bỗng chốc đã trở thành kiểu phụ huynh đầy quyền uy, khó chịu nhất trong mắt Long Thất.

Cận Dịch Khẳng chỉ hơi đỡ cánh tay cô thôi mà bà cũng có ý kiến, còn không cho hai người ở riêng với nhau.
Cận Dịch Khẳng bình thường không ai quản nổi, vậy mà bây giờ lại ngoan như cún.

Long Tử Nghi nói một, cậu không dám nói hai.

Bà bảo cậu rót nước, cậu liền đi rót hẳn hai cốc nước, còn bỏ thêm hai gói trà túi lọc.

Còn chuyện bà không cho cậu ngủ lại, Long Thất biết bà ngoài miệng thì nói vậy chứ trong lòng là muốn cậu về nghỉ ngơi cho đàng hoàng.
Long Tử Nghi kể rằng cậu đã không chợp mắt hai ngày hai đêm.
Còn cô mấy ngày nay cũng chẳng nói gì mấy.
Trong miệng cô có vết thương, đầu gối, cổ chân và khuỷu tay đều được quấn băng gạc mỏng.

Vết thương mới chồng lên vết thương cũ, vết thương lớn rồi lại thêm vết thương nhỏ, còn cả sự u ám sau khi trải qua một lần thừa sống thiếu chết in đậm trên hàng lông mày của cô.

Cô dựa vào đầu giường nhìn Long Tử Nghi và Lư Tử Mục bận luôn chân luôn tay, sau đó uống đủ các loại thuốc, truyền đủ các loại dung dịch.

Lần nào y tá vào phòng bệnh cũng mang theo vài viên thuốc đã bóc sẵn và một cốc nước ấm, cũng không nói rõ chúng có tác dụng gì.

Khi cô hỏi về tình hình sức khoẻ của bản thân, y tá nhìn thoáng Long Tử Nghi một cái, rồi trả lời rằng cô đang hồi phục rất tốt.
Cô cũng chẳng bận tâm đến thế giới bên ngoài, bởi vì lão Bình đã xóa hết phần mềm mạng xã hội trên điện thoại của cô.
Khi Ô Gia Quỳ và Phương Toàn mang trái cây cùng đủ loại mỹ phẩm có thể chất đầy nửa căn phòng đến thăm cô.

Cô nói: “Cô đang cầu cho tôi ở đây mười ngày, nửa tháng đấy à?”
“Một nửa là của Từ Nhất Sanh đấy.

Cô ta biết cô chướng mắt với mình nên không đến.”
“Tôi nhớ là cô chỉ xin phép đoàn làm phim cho nghỉ ba ngày thôi mà nhỉ.”
Phương Toàn đang nghiên cứu cách dùng dao gọt hoa quả.

Ô Gia Quỳ kéo một chiếc ghế đến gần giường cô, co đầu gối, tay đỡ trán, nói: “Xảy ra chuyện lớn thế này, tôi mà trở lại đoàn phim thì đúng là không biết đối nhân xử thế.

Chuyện này đến giờ vẫn chưa hai năm rõ mười, mọi người đều đang đoán già đoán non.

Tôi ở lại đây dù sao cũng nhận được sự chú ý.

Cô có biết mỗi ngày có bao nhiêu người vào Weibo hóng tôi đăng trạng thái không?”
“Bao nhiêu?”
Ô Gia Quỳ giơ hai ngón tay.
“Hai trăm nghìn?”
“Hai triệu.”
“Ô, nếu tôi đăng trước bà thì sao?” Phương Toàn hỏi.
“Thế thì tuyệt giao luôn.”
“Đậu má?”
Người đáp lại không phải là Phương Toàn mà là Ban Vệ vừa mới bước chân vào cửa.

Long Thất nhìn sang, thấy đôi mắt một mí của hắn đang trợn trừng.

Nghe Ô Gia Quỳ nói vậy, Ban Vệ lập tức móc điện thoại từ trong túi quần ra.

Ô Gia Quỳ cũng nhìn hắn, thấy hắn đang dùng một tay nhanh chóng thao tác trên màn hình, tay kia chỉ về phía họ: “Anh xóa ngay đây, xóa ngay đây, xóa này, xóa rồi này! Mới đăng có nửa phút thôi!”
Phương Toàn hớn hở chỉ vào Ban Vệ và bảo Ô Gia Quỳ mau chóng cắt đứt quan hệ với hắn đi, sau đó bị Ô Gia Quỳ “suỵt” cho một cái, cô ta mới chịu ngậm miệng, đổi thành điệu cười khằng khặc.

Long Thất gọi: “Ban Vệ.”
Ban Vệ nhìn cô, cô bèn hỏi: “Cận Dịch Khẳng đâu?”
“Đang ở ngoài hành lang với dì.”
“Mẹ tôi lại tìm anh ấy đấy à?” Cô nhẹ giọng hỏi, “Anh có nghe thấy bọn họ nói gì không?”
“Tôi nào dám nghe.

Dì Long ấy à.” Ban Vệ giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt đầy ẩn ý.

Phương Toàn liền tiếp lời bằng ba chữ: “Dữ cực kỳ.”
“Dù sao thì trước lúc cô tỉnh lại, cậu ấy cứ mặc cho dì ấy sai bảo rồi đánh mắng.”

