Nữ giáo


Long Thất không dám xuống lầu.
9 giờ 15 phút sáng, ánh mặt trời chiếu lên bộ đồ lót trên thảm trải sàn dưới chân ghế sô pha.

Cận Dịch Khẳng đã thắng hai ván game, lấy được một chiếc đồng hồ của Tư Bách Lâm.

Tóc cô mới gội sáng nay cũng đã gần khô, ngón tay chậm rãi quấn lấy lọn tóc.

Cô đã ngồi nghịch tóc như vậy nửa ngày, vẫn chưa chịu xuống nhà.
Cô mặc chiếc áo len mềm, chân gác lên đầu gối của Cận Dịch Khẳng.

Cậu ngồi trên mép sô pha, chống khuỷu tay lên đầu gối, bắt đầu quyết chiến trận thứ ba với Tư Bách Lâm.

Phần thưởng lần này là chiếc áo bóng rổ phiên bản giới hạn của Bành Tử, mặc dù nó chưa thuộc quyền sở hữu của ai trong số hai người, nhưng đã bị đem ra làm chiến lợi phẩm như một điều hiển nhiên.

Cận Dịch Khẳng mới bảnh mắt ra đã hên, giờ đang thừa thắng xông lên đánh bại tên hàng xóm sát vách.

Tư Bách Lâm không phục, nói rằng do đêm qua ngủ muộn, đang hơi mất tập trung nên mới chấp cậu một tay.
“Ngủ muộn?”
“Ngủ muộn.”
Rõ ràng là hai từ giống hệt nhau, nhưng cái cách một người hỏi một người trả lời đó lại giống như một loại ám hiệu ngầm giữa cánh đàn ông với nhau.

Long Thất liếc mắt nhìn sang, đúng lúc Cận Dịch Khẳng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, đáp: “Bố đây cả đêm không ngủ, chấp con bằng cả hai tay nhé.”
Cô bèn co chân lại, đạp vào eo cậu một cái.

Cậu nghiêng người, nhìn cô.

Cô trợn mắt lườm cậu, cậu lại tiếp tục chơi game. 
Sau đó, cô tiếp tục lướt điện thoại, xem mấy thứ linh tinh trên Weibo.
Những tưởng cô sẽ không bao giờ xuống lầu nữa, sau này cứ để Cận Dịch Khẳng mang cơm lên cho cô, thì điện thoại vang lên âm báo tin nhắn.

Thanh biểu ngữ xuất hiện trên màn hình, người gửi tin nhắn là Liên Thược Tư, nội dung chỉ có sáu từ: Con ơi, xuống ăn sáng đi.
...…
Quả nhiên là gừng càng già càng cay.

Bản thân cô cứ ngỡ không ai hay biết chuyện mình đến đây tối qua, thế mà vẫn có người thính tai tinh mắt biết rõ mười mươi.

Khi đi xuống lầu hai, Cận Dịch Khẳng còn lượn một vòng trong phòng học của Cận Thiếu Hạo.

Cậu tay không đi vào, lúc đi ra thì mang theo một thùng đầy ắp đĩa game cùng với linh hồn của Cận Thiếu Hạo.
Còn Long Thất có chút chột dạ.
Cô không còn mặt mũi nào để đứng trước mặt mẹ của Cận Dịch Khẳng nói ra chuyện xấu hổ mà cô và cậu đã làm tối qua.

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy đây hẳn là một đả kích đối với Liên Thược Tư, vì thế, khi đi đến chân cầu thang, cô cứ lần lữa không dám bước xuống.

Tuy nhiên, Cận Dịch Khẳng vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, một tay đút túi quần, tay kia ôm thùng game, chẳng chút ngần ngại nào mà đi lướt qua người cô như thể đang đi lướt qua dì Ngô vậy.

Dù sao chuyện xấu cũng đã làm, không còn đường lui nữa, kiếp này hai người chỉ có thể sống nương tựa vào nhau, chẳng có vấn đề gì hết.


Đợi đến khi cậu đã ở trong phòng khách cầm một quả táo lên gặm thì cô mới chậm chạp bước vào phòng khách ngập tràn ánh nắng.

Vừa vào cô liền bắt gặp Liên Thược Tư đang ngồi uống trà trên ghế sô pha.
Bà ấy đang ngồi đọc sách, trên người mặc áo len màu trắng và quần nỉ mềm màu xám.

Trên bàn trà nhỏ đế cao màu vàng kim có bày một lẵng hoa hồng tươi, bên cạnh ghế sô pha là ba, bốn chiếc vali hình vuông đến từ thương hiệu Valango.

Trong sảnh, ngoài dì Ngô ra còn có hai người nữa đang tất bật đi qua đi lại.

Long Thất từng thấy họ trong lần gặp đầu tiên với Liên Thược Tư.

Đó là cặp trợ lý riêng của bà ấy, một nam một nữ.

Hai người họ đeo găng tay trắng, đang cẩn thận mang những chiếc áo khoác đắt tiền vẫn còn bọc trong túi chống bụi lên lầu.
Trên mặt bàn còn có một tập tài liệu có bì trong suốt.
“Cháu chào dì ạ.”
“Thưa bà chủ.” Tiếng chào của cô và tiếng gọi của dì Ngô gần như cất lên cùng một lúc, không rõ là ai đã cắt lời ai.

Dì Ngô vội vã bước vào với một bó hoa hồng trắng trên tay.

Bà ấy thoáng nhìn cô một cái.

Sau đó, cô không nói tiếp, còn dì Ngô quay sang nói với Liên Thược Tư: “Lại nhận được một bó hoa nữa ạ.”
...…
Chiếc bàn ăn ở góc phòng đã xếp đầy những bó hoa hồng trắng với đủ kiểu bó.

Liên Thược Tư vẫn cúi đầu đọc sách, chỉ đáp: “Tôi biết rồi.”
Bàn tay cầm tách trà dừng lại cách bàn trà trước mặt 10cm, bình thản như đang nhận một tờ báo bình thường.

Bà ấy đọc xong một câu dài trên trang sách rồi mới nhấp một ngụm trà, nói: “Cắm vào lọ đi.”
“À, vâng.”
Cận Dịch Khẳng không có hứng thú với những bó hoa đó.
Nhưng Long Thất lại rất có hứng thú với chúng, cả những chiếc vali bên cạnh nữa.

Khi cô đang nghiên cứu những thứ này, Cận Dịch Khẳng lại chú ý đến tập tài liệu trên bàn.

Cô nháy mắt ra hiệu với cậu, nhưng cậu không chú ý, vừa gặm táo vừa nhìn về phía đó một cách chăm chú.

Thế là ánh mắt của hai người không chạm nhau.

Liên Thược Tư cất tiếng hỏi: “Thất Thất muốn ăn cháo hay là bánh mì toast?”
“Cháo.” Cô vô thức lặp lại lời của Liên Thược Tư, nhưng ngay sau đó não bộ liền “load” lại được câu hỏi, bèn đổi thành: “Bánh mì toast ạ.”
“Múc nửa bát cháo, nướng ba lát bánh mì và ốp hai quả trứng.

Hâm nóng cả những món trên bàn nữa.” Liên Thược Tư lên tiếng dặn dò người giúp việc, song vẫn không ngước mắt lên.

Sau ba giây bà ấy lại đổi thành: “Bốn quả trứng đi, tối qua bọn trẻ đã mệt rồi.”

......
......
Tất nhiên Cận Dịch Khẳng là con trai ruột nên đã thấm nhuần tác phong của Liên Thược Tư suốt hai mươi năm qua, cho dù có bị nói trắng ra thì cậu vẫn nhẫn nại không nói một lời, chỉ lo ăn lo uống, đúng chất công tử bột điển hình.

Tiếng va chạm của thìa và bát khi cậu ăn cháo rất khẽ, nhưng mắt thì không nhàn rỗi chút nào mà cứ nửa phút lại nhìn chăm chăm vào tập tài liệu đặt dưới tay mẹ mình một lần.

Mặc cho hoa hồng và vali đã chất kín nửa căn phòng thì cũng không hấp dẫn bằng tập tài liệu kia.

Sau mười phút dùng bữa nhưng không có cảm giác ngon miệng, cuối cùng cậu cất tiếng gọi: “Mẹ.”
“Ơi.”
“Lão Bình ghé qua đây ạ?”
“Ừ.”
“Thứ đó là chú ấy để lại ạ?”
“Ừ.”
“Mẹ đã xem chưa?”
“Xem rồi.”
...…
“Tại sao lão Bình lại ghé…”
Long Thất còn chưa kịp thắc mắc thì Cận Dịch Khẳng đã đứng phắt dậy, đi về phía đó, rút tập tài liệu rồi mở ra, sau đó lấy một tờ giấy từ bên trong.

Bấy giờ, Long Thất mới láng máng nhớ ra lần gần nhất cô liên hệ với lão Bình là nhờ ông ấy đi lấy kết quả. 
Đi lấy kết quả…
Đúng vậy.
Mẹ kiếp.
Kết quả xét nghiệm.
Vẻ uể oải trên mặt tức thì biến mất, cả người cô lúc này vừa lạnh vừa rét run.

Sao báo cáo kết quả lại có nhanh như thế, sao lại đưa thẳng đến đây cơ chứ, khiến cô trở tay không kịp.

Cô còn đang tính thắp một nén nhang trước rồi mới đi lấy báo cáo cơ mà.

Không ngờ còn chưa kịp chuẩn bị sẵn tâm lý, cũng chưa kịp lên kế hoạch B thì đã có kết quả rồi. 
Trong phòng khách ngập tràn ánh nắng, cô ngồi đờ ra trên ghế, hai chân tê cứng, thực sự sợ đến mức không dám đứng dậy khi Cận Dịch Khẳng cúi đầu đọc tờ kết quả.

Liên Thược Tư đã uống trà xong và đứng lên, cầm lấy túi xách rồi nói: “Ăn sáng xong thì thay quần áo đi, rồi ra ngoài với mẹ.”
Sau khi đi được hai bước, bà ấy quay người lại, gác túi xách lên cánh tay của Cận Dịch Khẳng, nói: “Tối qua bận chuyện thủ tục nên mẹ mới để mặc con làm bậy.

Cái ghế sô pha trên gác mái là của hồi môn mà mẹ mang từ nhà bà ngoại con bên Pháp về.

Tuy nó đã cũ rồi và hay phát ra tiếng động, nhưng mẹ vẫn thích nó.

Con đấy, không được qua đêm ở đó đâu.

Đợi khi nào em trai con đủ 18 tuổi thì nói nguyên văn những lời này cho nó.


Ngoài ra, đừng ôm tư tưởng là có thể giấu được mẹ chuyện gì.

Sở dĩ mẹ là mẹ của con là bởi vì mẹ hiểu con trai mẹ rõ như lòng bàn tay, chẳng qua mẹ không nói đấy thôi.”
“Huống hồ, chiếc ghế sô pha bọc lông đó nhặm lắm.” Liên Thược Tư bỏ túi xách xuống rồi bước đi, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên người Cận Dịch Khẳng, “Mẹ chưa bao giờ thích nằm trên đó, bạn gái con cũng sẽ không thích đâu.

Con bé chiều con nên mới không nói ra đấy thôi.”
Cậu đã đọc xong bản báo cáo, cũng nghe mẹ mình dạy bảo xong, chỉ thoáng nhìn bà ấy, rồi lại nhìn về phía Long Thất.
Lúc này, Liên Thược Tư đã đi ra khỏi cửa.
Có điều, Long Thất đã đặt tất cả những điều Liên Thược Tư nói vào trong lòng.
Điểm quan trọng quá nhiều và khối lượng thông tin quá lớn, cô nhất thời không biết nên nghiên cứu cái nào trước, nhưng vẫn nghe hiểu được tầng ý nghĩa rõ ràng nhất trong đó. 
Long Thất nhìn Cận Dịch Khẳng, nhìn tờ giấy mỏng như cánh ve trong tay cậu, nhìn cậu đút tay vào túi quần, đang nghiêng đầu nhìn cô.
“Em có muốn xem không?”
...…
...…
HIV.
Âm tính.
Loại trừ khả năng bị lây nhiễm.
Tảng đá đè nặng trong lòng hơn nửa năm qua cứ như vậy mà biến mất theo bản báo cáo được đóng dấu đỏ này.

Cô dựa vào bàn, cúi đầu đọc bản báo cáo, mái tóc buộc lỏng lẻo tuột ra một nửa, xõa trên gò má.

Nắng mai quá đẹp, đẹp đến mức khiến người ta quên đi trận tuyết giá lạnh tối qua.

Đột nhiên không còn giả thiết nào nữa, cũng chẳng còn điều gì để sợ hãi nữa.

Trứng rán trở nên ngon tuyệt, bánh mì toast được nướng vàng ruộm, cháo hoa được ninh nhừ vừa tới, thêm vào đó hương hoa ngọt ngào và hương trà thơm ngát.

Tiếng kim đồng hồ đang chạy tích tắc cũng êm tai làm sao!
Lúc này, mặc dù cô không quá phấn khích, nhưng lại là giây phút hạnh phúc và chân thực nhất trong nửa năm qua của cô.

Long Thất đặt tờ giấy xuống bàn, nhìn Cận Dịch Khẳng, nói: “Mở tiệc, uống rượu thôi.”
Tiệc rượu thì chắc chắn sẽ mở, nhưng phải đi giải quyết công việc trước đã.
Liên Thược Tư đã lên sẵn lịch trình.

Bà ấy vẫn ngồi trong xe đợi họ cho đến khi hai người ăn xong bữa sáng.

Sau đó, khởi hành lên đường.

Cận Dịch Khẳng là người cầm lái, Long Thất ngồi trên ghế lái phụ, Liên Thược Tư ngồi ở hàng ghế sau.

Bà ấy đội chiếc mũ phớt, đôi môi đỏ chót phối với bộ âu phục màu trắng.

Bà ấy ngồi bắt chéo chân, cúi đầu xem vài tờ giấy A4 mỏng được đặt trên đùi.

Khi xe chạy được nửa đường, có lẽ bà ấy đã nghiên cứu xong những dòng chữ màu đen trên giấy, bèn ngẩng đầu lên, nói rằng mình vẫn luôn thích các tác phẩm của Bào Đức Dân, cũng rất thích uống trà do vợ ông ấy pha.
…?
Phải nói, đạo diễn Thiệu dù đã cố gắng tạo mối quan hệ với hơn nửa số người trong giới giải trí thì vẫn chưa uống nổi một chén trà với ông Bào, thế mà Liên Thược Tư lại coi việc này bình thường như đi thăm hỏi một người bạn cũ.
Long Thất đã nhận ra điểm đến của chuyến hành trình này là đâu, đồng thời nhớ ra chuyện Cận Dịch Khẳng từng nói Liên Thược Tư muốn dẫn dắt cô.
Cận Dịch Khẳng không tiếp lời mẹ mình, Liên Thược Tư nói tiếp: “Thời bọn dì còn đi học, Internet còn chưa phát triển, thích cái gì cũng chỉ có thể tự mày mò tìm tòi cái đó.

Hồi ấy, dì rất thích đọc tiểu thuyết của Bào Đức Dân, ngoài giờ học ra thì thích vẽ tranh.

Mất bảy, tám ngày để vẽ lại những quan niệm nghệ thuật được miêu tả trong tác phẩm của ông ấy.

Vẽ xong, dì lại gửi chúng cho người vợ đang làm biên tập viên nghệ thuật lúc bấy giờ của ông ấy.


Mặc dù không nhận được hồi âm, nhưng dì vẫn miệt mài vẽ.

Sau khoảng hai năm, đến năm dì tốt nghiệp cấp Ba thì bỗng dưng nhận được thư của vợ ông ấy.

Bà ấy nhờ dì vẽ bìa cho cuốn tiểu thuyết mới nhất của ông ấy trong thời gian một tuần lễ.

Đó là công việc làm thêm đầu tiên của dì.”
“Thời điểm đó, tiền lương một tháng của mẹ anh chỉ bằng một phần mười tiền tiêu vặt của bà ấy thôi.” Cận Dịch Khẳng bổ sung, “Nhưng mẹ anh cũng bắt đầu gia nhập giới nghệ sĩ kể từ đó.”
Long Thất liền nhớ đến việc Liên Thược Tư từng giữ chức tổng biên tập của tạp chí “Kiệt”, trước khi bà ấy lui về giúp chồng dạy con đã từng là một nhân vật hô mưa gọi gió đến cỡ nào.

Một tay bà ấy đã cho ra các ấn phẩm hàng đầu về tài chính, thời trang, mạng xã hội, giải trí và các lĩnh vực khác.

Hồi cấp Ba, Long Thất hay làm ổ trong thư phòng của Cận Dịch Khẳng.

Khi đó, cô còn cảm thấy mẹ cậu chính là hình mẫu lý tưởng của một người phụ nữ thành công trong cuộc sống, từ việc tốt nghiệp trường đại học danh tiếng đến gia đình có điều kiện, sau này lại trở thành phụ tá đắc lực cho chồng.

Nhưng mãi đến hôm nay cô mới biết rằng công việc đầu tiên mà bà ấy có được cũng dựa vào chính sự kiên trì miệt mài múa bút suốt hai năm của mình.

Cũng giống như cô từng làm người mẫu suốt hai năm, tham gia đủ mọi hoạt động linh tinh trước khi ký hợp đồng với lão Bình.

Nhớ lại khoảng thời gian đó, ngày nào cô cũng phải đứng trên đôi giày cao gót 10 phân, Cận Dịch Khẳng lúc ấy xót cô nên bắt đầu học cách xoa bóp, thế là tràn đầy tự tin đòi bấm huyệt cho cô.

Kết quả là cậu dùng lực quá mạnh, khiến cô đi tập tễnh ba ngày đã đành, còn làm hại cô mất toi thu nhập cả một tuần.

Cuối cùng cậu bị cô chặn số suốt nửa tháng trời, cho đến khi cậu phải mượn tài khoản Wechat của Thư Manh, chuyển cho cô một khoản “tiền bồi thường” gấp ba lần số tiền cô đáng ra phải được nhận trong lần hoạt động đó.
...…
Bây giờ nghĩ lại vẫn thấy bực mình, cô liếc xéo Cận Dịch Khẳng một cái.

Lúc này, cậu chẳng hề hay biết cô đang liên tưởng đến chuyện từ thời tám hoánh nào, chỉ tập trung lái xe. 
Long Thất dời mắt, nhìn vào kính chiếu hậu: “Vậy bây giờ chúng ta đi gặp ông Bào ạ?”
Liên Thược Tư mỉm cười, đáp: “Đi gặp ông ấy làm cái gì.

Ông già cứng đầu đó, cho dù dì có cộp một trăm triệu trước mặt ông ấy, ông ấy cũng không đồng ý bán bản quyền tác phẩm cho dì đâu.”
“?”
“Dì đã uống trà với bà Bào bao năm nay, cho nên biết được một chuyện.

Đó là chồng bà ấy rất thích xem phim điện ảnh, cũng không bài xích văn hóa không chính thống, phim điện ảnh nào cũng xem.

Nhất là phim của một diễn viên đóng, ông ấy chưa từng bỏ sót bất cứ một bộ phim nào.”
“Ai vậy ạ?”
“Yên Văn Tinh.”
Liên Thược Tư không chơi trò đánh đố, nếu Long Thất đã muốn biết, bà ấy liền nói thẳng cho cô nghe bằng giọng điệu đều đều.

Vẻ mặt Long Thất vẫn vậy, nhưng trong lòng lại có quả bom nguyên tử đang nổ tung.

Cô cảm thấy dù có cho cô tu luyện mấy kiếp thì cũng không đời nào đạt tới cảnh giới này.

Hai phút sau, cô mới chậm rãi hỏi: “Vậy chúng ta đang đi gặp Yên Văn Tinh ạ?”
Xe vẫn chạy bon bon trên đường, Cận Dịch Khẳng điều khiển vô lăng bằng một tay.
Liên Thược Tư trả lời: “Không phải.”
Long Thất còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã nghe bà ấy nói tiếp: “Chúng ta đi gặp Lư Tử Mục.”
...…
- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận