Vì vậy mới nói, khả năng bắt chẹt người khác của Cận Dịch Khẳng đúng là tuyệt đỉnh.
Chẳng cần phải giải thích rườm rà, chỉ cần như vậy là đã đủ để làm sáng tỏ mọi chuyện, còn để lại trong lòng mỗi người một bát mì có dư vị khó quên, nuốt không trôi lại chẳng thể không nuốt xuống được, cảm giác nghẹn khuất đó chắc hẳn rất khó chịu.
Không dừng lại ở đó, cậu còn dứt khoát trả luôn phòng khách sạn, mang cả xe lẫn hành lý theo cô đến homestay giữa sườn núi ở, dù có nói đứt lưỡi cũng không ngăn cản nổi.
Về sau, Long Thất cũng mặc kệ, dù sao đám người kia cũng đã phát hiện ra, biết sớm hay biết muộn thì cũng chẳng khác nhau là mấy.
Về đến homestay, bọn họ tình cờ trông thấy một cặp tình nhân đang làm thủ tục trả phòng ở quầy lễ tân, Cận Dịch Khẳng đổi cho cô sang phòng đó, sau khi bù tiền chênh lệch, liền chuyển hành lý sang, còn kiểm tra trần nhà một lượt từ trong ra ngoài.
Trong lúc đó, Long Thất ngồi lướt điện thoại trên chiếc ghế mây ngoài ban công.
Tiếng bước chân đi lên đi xuống của cậu vang lên một cách tất bật, còn tiện thể mua đồ uống và trái cây mang lên lầu cho cô.
Đúng 8 giờ, cô gái phụ trách viết kịch bản gửi lại file kịch bản vào trong nhóm chat, sau đó tag Long Thất vào, hỏi ý kiến của cô và hỏi cô chọn vai diễn nào.
Cô không nhắn lại.
9 giờ, Ngũ Y San được cử sang gõ cửa phòng cô.
Lúc đó, Long Thất đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng nói chuyện với Ngô Nhĩ về bộ phim của cô ấy, còn Cận Dịch Khẳng đang ngồi trên chiếc ghế mây ngoài ban công nhận cuộc gọi xử lý công việc.
Cậu mặc áo ngắn tay, lộ ra mảng hình xăm lớn trên cánh tay phải.
Bàn tay trái đeo đồng hồ và nhẫn thì đang buồn chán nghịch bộ bài mà lễ tân đưa cho, hình xăm tọa độ trên huyệt hổ khẩu trông rõ mồn một.
Long Thất bảo Ngô Nhĩ đợi một lát, rồi áp hờ máy bên tai, đi ra mở cửa.
Vẻ mặt Ngũ Y San có phần bối rối, cô nàng vốn đang đứng dựa vào cửa, vì thế khi cánh cửa mở ra liền loạng choạng kêu lên một tiếng: “Long Thất.”
Cận Dịch Khẳng vẫn đang nghe điện thoại bên ngoài ban công, không quan tâm đến chuyện bên này.
Ngũ Y San liếc mắt nhìn vào trong phòng một cái, rồi nói: “À, cậu thấy kịch bản được đăng trong nhóm chưa?”
“Thấy rồi.”
“Cậu cảm thấy thế nào?”
“Cậu đang hỏi ý kiến của tôi sao?” Cô lạnh nhạt đáp.
“Bởi vì cậu là người giàu kinh nghiệm nhất trong đám chúng ta, mọi người đều cho rằng cần phải hỏi ý kiến của cậu.”
Long Thất khoanh tay trước ngực nhìn Ngũ Y San.
Ngũ Y San thấp thỏm nhìn cô.
Năm giây sau, cô bật cười, tiện tay vuốt lọn tóc trước má.
Cô luồn năm ngón tay qua tóc, tách những sợi tóc dính vào nhau ra: “Rốt cuộc các cậu muốn tâng bốc tôi, hay là chuẩn bị xin lỗi tôi đây, nói thẳng toẹt ra đi, mọi người đừng lãng phí thời gian của nhau nữa.”
“Long Thất, cậu đừng hiểu lầm.” Ngũ Y San chỉ tay xuống đất, ám chỉ “đám người dưới lầu” một cách rất nghiêm túc, “Tối qua trong lúc chơi bài, bởi vì phải phát lì xì cho nhau nên bọn tớ mới lập tạm nhóm chat kia.
Lúc đó cậu đi nghỉ sớm, mà tin nhắn trong nhóm chat cũ lại đến tới tấp.
Bọn tớ không muốn làm ồn đến cậu.
Sáng ra, tớ có đến gõ cửa phòng cậu, nhưng chẳng phải cậu không có trong phòng sao, thế nên mọi người mới tưởng là cậu chưa dậy, do đó mới xuống núi ăn sáng trước.
Bọn tớ còn tính mang bữa sáng về cho cậu đấy.
Có lẽ đã biến khéo thành vụng.
Đây chỉ là một sự hiểu lầm thôi.”
Ngũ Y San dừng lại một lát rồi mới nói tiếp: “Cái đó, những lời mà Nhân Ninh và Na Lâm nói có hơi quá đáng, âu cũng là do Phó Vũ Ngao không giải quyết vấn đề một cách thoả đáng.
Nhưng đúng là sáng nay hai cậu ấy sai rồi, bọn họ cũng đã nhận lỗi, còn bảo tớ chuyển lời xin lỗi đến cậu.
Long Thất à, cậu… Xin lỗi cậu nhé, dù sao thì bọn tớ cũng không nên bàn tán về cậu như vậy.”
Phần lớn những lời bắt đầu sau khúc “có hơi quá đáng” đều là khoác lác.
Bọn họ biết Ngũ Y San là người ba phải và nhu nhược, nên mới cắt cử cô nàng sang đây để giảng hòa.
Long Thất thờ ơ nghe cô ta nói hết câu, cũng không tỏ thái độ gì, chỉ hỏi ngược lại: “Mấy giờ bắt đầu quay?”
...…
“Đã đổi sang 11 giờ.
Mọi người vẫn đang chờ cậu nhận vai, sau đó sẽ tự chọn những vai còn lại.
À, mọi người có một tiếng để hóa trang, sau đó sẽ lên đường.”
“Tôi biết rồi, tôi muốn vai nữ chính.”
Nói đoạn, cô nghiêng đầu, ý hỏi “còn chuyện gì nữa không”.
Ngũ Y San chậm chạp gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Sau đó, Long Thất lưu loát đóng cửa lại.
“Chà.” Ngô Nhĩ ở đầu dây bên kia đã nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện, bèn cười nói: “Cô nàng xui xẻo nào lại dám chọc đến “bà cô” nhà chúng ta thế?”
“Hoạt động ngoại khóa thật nhàm chán.”
Lúc 10 giờ, có tin nhắn trong nhóm chat bảo cô tới phòng 205 ở tầng 2 để thay trang phục, đám con gái đều đã tập trung ở đó.
Khi đến nơi, Cát Nhân Ninh đã hóa trang xong, Na Lâm đang trang điểm cho hai cô gái còn lại.
Mấy người họ liếc mắt nhìn nhau một cái lúc Long Thất bước vào, cũng không cất tiếng chào hỏi hay nói gì cả.
Đôi bên dường như đều coi nhau như không khí.
Vì vậy, trực giác của Long Thất là hoàn toàn đúng, đôi bạn thân Cát Nhân Ninh và Na Lâm này đâu có dễ dàng nhận sai như vậy.
Cô cầm bộ váy của nữ chính, rồi trở lại phòng mình thay đồ.
Trên đường còn vô tình chạm mặt Phó Vũ Ngao.
Cậu ta xem như cũng thức thời, không nhận vai nam chính, mà tự động rút lui, chỉ nhận làm những công việc như quay phim.
Lúc này, cậu ta đang ngồi trên ghế sô pha trên hành lang, vừa trông thấy cô liền đứng dậy, dường như có điều muốn nói.
Long Thất chẳng thèm dừng bước, quay người đi đến cầu thang ở hướng khác.
Thái độ rất kiên quyết.
Chỉ là, Cận Dịch Khẳng xem như đã trông thấy Phó Vũ Ngao bằng xương bằng thịt.
Cậu những tưởng sẽ gặp một chút rào cản vì khoảng cách địa lí, song hiện tại lại cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, như thể giữa bọn con trai với nhau cũng có một cái kim tự tháp, mà cậu chính là người đứng ở đỉnh cái kim tự tháp đó.
Long Thất sợ rằng cậu sẽ “đùa giỡn” Phó Vũ Ngao giống như cái lần “đùa giỡn” Chu Dĩ Thông ở hộp đêm, lại sợ rằng có người ở chốn đông đúc này sẽ tung hình cậu lên mạng thì đúng là “xôi hỏng bỏng không”, vì thế, cô bèn giao cho cậu một đống những chuyện linh tinh để giữ chân cậu ở lại homestay.
Lúc cô đi, Cận Dịch Khẳng còn giận dỗi, một mình ngồi ngoài ban công hút thuốc.
Dọc đường, cô phải gửi rất nhiều tin nhắn thì mới dỗ được cậu.
Buổi quay phim chiều hôm đó diễn ra khá suôn sẻ, không có ai giở trò, nhiệm vụ được hoàn thành một cách thuận lợi.
5 giờ chiều, công việc kết thúc.
Cận Dịch Khẳng đồng ý không đi quay phim với cô, nhưng không hứa là sẽ không đi đón cô.
Đúng giờ, một chiếc xe dừng lại bên cạnh hai chiếc xe thương vụ.
Khi cậu xuống xe, mấy cô gái đang thu dọn đạo cụ và trang phục đều nhìn về phía đó, ngay lập tức trông thấy một anh chàng rất cao ráo đẹp trai, một tay đút túi quần, tay kia kẹp điếu thuốc, đúng chất lưu manh giả danh tri thức.
Long Thất đứng dựa vào một gốc cây để học lời thoại ngày mai, vừa nhìn thấy cậu, cô lập tức khoanh tay đi về hướng đó, sau đó lên xe.
Cậu đưa cô đến một khu chợ đêm nổi tiếng, rồi đánh chén một bữa thịnh soạn.
Tuy nhiên, càng về đêm thì càng khó xoay xở.
Long Thất sớm đã có chủ ý trong lòng, nên cố tình lề mề đến hơn 11 giờ khuya mới chịu về homestay, sau đó chỉ cần đặt đầu xuống gối là có thể ngủ luôn.
Chỉ là, Cận Dịch Khẳng tinh thần sung mãn, sớm đã biết tỏng ý đồ của cô, trước khi ngủ còn nằng nặc đòi ôm cô nói chuyện phiếm.
Ôm được một lúc, cơ thể lại nóng lên, sau đó thì bị cô đuổi ra ngoài ban công đứng hút hết một điếu thuốc.
Cận Dịch Khẳng nói rằng hết cách rồi, rõ ràng hai người đã ở bên nhau gần bốn năm, nhưng cậu vẫn mê đắm cô, lúc nào cũng có dục vọng với cô, nói rằng chỉ cần cô cử động một ngón tay thôi cũng đủ khiến cậu cảm thấy cô gợi cảm không để đâu cho hết.
Long Thất bảo rằng lỡ như xét nghiệm ra dương tính thì cậu sẽ làm thế nào.
Cận Dịch Khẳng đáp rằng mình vốn chỉ có ý định sống đến 49 tuổi, sống thế nào cũng là sống.
Long Thất nghe không hiểu.
Cậu nói không hiểu thì thôi, không cần phải hiểu.
Gió đêm trên núi rất lạnh, ánh đèn màu cam ở ngoài ban công chiếu xuống đôi vai trần của Cận Dịch Khẳng.
Cậu kẹp điếu thuốc giữa hai đầu ngón tay, cánh tay phải buông thõng bên hông, khói thuốc lượn lờ trong gió.
Sau tai cậu có một hình xăm hình ổ khóa, được xăm trong khoảng thời gian hai người chia tay.
Hình xăm mới nhất là chữ “Thất” sau gáy, nét ngang của chữ “Thất” được thiết kế thành hình chìa khóa.
Long Thất ở trong phòng nhìn ra ngoài ban công, còn cậu vừa hứng gió lạnh vừa cân nhắc chuyện gì đó, có lẽ đang suy nghĩ những chuyện tẻ nhạt như là triết lý cuộc sống.
Cô nghịch điện thoại chán chê xong mới bắt đầu suy xét đến việc liệu cậu có bị nhiễm lạnh hay không, thế là bước xuống giường, kéo cửa ra, chuẩn bị gọi cậu vào phòng.
Có điều, vừa bước ra ngoài ban công, đuôi mắt thoáng thấy một ban công khác ở cách đó không xa phía bên trái cũng đang sáng đèn.
Cô nghiêng đầu nhìn sang, bắt gặp Na Lâm ở cách mình hai cái ban công đúng lúc quay người trở vào phòng, rồi đóng cửa cái “cạch”.
Cận Dịch Khẳng muộn màng phát hiện ra, bấy giờ mới nhìn về phía phát ra tiếng động, rồi quay đầu nhìn Long Thất.
“Làm sao bây giờ, thân hình gợi cảm của chồng em bị người ta nhìn trộm mất rồi.”
Có mà “gợi đòn” thì có.
Cô đạp cho cậu một phát: “Vào trong!”
Nể tình cậu phải lủi thủi suốt ngày hôm qua, hôm nay Long Thất đồng ý cho cậu đi theo.
Sáng ra, cậu dậy sớm hơn bất cứ ai.
Có lẽ là vì có chuột nên các hàng quán trong trấn đều thích nuôi mèo.
Chủ homestay cũng nuôi một con.
Lúc Long Thất xuống lầu, Cận Dịch Khẳng đang ngồi trên ghế sô pha trong sảnh lớn nhìn con mèo lười biếng kia.
Tối qua cậu tự tìm đường chết, hôm nay quả nhiên đã bị cảm lạnh, tự giác mặc thêm áo khoác bên ngoài chiếc áo phông, đi một đôi giày hợp mốt, mắt cá chân bình thường vẫn để lộ ra ngoài lúc này cũng được che kín mít.
Cậu ngồi bắt chéo chân, vừa đẹp trai vừa toát ra vẻ nam tính.
Song, điều cô không ngờ là Na Lâm cũng đang ở đó.
Cô ta cũng dậy từ rất sớm, đang ngồi xổm chụp ảnh con mèo bằng điện thoại.
Mái tóc đen xõa dài trên vai, ăn mặc trông dịu dàng hơn thường ngày, trên môi nở nụ cười tươi tắn.
Một lúc sau, cô ta ngẩng đầu lên, trông thấy cô liền không cười nữa, cất điện thoại đi, rồi đứng dậy, nói với cô bằng giọng điệu hoà nhã chưa từng có: “8 giờ tập trung ở phòng 205 nhé.”
Nói xong, cô ta còn đứng tán gẫu vài câu với cô gái ở quầy lễ tân, rồi mới đi lên lầu.
Long Thất đút tay vào túi áo khoác, đi đến chỗ Cận Dịch Khẳng.
Cô cầm lấy một quả quýt trong đĩa hoa quả trên bàn, vừa bóc vỏ vừa khẽ chạm đầu gối vào đầu gối cậu: “Vừa nói chuyện với anh à?”
“Ai cơ?”
“Còn giả bộ cái gì nữa?”
Cận Dịch Khẳng nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Na Lâm đang đi lên cầu thang, rồi trả lời cô bằng giọng nghẹt mũi: “Thì nói chuyện về mèo.
Cô ta nói rằng cô ta cũng nuôi mèo, nuôi năm, sáu con mèo hoang gì đó.”
Bóc vỏ quýt xong, Long Thất nhét một múi vào miệng cậu.
Gò má cậu khẽ cử động.
Cô lại hỏi: “Chua không?”
“Ngọt.”
Bấy giờ, cô mới bỏ múi thứ hai vào miệng mình, nhưng vừa cắn liền cảm nhận được vị chua ê cả răng.
Cô lập tức rút khăn giấy, nhổ ra.
Lúc này, Cận Dịch Khẳng mới nhè miếng quýt ra, vừa cười vừa để mặc cô đánh, đánh cho tới khi cậu ho sù sụ thì thôi.
Sau khi đánh đã tay, cô rút tờ giấy thứ hai ra, bình tĩnh chỉ lên lầu: “Cô gái kia thích anh.”
Cậu nhìn cô, làm ra vẻ trải sự đời “còn cần em phải nói à, anh sớm đã nhìn thấu ý đồ của người ta rồi”.
Long Thất đáp trả cậu bằng ánh mắt “tự mình trải nghiệm đi”, rồi nhìn thời gian trên điện thoại, sau đó đi lên phòng 205.
Lúc bước vào phòng, Cát Nhân Ninh và mấy cô gái khác đã bắt đầu hóa trang.
Na Lâm đang phân loại mỹ phẩm ở ngoài ban công.
Nội dung kịch bản của họ là về “nạn buôn người”.
Long Thất vào vai nữ chính, một cô gái bị tổ chức buôn người bắt cóc từ khi còn bé.
Na Lâm và Cát Nhân Ninh vào vai hai cô sinh viên trẻ trung xinh đẹp từ thành phố đến tham quan khu du lịch vùng núi.
Nữ chính mặc dù “thân ở trong bùn”, song vẫn luôn ôm hy vọng với cuộc sống, với những điều tốt đẹp.
Sau khi hai cô gái sinh viên đại học trở thành mục tiêu mới của bọn buôn người, nữ chính đã cùng nam chính - một người dân địa phương ra sức giúp đỡ họ, sau đó bốn người cùng nhau trải qua một cuộc chạy trốn mạo hiểm.
Tạo hình của Long Thất hôm nay chủ yếu là hóa trang thành kiểu “hai lúa”, với chiếc áo phông lỗi thời, tóc đuôi ngựa cũng được buộc bằng sợi dây thun màu đen đã lòi cả phần ruột vàng bên trong.
Cô đánh nền sẫm hơn màu da, bôi trát cho khuôn mặt trở nên vàng vọt, còn khoác một chiếc áo sơ mi kẻ sọc dày cộp bên ngoài.
Cô chú ý đến chi tiết miêu tả xuất thân của nhân vật này trong kịch bản là nhà nông, vì vậy liền lấy một ít bùn đất bôi vào các kẽ tay.
Nếu đem so với Cát Nhân Ninh và Na Lâm thì trông bọn họ xinh xắn hơn hẳn.
Hai người đó ăn mặc như ngày thường, trang điểm đúng theo phong cách của sinh viên trường nghệ thuật.
Khi Na Lâm cầm máy uốn tóc uốn cho Cát Nhân Ninh, Ngũ Y San lên tiếng hỏi: “Lát nữa bạn trai cậu có đi cùng không, Long Thất?”
Long Thất đang ngồi trước bàn trang điểm cùng với Cát Nhân Ninh, tập trung nghiên cứu đôi giày vải mà mình sẽ đi, lại cảm thấy nó quá sạch sẽ so với một người làm công việc lao động chân tay, nên chỉ lơ đễnh trả lời: “Có đi.”
“Vậy xe của các cậu có thể chở giúp bọn mình một ít đạo cụ không? Phanh xe của một chiếc bên bọn mình có vấn đề, đã gọi thợ đến sửa rồi, nhưng nếu chỉ có một chiếc xe thì không chở hết đạo cụ được.”
“Được.”
“Cảm ơn cậu nhé.
Nói chuyện với bạn trai cậu, tớ cảm thấy rất áp lực.
Cậu đồng ý thì tốt quá rồi.”
Cô ngước mắt lên.
Cát Nhân Ninh đang cúi đầu đọc kịch bản, Na Lâm đứng sau ghế của Cát Nhân Ninh, vừa chậm rãi uốn tóc cho cô ta, vừa lặng lẽ nhìn vào trong gương một cái, rồi kênh kiệu tiếp lời Ngũ Y San: “Cũng bình thường mà.
Tớ thấy bạn trai của Long Thất rất tốt.”
Chủ đề được mở ra một cách rất tự nhiên.
Sau đó, Na Lâm nhìn thẳng vào Long Thất, hỏi: “Hai người yêu xa à?”
Tự nhiên đến độ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, thái độ chua ngoa trước đây cũng biến mất.
Long Thất vẫn đang nghiên cứu đôi giày, chẳng thèm đoái hoài.
Lúc này, người hoà giải - Ngũ Y San lại rất tự giác mà tiếp lời: “Đúng vậy.
Dạo đó, tớ theo dõi tin tức suốt.”
“Yêu xa vất vả nhỉ.” Na Lâm nói.
...…
“Cậu có lo lắng về cậu ấy không?” Một lúc lâu sau, cô ta lại nhìn vào tấm gương trước mặt Long Thất, và hỏi lại lần nữa.
Tầm mắt hai người giao nhau.
“Lo cái gì?” Long Thất hỏi ngược lại.
“Thì cái đó đó, chẳng phải yêu xa sợ nhất cái đó sao?”
“Cái gì?”
Na Lâm buông lọn tóc đã uốn xong của Cát Nhân Ninh xuống, rồi đáp: “Phụ nữ.”
...…
“Lúc cậu ấy đi gặp bạn bè, cậu không chắc đó là người bạn nào.
Người đó có thể là bạn bè như cậu ấy nói, nhưng cũng có thể là không phải.
Lúc cậu ấy nói ra ngoài ăn cơm, cũng không thể đảm bảo được là cậu ấy có đi ăn cơm thật hay không… Các cô nàng đều rất sẵn lòng bám theo những chàng trai có sức hút.
Mà, tụi con trai có đôi khi sẽ không từ chối những cô gái chủ động theo đuổi họ.” Cô ta nói tiếp.
“Hình như cậu rất có kinh nghiệm trong chuyện yêu xa.”
Tay Na Lâm thoáng dừng lại.
Cát Nhân Ninh rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên khỏi kịch bản, nhìn vào gương và nói: “Bạn trai cũ của cô ấy du học bên Úc.”
Bạn trai cũ.
Vừa nghe đến cách gọi này, Long Thất liền hiểu ra.
Cô quyết định bôi bẩn đôi giày một chút, cũng chẳng còn tâm trạng để tán gẫu với mấy người họ, chỉ chuyên tâm làm xong tạo hình rồi rời đi.
Cảnh quay buổi sáng được thực hiện ở tận sâu trong núi.
Xe chỉ có thể dừng trước con đường lên núi, sau đó thì đành phải cuốc bộ.
Nhóm người Phó Vũ Ngao đã nghiên cứu địa hình từ trước, cũng đã thuê sẵn một ngôi nhà từ thời ông bà để lại của một hộ dân để quay phim.
Chỗ đó cách chỗ đậu xe khoảng mười lăm phút đi bộ.
Đường núi lầy lội, đôi giày của Long Thất cuối cùng cũng bị bôi bẩn như mong muốn của cô.
Cận Dịch Khẳng đưa cô đến tận địa điểm quay, nhưng cơn cảm lạnh của cậu trở nặng hơn lúc sáng, do đó sau khi bấm máy được nửa tiếng và chắc chắn xung quanh không có gì nguy hiểm, cậu mới uống thuốc cảm mang theo bên người.
Loại thuốc này sẽ gây buồn ngủ, cậu quay trở lại xe để nghỉ ngơi.
Gần ngôi nhà được thuê có một con suối, dòng nước hiền hòa, không chảy xiết.
Bọn họ phải quay một cảnh chạy trốn bên suối.
Sau khi quay xong, người nào người nấy cũng đều ướt nhẹp.
Na Lâm mặc chiếc váy dài màu trắng bằng cotton là ướt nhất.
Những cảnh quay còn lại không có cảnh của cô ta nữa, nên cô ta bèn nói vài câu với Cát Nhân Ninh, rồi gọi Ngũ Y San: “Quần áo dính ướt khó chịu quá, tớ đi thay đồ rồi sẽ trở lại sau.
Mọi người có cần tớ cầm gì cho không?”
“Không, cậu cứ đi đi.”
Lúc ấy, Long Thất đang quay cảnh giặt quần áo.
Khi Na Lâm một mình rời đi, một nam sinh hô: “Cắt!”
Thật ra, cô biết Na Lâm là người thích kiếm chuyện, lại to gan lớn mật.
Nguyên nhân khiến Cát Nhân Ninh coi cô là kẻ thù không đội trời chung, ngoài Phó Vũ Ngao khiến đầu óc cô ta trở nên mụ mị ra, thì không thể thiếu vài lời “bơm đểu” của tiểu thư Na Lâm yêu kiều kiêm người chị em tốt này của cô ta.
Trên mạng, Na Lâm là người có lượng fan khủng, gia đình khá giả, thành tích học tập xuất sắc, lúc nên ra mặt thì sẽ ra mặt, lúc không nên ra mặt thì vẫn sẽ ra mặt.
Đây mới chính là người khó sống chung nhất trong phòng ký túc xá.
Biết là vậy, nhưng cô không ngờ rằng cô ta có thể liều đến mức độ đó.
Na Lâm đi vòng qua chiếc xe thương vụ, mở cửa chiếc Land Rover ra, rồi ngồi vào ghế lái phụ một cách hết sức tự nhiên.
Mặc kệ chiếc váy cotton mỏng manh ướt sũng đã dính sát ngực, cô ta chống tay dựa gần vào ghế lái, vừa tháo tai nghe của Cận Dịch Khẳng ra, vừa nhét bao cao su trong tay vào túi cậu, đồng thời kề môi đến gần cổ cậu, khẽ thổi một hơi vào tai cậu trong lúc cậu đang say ngủ, dịu dàng hỏi: “Anh và Long Thất đã bao lâu không làm chuyện đó rồi?”
- -----oOo------.