“Tại sao?” Cô hỏi, “Liên quan gì đến anh ấy.”
“Sao lại không liên quan, người mẹ nào cũng sẽ nổi đóa lên khi nghe tin con gái mình bị sảy…”
Ô Gia Quỳ khẽ dịch ghế, chân ghế ma sát với nền nhà tạo ra một tiếng “két”.

Phương Toàn lại im re, vờ vịt nhìn chiếc túi truyền dịch, rồi huơ huơ con dao gọt hoa quả trên tay.

Ô Gia Quỳ đánh mắt nhìn lòng bàn tay đang quấn băng gạc của Long Thất tỏ ý: “Thì do người nào đó lúc ấy chảy rất nhiều máu đó mà.”
Cảnh tượng cô dùng cốc thủy tinh đập vào trán Ngu Bằng khiến lòng bàn tay cũng bị mảnh thuỷ tinh cứa phải bất giác ùa về.
Cô khẽ cử động đầu ngón tay, im lặng trong chốc lát, rồi mới nói: “Nghe nói Tang Tư Minh đã cứu tôi.”
“Và cũng chính hắn là người đã ra sức phủi sạch trách nhiệm trong lúc cô hôn mê bất tỉnh.”
“Hắn đâu rồi?”
“Đang trốn ở chỗ chú của hắn.” Ô Gia Quỳ nói thêm, “Chú hắn không chịu thả người.”
Long Thất còn muốn hỏi tiếp, nhưng có tiếng lạch cạch vang lên trước cửa phòng, cô ngước mắt nhìn thì trông thấy Long Tử Nghi đang bước vào.
Ngay sau đó, Phương Toàn đặt con dao gọt trái cây xuống, Ban Vệ nép người sang một bên nhường đường cho bà.

Ô Gia Quỳ đứng lên.

Ba người cùng đồng thanh “cháu chào dì ạ”.

Tâm trạng của bà không được tốt mấy, mái tóc cột lỏng lẻo, trông có phần uể oải.

Bà khoanh tay trước ngực, trên tay kẹp một điếu thuốc lá, đáp “ừ” một tiếng bằng giọng mũi.

Ban Vệ lập tức xun xoe nhắc một câu lấy lòng: “Dì ơi, bệnh viện cấm hút thuốc ạ…”
Long Tử Nghi chẳng đáp, chỉ vứt điếu thuốc đang hút dở vào trong thùng rác, rồi mở nắp bình giữ nhiệt, đổ nước vào, điếu thuốc tắt ngóm.

Sau đó, bà uống nốt nửa bình nước còn lại, đồng thời quét mắt nhìn những người trong phòng.

Uống nước xong, bà mới hỏi: “Mấy đứa đến thăm nó đấy à?”
“Cũng sắp xong rồi dì ạ… Bọn cháu chuẩn bị đi đây.

Long Thất, cô nghỉ ngơi đi nhé.” Phương Toàn nói liến thoắng, còn nháy mắt với Ban Vệ, trông có vẻ rất sợ Long Tử Nghi. 
Đợi mọi người đi hết, cửa phòng bệnh khép lại, Long Thất hỏi: “Anh ấy đâu?”
“Đi xuống lầu mua cơm trưa cho mẹ rồi.”
“Chẳng phải mẹ đã ăn ở nhà ăn bệnh viện rồi sao?”
“Mẹ thích ăn salad ngoài hàng đấy thì sao nào? Mẹ không thể sai bảo nó?” Nói đoạn, Long Tử Nghi lấy một chùm chìa khóa từ trong túi xách ra, chọn lấy chiếc bấm móng tay, rồi kéo ghế ngồi sát đầu giường, sau đó kéo cổ tay cô.
“Mẹ làm gì đấy?”
“Cắt móng tay cho con.”
“Móng tay con vẫn bình thường mà.”
“Gặp đại nạn không chết thì phải cắt móng tay để giải xui.”
Mỗi nhát đều không hề nương tay, tiếng bấm móng vang lên “tách, tách”.

Long Tử Nghi cúi đầu nói tiếp: “Mẹ đã nói chuyện với người đại diện của con rồi.

Ông ấy ký hợp đồng quản lý 5 năm với con, đúng không? Nếu con không muốn làm nghệ sĩ nữa thì ông ấy đồng ý hủy hợp đồng mà không yêu cầu chi phí bồi thường.

Thật ra, mẹ nuôi con thêm vài năm nữa cũng không thành vấn đề.

Con không cần phải lo về học phí hay tiền sinh hoạt gì hết.”
Ý của Long Tử Nghi rất rõ ràng.
“Con nghĩ đã.” Long Thất nói, rồi dừng lại một lát, hỏi, “Lão Bình khôn lắm.

Mẹ nói thế nào với chú ấy vậy?”
“Ông ấy có khôn hơn nữa thì cũng sợ một bà mẹ khóc lóc ăn vạ.

Mẹ nói nếu con gái tôi chết thì ông phải đền tiền cho tôi.”
Được.
Cô chợt hiểu ra ba chữ “dữ cực kỳ” của Phương Toàn có hàm ý gì, nhưng cũng chỉ bất lực trợn mắt, rồi hỏi Long Tử Nghi: “Vậy mẹ tìm Cận Dịch Khẳng nói chuyện gì?”
“Chẳng có gì, chỉ bàn chuyện hẹn bố mẹ cậu ta ra ngoài ăn một bữa cơm.”
Cô định rút tay lại, nhưng đã bị Long Tử Nghi giữ chặt lấy, bấm móng tay tiếp tục phát ra tiếng “tách, tách”.
Long Thất nói: “Ăn cơm gì chứ? Mẹ hẹn bố mẹ người ta làm cái gì?”
“Ủa.” Long Tử Nghi chẳng buồn ngẩng đầu lên, “Con trai nhà họ âm thầm lừa con gái mẹ đến đây, rồi xảy ra chuyện như thế này.

Giờ con tỉnh lại là xong à? Dù hai đứa chỉ là bạn bè bình thường thì phụ huynh nhà đó cũng phải biết đường mà gọi một cú điện thoại hỏi thăm chứ.

Đằng này, quan hệ của hai đứa hiện tại là gì? Còn không cho mẹ ăn của họ một bữa cơm, nghe mấy lời êm tai sao? Mẹ nói cho con biết nhé, mẹ không chửi cho sấp mặt đã là may lắm rồi đấy!”
“Con vốn có lịch trình ở đây mà.

Vả lại, cũng đâu phải do anh ấy khiến con thành ra nông nỗi này.

Mẹ gián tiếp đùn đẩy trách nhiệm cũng hơi quá rồi đấy.”
“Con cứ để yên đấy.

Con không có quyền lên tiếng trong chuyện này.”
“Tại sao con lại không có quyền lên tiếng?”
“Tại vì mày giấu giếm mẹ nhiều chuyện.”
“Cái gì gọi là con giấu giếm mẹ? Xin hỏi mẹ trước giờ đã từng quan tâm đến con chưa? Mẹ đã từng hỏi han chuyện ăn uống của con chưa? Giờ con chỉ còn nửa cái mạng, mẹ mới nấu được cho con một bát canh, mới như vậy thôi mà đã cảm thấy có quyền lên tiếng trong chuyện tình cảm của con rồi, đúng không?”
Long Tử Nghi bóp vào cánh tay cô một cái, khiến cô đau đến mức muốn rụt tay lại, nhưng lại không rút ra được.

Cô kêu lên: “Mẹ làm gì thế? Con là bệnh nhân đấy!”
“Con biết mình là bệnh nhân thì tiết kiệm chút sức lực đi.”
Điện thoại trong túi xách trên tủ đầu giường đổ chuông.
Lúc này, Long Tử Nghi mới cất bấm móng tay đi, đặt chùm chìa khóa sang một bên, chỉ vào cô với vẻ “lát nữa bà đây sẽ xử lý con”.

Sau đó, bà hạ giọng, bắt máy: “A lô?”
Long Thất chẳng buồn phản ứng lại, chỉ hơi nhổm người dậy cầm một cốc nước trên tủ đầu giường.

Người ở đầu dây bên kia hình như đang giới thiệu chức nghiệp của mình với Long Tử Nghi.

Nghe xong, bà nói: “Vâng, là tôi đây, ai vậy nhỉ?”
“Ngay cả số điện thoại của khách hàng mà mẹ cũng không nhớ.” Long Thất lẩm bẩm, liền bị Long Tử Nghi đập cho một cái vào đầu gối qua lớp chăn, cô đau đến hít ngược vào một hơi. 
Long Tử Nghi đứng dậy, đi đến bên cạnh cửa sổ nghe điện thoại.
Mà Long Thất vừa mới hoà hoãn lại thì Long Tử Nghi bỗng cất cao giọng: “Ô, anh là luật sư của cái thằng ôn con kia đó hả?”
Cô bèn ngẩng đầu lên.
“Sao? Tôi còn chưa tìm mấy người tính sổ, mấy người đã đi điều tra nghề nghiệp của tôi rồi cơ đấy, tính đe dọa cá nhân à?” Bà dừng lại một lát khi nghe đầu dây bên kia nói, nhưng đã cướp lời ngay lập tức, “Vậy anh nói đi, anh chưa gì đã báo lý lịch của tôi ra là có ý gì? Còn chân thành trao đổi nữa chứ.

Anh nghe cho rõ đây, chân thành trao đổi là anh báo lý lịch của tôi xong thì phải lấy ngày sinh tháng đẻ, địa chỉ nơi cư trú của thằng ôn đó ra đổi lại cho tôi.

Bằng không thì không có trao đổi gì hết.

Anh nói với thằng ranh kia, nếu muốn trao đổi thì cứ ra tòa tìm tôi!”
Long Tử Nghi nói thẳng băng, rồi một tay đút túi, vừa nghe người ở đầu dây bên kia đáp lời, vừa đi đi lại lại bên cạnh cửa sổ.

Long Thất vẫn nhìn bà.

Bỗng nhiên cửa phòng ‘lạch cạch’ hai tiếng, Cận Dịch Khẳng xách một túi đựng đồ ăn đi vào.

Long Tử Nghi vẫn tập trung nghe điện thoại.
Cậu cũng đang bận, đang bấm điện thoại gửi tin nhắn, nhưng vừa đi vào cửa được ba bước đã xong việc.

Cậu đút điện thoại vào túi quần, ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Long Tử Nghi, sau đó đặt túi đồ ăn lên chiếc bàn ở khu vực tiếp khách. 
Bấy giờ, Long Tử Nghi cười mỉa thành tiếng: “Anh nói cái gì? Anh nói lại lần nữa xem?”
Cận Dịch Khẳng đang chú tâm bày đũa và nĩa ra bàn.

Lúc cậu phục vụ Long Thất cũng chẳng chú tâm đến vậy.

Cậu mở nắp từng hộp thức ăn ra, đến cả bình giữ nhiệt đựng trà cũng cắm sẵn ống hút vào, sau đó liếc mắt nhìn về phía Long Tử Nghi.

Đúng lúc Long Tử Nghi nói: “Con gái tôi thiếu mấy đồng ghẻ đó của anh chắc?”
Quá bận rộn! Long Thất hết nhìn về phía Cận Dịch Khẳng rồi lại nhìn Long Tử Nghi đang cãi vã, bên nào cũng không muốn bỏ lỡ. 
Lúc này, Cận Dịch Khẳng đứng dậy, Long Tử Nghi đã nổi cơn điên, mặt đỏ tía tai, xẵng giọng nói vào điện thoại: “Anh nói cho cả nhà thằng ranh kia biết, đừng dùng chiêu này với bà, cho dù bà đây có táng gia bại sản thì cũng phải kiện cho nó ngồi tù mọt gông!”
“Dì ơi.” Cậu lên tiếng.

Long Tử Nghi còn chưa trút hết lửa giận, đang định nói tiếp thì cậu đã đưa tay về phía bà.

Sau khi nhận được sự đồng ý của bà, cậu cầm lấy điện thoại, đưa lên tai nghe chừng ba giây, rồi bình tĩnh ngắt lời: “Anh dừng một chút đã, ghi số điện thoại này vào.”
Người ở đầu dây bên kia khẽ sửng sốt.
Cận Dịch Khẳng đợi cũng chẳng thèm đợi, đã mở miệng đọc số điện thoại của mình.

Long Thất vẫn yên lặng lắng nghe, còn Long Tử Nghi vừa chống nạnh vừa phẩy tay quạt cho hạ hỏa.

Đọc xong, cậu nói: “Về sau, người chịu trách nhiệm giữ liên lạc trong vụ này là tôi.

Khách hàng của anh muốn giở trò gì thì cứ nói hết cho tôi nghe.

Đừng có gọi nhầm người.

Nếu xảy ra vấn đề gì trong quá trình trao đổi thì đều tính là lỗi của anh đấy.

Cất cái ý định hòa giải riêng giữa hai bên đi.

Chuyển lời cho Ngu…”
“Thằng ôn con.” Long Tử Nghi buông một câu.
“Cái thằng ôn con Bằng kia rằng, đừng có vội khoe tiền, cứ giữ lại hết trong túi quần đi.

Nếu nó đã dám làm chuyện này thì chỉ có hai kết quả, hoặc là ngồi tù mọt gông, hoặc là khuynh gia bại sản vì ngồi tù mọt gông.

Bảo nó liệu mà làm.”
Dứt lời, cậu cúp máy, còn thao tác vài cái trên điện thoại rồi mới trả lại cho Long Tử Nghi, và nói: “Dì ơi, khoảng thời gian này nếu có số máy lạ gọi đến thì dì đừng có nhận, cháu đã chặn số vừa nãy rồi.

Dì đừng bận tâm đến.”
Rất chín chắn, rất đáng tin cậy, cũng tự mình tiếp nhận vụ việc.

Long Thất lập tức quan sát ánh mắt của Long Tử Nghi nhìn Cận Dịch Khẳng, nhưng bà biết cô đang nghĩ cái gì trong đầu, bèn nhìn cô và mắng xối xả: “Mẹ nghe nói trước đây con còn làm bạn với cái thằng ôn kia hả? Nhìn xem con kết bạn với kiểu người gì đi! Toàn một đám “thượng bất chính hạ tắc loạn”!”
“Bạn bè là người họ Tang, không phải thằng họ Ngu.”
“Họ Tang kia cũng chẳng phải đứa tử tế gì!”
"Cộc cộc".
Có tiếng gõ cửa.
Là một y tá.
Sau khi gõ cửa, y tá khẽ gật đầu về phía sau, như thể đang làm công việc dẫn đường cho ai đó, rồi quay người rời đi.

Long Thất quay sang nhìn thì trông thấy Tang Tập Phổ đang đứng trước cửa với một bó hoa trên tay, còn có một người rụt rè đang núp sau lưng anh ta.
Bầu không khí trở nên lúng túng.
Long Tử Nghi biết vừa rồi mình nói hơi to, bà đứng khoanh tay chứ không lên tiếng, chỉ gật đầu lấy lệ.

Tang Tập Phổ gật đầu đáp lại bà.

Bà hất cằm về phía bàn tiếp khách trong phòng: “Anh Tang ngồi đi.”
Nói đoạn, bà đưa mắt nhìn người sau lưng anh ta.

Người nọ không bước vào, cứ đứng đợi ngoài cửa, chỉ lộ ra nửa người.

Cận Dịch Khẳng cũng thoáng đưa mắt nhìn về phía đó.
“Chào thầy Tang.” Long Thất nói.
Tang Tập Phổ không ngồi vào bàn tiếp khách mà đặt bó hoa lên bàn: “Sức khỏe của em thế nào rồi?”
“Đang hồi phục, khá hơn nhiều rồi ạ.”
Ở một góc trong phòng, Cận Dịch Khẳng kéo ghế tạo thành tiếng ken két, sau đó ngồi xuống bên cạnh mép giường của cô.
Cậu ngồi bắt chéo chân, quay mặt về phía Tang Tập Phổ, tuy không nói gì nhưng vẻ mặt rất chảnh choẹ, còn nhìn anh ta bằng ánh mắt sắc bén mang theo chút u ám của tuổi trẻ.

Long Tử Nghi rót nước một cách rề rà, trông có vẻ không muốn tiếp khách cho lắm.
Tang Tập Phổ không ngồi, chỉ đứng ở bên kia giường bệnh của Long Thất, sau đó đi thẳng vào vấn đề: “Anh đến đây để tỏ rõ lập trường.

Long Thất, anh ủng hộ việc em kiện Ngu Bằng và Tư Minh.”
Chắc anh ta cũng biết những người ở đây đều thẳng tính, cho nên chẳng lòng vòng thăm hỏi gì nhiều.

Sau một câu hỏi han liền nói thẳng luôn, Tang Tập Phổ lại nói tiếp: “Nhưng đây là một trận chiến lâu dài.

Em sẽ không chỉ đối mặt với công an và quan tòa, mà cả truyền thông và công chúng.

Đến cả những chi tiết không đáng kể trong vụ án của em cũng sẽ được công khai cho tất cả mọi người cùng biết, cũng sẽ bị báo chí và những phương tiện lá cải lôi ra mổ xẻ phân tích.

Em có thể sẽ đánh mất những hợp đồng hiện tại bởi vì cách nhìn lệch lạc của xã hội …” Nói đến đây, anh ta hỏi, “Em đã chuẩn bị cho những tình huống này chưa?”
“Việc em là người bị hại mất mặt lắm sao?”
Tang Tập Phổ im lặng gật đầu: “Anh có một vài người bạn trong giới truyền thông, họ có thể giúp em đưa ra những phát ngôn thích hợp.

Ngoài việc giao Tư Minh ra, những việc khác anh không tham gia vào được.”
“Cảm ơn thầy Tang, em hiểu lý do anh không thể tham gia.”
“Anh cũng đã mời một vị cố vấn tâm lý có uy tín cho em.

Nếu em không bài xích chuyện này thì có thể lưu số điện thoại của người đó bây giờ.

Em có thể bắt đầu ngay từ ngày mai… Anh biết chuyện này là một đả kích rất lớn đối với em.”
“Không cần phiền phức như vậy đâu ạ.” Cô đáp, khẽ chà lòng bàn tay lên tấm chăn, “Em nghe nói hai hôm trước thầy Tang không chịu thả người?”
Tang Tập Phổ nhìn Cận Dịch Khẳng.
Cận Dịch Khẳng cũng nhìn thẳng vào mắt anh ta.
“Lý do anh không chịu thả người, em nhìn thấy nó thì sẽ hiểu.”
Anh ta nói một cách vô cảm, sau đó nghiêng đầu gọi Tang Tư Minh.

Người vẫn loanh quanh trước cửa hồi lâu, bây giờ mới dè dặt bước vào.

Cận Dịch Khẳng vẫn thản nhiên ngồi gác chân lên đầu gối, đưa mắt nhìn ra cửa, như thể đang đợi “kiệt tác” của mình lên sàn.

Long Thất rất nhanh đã nhìn thấy Tang Tư Minh bị đánh cho te tua đến mức suýt thì không nhận ra.
Mặt mũi bầm dập, tinh thần sa sút, cả người toát lên vẻ khiếp sợ một cách không cam lòng.

Cô quay sang nhìn Cận Dịch Khẳng, cậu vẫn trầm mặc, ngồi yên lặng xoay ghế.

Long Tử Nghi đứng dựa vào chiếc tủ phía sau Tang Tư Minh, mở nắp bình giữ nhiệt ra, vừa uống nước vừa liếc xéo hắn.
Về mặt này, Cận Dịch Khẳng rất dứt khoát, thi hành nghiêm túc việc “ăn miếng trả miếng”.
“Anh còn phải nhắc nhở em một câu, Long Thất.” Tang Tập Phổ từ từ đút tay vào túi quần, nói, “Anh biết được từ chỗ Tư Minh, là gia đình Ngu Bằng làm kinh doanh vận tải đường thủy, đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp từ những năm 80.

Nhà họ chỉ có mình cậu ta là con trai, thế nên rất cưng chiều.

Cậu ta còn có một người dì…” 
Anh ta nhìn Cận Dịch Khẳng, nói tiếp: “Theo như Tư Minh biết, thì người này là bạn học cùng trường với mẹ của bạn trai em, nhưng đã lâu không liên lạc với nhau.

Anh tin rằng bà ta sẽ rất nhanh móc nối lại quan hệ.

Ngoài ra, một phần công việc kinh doanh của gia đình bạn trai em cũng có liên quan đến nhà họ Ngu.”
Ý tứ rất rõ ràng.
Đó là nhà Ngu Bằng sẽ không chịu để yên, trơ mắt nhìn con trai họ bị giày vò.

Hơn nữa, còn đang ngầm ám chỉ việc Cận Dịch Khẳng có sự ràng buộc với gia đình cho nên không đáng tin cậy.

Người đầu tiên phản ứng lại là Long Tử Nghi.

Bà ngừng uống nước, tập trung suy nghĩ.

Cận Dịch Khẳng dường như đã biết trước điều đó, cuối cùng cũng lên tiếng: “Cảm ơn anh đã nhắc nhở cô ấy, nhưng tôi cũng nói để anh yên tâm.

Thái độ của gia đình tôi trong chuyện này cũng giống như tôi, nên làm thế nào thì làm thế ấy, chắc chắn sẽ “làm trọn bộ” cho thằng đó.”
Tang Tập Phổ đã bày tỏ xong thái độ của mình.
Sau khi nghe những lời cậu nói, anh ta vẫn đứng đó với vẻ từ chối cho ý kiến, trông thì có vẻ đã thoái lui, song vẫn không đánh mất khí thế đối chọi gay gắt.
Long Thất vẫn luôn nhìn Tang Tư Minh đang đứng trước giường.
Hắn không dám nhìn vào mắt cô, chỉ cúi gằm mặt.

Một lát sau, cô mở miệng: “Em muốn nói chuyện riêng với cậu ta, mọi người ra ngoài một lát được không?”
...…
Đợi mọi người đi ra hết, cửa phòng bệnh đóng lại, Tang Tư Minh mới hơi thả lỏng, hắn lùi lại vài bước, ủ rũ ngồi xuống ghế.

Rèm cửa sổ khép hờ, Long Thất bình tĩnh nói: “Tôi hỏi cậu một câu, Ngu Bằng có bị nhiễm HIV không?”
Tang Tư Minh ngước mắt lên, thoáng nhìn về phía cửa phòng, rồi đáp: “Cận Dịch Khẳng có biết chuyện này không?”
“Đáp án sẽ không vì có ai biết hay không mà thay đổi.

Cậu cứ trả lời tôi đi đã, hắn có bị hay không?”
Tang Tư Minh vò đầu bứt tai, nhỏ giọng hỏi: “Lúc đó, cô có tiếp xúc đường máu với cậu ta không?”
“Tôi cũng không chắc chắn.”
Hắn dựa người vào ghế, quay mặt sang một bên như thể đang suy xét xem vấn đề này lớn đến đâu.

Sau đó, hắn ảo não nhìn cô: “Long Thất, cô tha cho bọn tôi lần này đi.

Ngu Bằng trước đây không như thế đâu.

Sau khi cậu ta mắc lỗi, rồi từ Canada trở về mới bắt đầu bất cần đời như vậy.

Tôi cầu xin cô cho bọn tôi một cơ hội.

Vụ này một khi cô báo án thì nhất định sẽ bị truy tố, có muốn rút đơn kiện cũng sẽ rất phiền phức.”
“Lúc ở trên thuyền, tôi cầu xin cậu, cậu có nghe không?”
“Sau đó tôi đã rất hối hận, còn nhảy xuống biển cứu cô mà.”
“Nhưng về sau cậu còn muốn vu khống tôi.”
“Long Thất à, tôi thật sự không cố ý đâu.


Lúc đó, tôi hoảng quá, nên nói năng hồ đồ.

Tôi sai rồi.” Hắn cúi đầu nói xin lỗi vài lần, còn khịt mũi một cái, sau đó đột nhiên ngẩng mặt lên nhìn cô, “Tôi và Ngu Bằng đã bàn bạc với nhau, nhà nó đồng ý bồi thường cho cô 10 triệu tệ.

Nếu cô còn muốn bồi thường thêm thứ gì khác thì cứ nói với tôi.

Bố mẹ cậu ta bây giờ chỉ muốn bảo vệ con trai mình, nên rất dễ thương lượng.

Chưa kể, thành thật mà nói thì đám người trên thuyền đều đã nói dối.

Nếu bọn họ chịu đứng ra làm chứng cho cô, thì những lời khai ban đầu sẽ trở thành khai man, bị kết án là cái chắc.

Cô lại chỉ có mỗi đoạn ghi âm, mà chỉ dựa vào một đoạn ghi âm thì không thể lập thành án được.” 
Long Thất liền cầm lấy bó hoa trên tủ đầu giường ném thẳng vào hắn, nhưng hắn né được.

Cô hét lên: “Đã dám làm thì đừng sợ bị quả báo!”
“Long Thất, dù sao cô cũng nên cân nhắc thiệt hơn một chút.

Nếu cô kiện cậu ta thì chuyện cô chưa kết hôn đã sảy thai chắc chắn sẽ bị khui ra! Nếu nhà họ Cận đồng ý cho cô bước vào cửa thì còn đỡ.

Nhưng ngộ nhỡ nhà họ Cận không chấp nhận cô thì cô xem còn ai dám lấy cô? Mà, cô cũng chẳng thể làm nghệ sĩ được nữa! Tôi kể cho cô nghe tình hình thực tế nhé, dì của Ngu Bằng đã liên lạc với mẹ của Cận Dịch Khẳng rồi, và sẵn sàng chi ra 50 triệu để xoa dịu Cận Dịch Khẳng.

Tôi cũng mới biết hai nhà đó có quan hệ làm ăn, cô nghĩ xem liệu mẹ cậu ta có nể mặt hay không? Đến lúc đó, một khi Cận Dịch Khẳng bị gia đình tịch thu quyền hạn thì gia đình cô lấy gì ra để kiện cáo với nhà họ Ngu?”
Tang Tư Minh hăng say nói một tràng, nhưng cô chỉ nghe lọt tai sáu từ “chưa kết hôn đã sảy thai”.

Cô chợt nhớ đến tình trạng thân dưới bị chảy máu lúc ở trên du thuyền, nhớ đến những lời tối nghĩa của y tá mỗi lần đến đưa thuốc, nhớ lại những lời nhanh mồm nhanh miệng của Phương Toàn, nhớ đến sự căm phẫn của Long Tử Nghi.

Sau đó, cô vô thức đưa tay ôm bụng.

Cảm giác đau nhói suốt hai ngày qua trở nên cực kỳ dữ dội.

Da đầu tê dại, trời đất bỗng quay cuồng, cô yếu ớt hỏi: “Cậu nói ai sảy thai…”
Tang Tư Minh kìm nén cảm xúc, vẻ mặt thay đổi: “Cô vẫn chưa biết à?”
Nói xong, sắc mặt hắn tái mét.
Bấy giờ, Long Thất đã không tài nào kiểm soát được bản thân mình.
Cô cắn môi đến trắng bệch, hai mắt đỏ ngầu, quay đầu cầm lấy con dao gọt trái cây trên tủ đầu giường, vén chăn bước xuống giường.

Tang Tư Minh sợ hãi, vừa lùi về phía cửa vừa nói: “Long Thất… Long Thất, tôi vốn cũng đâu có biết!”
Hắn lảo đảo ngã xuống sàn, cô cũng ngồi xổm xuống theo. 
Tang Tư Minh khẽ chửi thề một tiếng, rồi nắm chặt lấy cổ tay đang cầm con dao của cô.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, Cận Dịch Khẳng phản ứng rất nhanh, lập tức tóm lấy cổ tay Long Thất, đỡ vai cô, ôm cô vào ngực.

Tang Tư Minh thì bị Tang Tập Phổ túm lấy vai kéo ra xa một mét.

Long Tử Nghi cùng mấy y tá phía sau vây lại, muốn tước con dao gọt trái cây trên tay cô xuống.

Chỉ là, cô nắm chặt không buông, đồng thời trợn trừng mắt nhìn Tang Tư Minh, gào lên: “Tôi muốn nợ máu trả bằng máu!”
“Con yêu, con buông tay ra trước đã, cứ để bọn chúng từ từ trả giá!” Long Tử Nghi vừa khuyên giải cô vừa giữ lấy con dao.

Sau mấy lần giằng co, cuối cùng bà giật mạnh con dao ra khỏi lòng bàn tay cô.

Nhưng do động tác quá nhanh nên lưỡi dao cứa phải lòng bàn tay cô, máu bắn trên sàn, văng đến tận mũi giày của Tang Tư Minh.

Hắn phản ứng rất mạnh, cứ bám lấy tường lùi lại phía sau, trông thảm hại không tả nổi.

Long Thất đã nhìn thấy cảnh này, hai mắt đỏ ngầu.

Các y tá mau chóng xử lý vết thương cho cô.

Cận Dịch Khẳng ôm cô.

Long Tử Nghi xoa đầu cô.

Nhưng cô vẫn bướng bỉnh nhìn Tang Tư Minh giờ phút này đã mặt cắt không còn giọt máu, cũng đoán ra được điều gì từ vẻ mặt của hắn.

Lồng ngực cô phập phồng, một lúc lâu sau cô nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống, đồng thời nấc lên một tiếng nghẹn ngào.
...…
...…
4 giờ chiều, nắng đã không còn gay gắt.
Long Thất không nằm trên giường bệnh mà quấn chăn ngồi trên ghế sô pha bên cạnh cửa sổ, cô đỡ trán nhìn lũ trẻ đang chơi đùa dưới sân, cái mũi đã đỏ au.
Tay của Cận Dịch Khẳng đặt trên bụng dưới của cô.
Bởi vì trước đây mỗi lần cô bị đau bụng, cậu đều rất kiên nhẫn xoa bụng cho cô.

Xoa gần một tiếng đồng hồ, cậu ghé lại gần cô, quan sát cảm xúc của cô, nói những lời an ủi bên tai cô.

Giọng cậu trầm khàn rất đi vào lòng người, nhưng càng như vậy thì cô càng cảm thấy xót xa.

Cô nắm lấy tay cậu, nhưng ngần ngừ hồi lâu vẫn không nói nên lời.
Cận Dịch Khẳng biết cô muốn nói gì, bèn đưa tay áp vào gáy cô, kéo cô lại gần mình, nói: “Em đừng nghĩ ngợi gì nữa, đợi em khỏe lại, hai nhà chúng ta hẹn nhau ăn bữa cơm, sau đó chính thức đính hôn.

Em chỉ cần nghĩ đến chuyện tương lai, nghĩ đến chuyện anh muốn cưới em thôi.”
“Người nhà anh có biết chuyện của em không?”
“Bố mẹ anh đều biết chuyện của anh với em.”
Long Thất biết điều cô muốn hỏi và câu trả lời của Cận Dịch Khẳng là hai chuyện khác nhau.

Nhưng cô không tiếp tục dây dưa mà hỏi: “Bên Ngu Bằng đã liên lạc với nhà anh rồi đúng không?”
“Em đừng để ý đến thằng đó.”
Giống như vụ “gian lận” hồi cấp Ba, sau khi giúp Đổng Tây chuyển hướng dư luận, cậu mang theo vết thương ở cằm, lẻ loi ngồi trên khán đài sân thể dục nhìn tuyết rơi.

Khi cô hỏi “rốt cuộc trong nhà cậu đã biết chưa”, cậu cũng nói với cô rằng “không cần cậu lo”.
Ánh nắng rơi xuống hõm cổ hai người, xuyên qua mái tóc cô, rọi xuống hình xăm trên huyệt hổ khẩu của cậu.

Cô nhìn vào mắt cậu ở khoảng cách rất gần, càng nhìn mắt cô lại càng đỏ.

Lúc cậu nghiêng đầu muốn hôn cô thì cô lại tránh đi, khịt mũi một cái, rồi hỏi cậu bằng giọng nghèn nghẹn: “Anh đã xem điện thoại của em chưa?”
"..."
“Chẳng phải lúc trước vẫn luôn ở chỗ anh sao, anh đã xem chưa?”
“Anh nghe đoạn ghi âm và xem album ảnh.”
“Anh đã đọc tin nhắn chưa?”
Cậu lắc đầu.
Cô lại khịt mũi lần nữa, rồi cúi đầu một lúc.

Có giọt nước mắt rớt trên đầu gối, cô lấy điện thoại từ trong túi áo bệnh nhân, ấn vào hộp thư, mở tin nhắn mà Trần San gửi tới, muốn cho cậu đọc.
Có điều, bàn tay lại chậm chạp không có hành động tiếp theo.

Cận Dịch Khẳng ngồi trên ghế, nhìn cô chăm chăm.

Ba giây sau, một giọt nước mắt lại rớt trên màn hình điện thoại, cô rốt cuộc cũng làm xong công tác tư tưởng, vén mái tóc lòa xòa trước trán, rồi giơ màn hình điện thoại về phía cậu.
Cậu vẫn ngồi đó, thong thả chuyển tầm mắt sang màn hình điện thoại gần trong gang tấc.

Đồng tử khẽ chuyển động, cậu đọc những dòng chữ trên màn hình.

Còn tay cô run run, bởi vì sợ, bởi vì một sự tuyệt vọng gần như không nhìn thấy tương lai.

Cô nhìn cậu với tâm trạng bên bờ vực thẳm, nói: “Em với Ngu Bằng có thể đã có tiếp xúc đường máu.”
Sau đó, cảm xúc trong mắt cậu bắt đầu thay đổi.
Cậu nhìn cô.
Ánh nắng ban nãy còn có thể chạm tới được thoáng cái đã ngả vàng nguội ngắt.

Chân ghế chậm rãi ma sát trên sàn nhà, cô thấy cậu đứng lên, thế là đổi từ trạng thái đang nhìn thẳng vào cậu thành ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Nước mắt từ khoé mi lăn xuống cổ, âm thanh càng lúc càng nghẹn ngào.

Dù cậu chẳng nói chẳng rằng thì cô vẫn có thể cảm nhận được cậu đang xù lớp gai nhọn, cô vô thức nắm lấy tay cậu: “Cận Dịch Khẳng...”
“Bản thân Ngu Bằng có biết không?”
...…
Cô gật đầu, lại nắm tay cậu chặt hơn, nhưng chỉ một giây sau lòng bàn tay đã trống trơn.
Cậu xoay người, cầm lấy điện thoại trên ghế sô pha, đi về phía cửa mà không để lại câu nào.

Long Thất liền thôi nức nở, ôm bụng đứng dậy: “Cận Dịch Khẳng, anh đi đâu vậy…”
Cô chạy theo cậu đến tận cửa ra vào nhưng vẫn không kéo cậu lại được.

Cả người cậu như đang bốc hỏa, bước phăm phăm trên dãy hành lang dài, đến cả Ô Gia Quỳ và Ban Vệ đang đi tới cũng bị cậu phớt lờ.

Cận Dịch Khẳng vừa đi vừa bấm điện thoại, sau đó đưa lên tai.

Long Thất bám vào cửa gọi hai, ba tiếng, gọi đến bụng quặn thắt.

Cô vội ôm lấy bụng, lấy sức hét lên với Ô Gia Quỳ: “Hai người đuổi theo anh ấy mau!”
Ô Gia Quỳ lập tức quay đầu, rảo bước theo hướng của Cận Dịch Khẳng.

Ban Vệ cũng chuyển hướng, vừa đi vừa quay đầu hỏi: “Sao vậy? Hai người lại cãi nhau à? Cậu ấy đi đâu thế?”
Long Thất không trả lời mà tựa lưng vào cửa, gắng hết sức gọi cho Tư Bách Lâm, nhưng quả nhiên là máy đang bận.

Bụng dưới lại đau dữ dội, cuối cùng cô không chịu nổi nữa, cau mày chống tay lên sàn, gọi thật to: “Mẹ ơi!”
- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận