Mới có một ngày mà cô đã phải gặp lại người mà mình suýt chút nữa đã “từ mặt” tối hôm qua.
Cảnh tượng đau lòng ấy vẫn hiện rõ mồn một, tảng băng trong lòng vẫn còn chưa tan hết.
Khi Long Thất chưa biết phải trả lời như thế nào thì xe đã rẽ vào trục đường chính quen thuộc.
Cô chống khuỷu tay lên bệ cửa sổ, khẽ bóp trán và không nói gì nữa.
Cận Dịch Khẳng tìm chỗ đậu xe trong khu chung cư rồi dừng lại.
Lúc xuống xe, cô trông thấy Long Tử Nghi đang đứng ở chỗ cũ hút thuốc.
Cặp sinh đôi cũng đang ở đó.
Thứ Bảy hôm nay là một ngày đẹp trời sau một đêm tuyết trắng.
Vì sợ đường trơn nên những người qua đường ai nấy cũng đều nắm chặt tay con em nhà mình, chỉ riêng có cặp sinh đôi là vẫn chơi ném tuyết trong khu tập thể dục.
Long Tử Nghi đưa lưng về phía chúng, khoanh tay nói chuyện điện thoại.
Bà liên tục gảy tàn thuốc, có vẻ như đang cãi nhau với Sở Diệu Chí về quyền nuôi dưỡng cặp sinh đôi.
Bà cau mày, trông rất cáu kỉnh, nói năng bừa bãi mà chẳng buồn bận tâm đến chuyện đang ở nơi công cộng.
Khi Long Thất đóng cửa xe, Long Tử Nghi mới lơ đãng liếc mắt về nơi phát ra tiếng động.
Tiếng cãi vã không thấy nhỏ đi, nhưng đã chậm lại.
Tiếp đó, lại thấy Cận Dịch Khẳng bước xuống xe từ bên ghế lái, bà rít một hơi thuốc.
Cuối cùng, khi nhìn thấy Liên Thược Tư bước xuống xe từ hàng ghế sau, Long Tử Nghi mới tạm dừng việc tranh chấp với người ở đầu dây bên kia lại, rồi rít một hơi hết nửa điếu thuốc.
Bà dụi đầu thuốc vào sọt rác inox bên cạnh, rồi cúp điện thoại.
Tay phải bà chống nạnh, bày ra tư thế ứng chiến.
Lư Tử Mục đang ở nhà.
Mọi người ngồi xung quanh một chiếc bàn dài.
Liên Thược Tư đặt túi xách lên chiếc ghế trống bên cạnh.
Long Thất đút tay vào túi, chẳng nói chẳng rằng.
Lư Tử Mục vẫn mặc bộ quần áo ở nhà và đi đôi dép bông như thường lệ, có lẽ do tối qua ngủ không ngon nên trông có phần uể oải, phần tóc bên phải cái vểnh cái không.
Từ nãy đến giờ, bà ấy vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt cô, chỉ thi thoảng liếc trộm cô một cái.
Long Thất vừa ngước mắt lên, bà ấy lại nhìn đi chỗ khác, rồi cầm cốc lên giả bộ uống nước.
Cứ như vậy suốt năm phút đồng hồ, Lư Tử Mục đã uống hết một cốc nước đầy.
Long Tử Nghi nói với Lư Tử Mục rằng đừng mải uống mỗi nước, phải bổ sung cả Vitamin C nữa.
Dứt lời, bà liền đi vào phòng, cầm một chiếc túi xách ra, rồi đặt lên bàn.
Đó là một chiếc túi clasp bằng da cá sấu của Celine, còn cố tình để nó ở vị trí đối diện với chiếc ghế đặt chiếc túi Hermes của Liên Thược Tư, sau đó thản nhiên lấy từ trong túi xách ra một hộp C sủi, nói: “Em hay mang theo đi làm.”
“Chẳng phải em nói hộp C sủi vẫn cất trong ngăn kéo phòng làm việc sao?”
Long Tử Nghi cho Lư Tử Mục một ánh mắt cảnh cáo.
Lư Tử Mục lập tức im re.
Cận Dịch Khẳng lúc này đang thể hiện rằng mình là một người con rể hiếu thảo.
Cho dù Long Thất và Long Tử Nghi đang có xích mích, đầu óc cậu vẫn rất tỉnh táo, lúc nên lấy lòng thì vẫn sẽ lấy lòng như cũ.
Cậu xếp cốc, rồi rót trà cho mọi người, vừa mở miệng ra là “Dì uống trà đi ạ”.
Lư Tử Mục chưa từng tiếp xúc trực tiếp với Cận Dịch Khẳng bao giờ, nên chỉ ậm ừ đáp lời.
Phải đến khi cốc trà được đưa đến tay bà ấy, bà ấy mới chủ động nói: “Cháu cứ gọi tôi là Tử Mục là được.”
“Tử Mục, xin chào, ngưỡng mộ đã lâu.” Liên Thược Tư ngắt lời Cận Dịch Khẳng, tự nhiên tiếp lời.
Giọng điệu mềm mỏng, mang theo ý cười.
Long Tử Nghi vẫn đứng ở một bên, không ngồi xuống, mà một tay chống nạnh, một tay cầm cốc trà, nước trà sóng sánh trong cốc thủy tinh.
Lư Tử Mục còn chưa đáp lại thì Long Tử Nghi đã nhanh nhảu cướp lời, “Chào chị thông gia.
Chị đã ăn cơm chưa?”
“Đã giờ này rồi mà còn có thể chưa ăn được sao?”
Long Thất nói leo.
Hai mẹ con lập tức nhìn nhau, sau đó lại đồng thời nhìn sang chỗ khác, như thể vừa mới lườm nhau một cái.
Liên Thược Tư thong thả tiếp lời: “Bọn tôi đã ăn bữa lửng trước khi ra ngoài rồi.”
Nói đoạn, bà ấy lấy tập tài liệu chứa kết quả xét nghiệm của Long Thất từ trong túi ra, nhưng không trực tiếp đặt lên bàn mà nhét vào bàn tay đang để dưới bàn của cô: “Lần này tôi đến, chủ yếu là vì ba việc.
Việc thứ nhất là Long Thất đã có kết quả kiểm tra.”
Long Tử Nghi và Lư Tử Mục đồng loạt khôi phục sự chú ý.
Liên Thược Tư vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Long Thất, giao quyền chủ động lại cho cô.
Bấy giờ, cô mới đặt tập tài liệu lên bàn, hờ hững nói năm từ: “Âm tính, không có bệnh.”
Có tiếng chân ghế cọ trên sàn nhà, cuối cùng Long Tử Nghi cũng chịu kéo ghế ra và ngồi xuống.
Bà đặt cốc nước lên bàn, rồi cầm tập tài liệu kia mở ra xem.
Lư Tử Mục cũng nhìn chằm chằm vào tờ kết quả.
Hai người đưa mắt đọc từ trên xuống dưới một lượt, bả vai cũng đồng thời được thả lỏng.
Lư Tử Mục còn chưa xem xong, Long Tử Nghi đã ném tờ giấy lên bàn, rồi vỗ bàn cái “bộp”, với vẻ “việc này thì liên quan đếch gì đến bà đây”, sau đó vuốt tóc, dửng dưng nói một câu: “Tốt lắm, nhẹ nợ.”
Nhân lúc Liên Thược Tư không để ý, Long Thất lập tức trợn mắt một cái.
Cận Dịch Khẳng ngồi bắt chéo chân bên phía tay phải của cô.
Lúc Liên Thược Tư nói chuyện, cậu chỉ im lặng lắng nghe.
Trong trường hợp người lớn toàn là phụ nữ, cậu đặt bản thân ở vị trí rất tốt, cốc của ai vơi cậu liền châm thêm trà cho người ấy, ai bắt chuyện với cậu thì cậu sẽ tiếp chuyện, lúc không ai nhắc đến thì cậu chỉ ngồi quan sát sắc mặt của mọi người, hết nhìn vẻ mặt của Long Tử Nghi lại nhìn ánh mắt của Liên Thược Tư.
Lúc Long Thất khó chịu, cậu sẽ kéo tay cô ở dưới gầm bàn đặt lên đùi mình, mặt vẫn tỉnh bơ như không.
Cho nên, dù có ngồi như thế suốt một tiếng đồng hồ thì cậu cũng chẳng có lúc nào rỗi việc.
“Đúng thế, cuối cùng cũng đã đến hồi kết, đây là một chuyện tốt.
Việc thứ hai là Thất Thất và…”
“Ôi chao, tự dưng thấy đói bụng thế nhỉ.” Liên Thược Tư còn chưa nói hết câu thì Long Tử Nghi lại bắt đầu “giở chứng”.
Bà cau mày, đánh trống lảng bằng cách nhìn Lư Tử Mục và nói, “Em vẫn chưa ăn sáng.
Chẳng phải chị cũng vừa mới ngủ dậy sao, chị không đói à?”
Lư Tử Mục ngây ra.
Long Tử Nghi liền tiếp tục tự biên tự diễn: “Hôm nay, chúng ta vẫn gọi món gà tam hoàng của quán kia đi, vừa khéo để chị thông gia nếm thử.
Gà tam hoàng của quán này ngon có tiếng, bình thường phải xếp hàng mới mua được đấy.
Con có ăn không?”
Câu cuối cùng là nói với Long Thất.
Nhưng Long Thất còn chưa trả lời thì Long Tử Nghi đã nhíu mày, nói với Liên Thược Tư: “Bọn trẻ thời nay ấy à, chả có đứa nào biết nấu nướng gì đâu, ngày nào cũng gọi đồ ăn bên ngoài, ăn riết rồi thì bắt đầu chê cơm nhà nấu không ngon.
Đúng là khó nuôi.”
Liên Thược Tư chỉ cười.
Cái gọi là “việc thứ hai” cứ thế bị gạt phắt đi một cách lặng lẽ như vậy.
Sau khi Long Tử Nghi gọi đồ ăn xong, Liên Thược Tư mới hỏi: “Cuốn sách mới của Tử Mục, tiến độ đến đâu rồi?”
“Chị đọc sách của tôi à?” Lư Tử Mục ngẩng đầu lên, lấy làm kinh ngạc hỏi.
Liên Thược Tư lại cười.
“Tuyển tập tản văn năm ngoái của chị rất hay.
Tôi đã đọc liền một mạch trên chuyến bay về nước đấy.
Tôi rất thích cuộc thảo luận giữa cúc áo và tự do ở chương năm.”
“Cúc áo và tự do thì có liên quan gì đến nhau?” Long Tử Nghi nói xen vào.
“Mẹ đọc đi rồi khắc biết.” Long Thất đáp.
“...” Lư Tử Mục nhún vai, gật đầu, đáp: “Tôi khá ngạc nhiên đó, vì lượng tiêu thụ của quyển sách đó rất kém.
Cảm ơn chị.”
“Lượng tiêu thụ có tốt hay không là việc của kênh phân phối, chứ không phải là do tác phẩm.
Tôi có thể nhặt ra hàng tá những cuốn sách bán chạy trên thị trường nhưng nội dung lại nghèo nàn đến khó tin.
Tôi cũng có thể thổi giá của một tờ giấy trắng lên đến hàng chục triệu tệ, nhưng dù có tiêu tốn ngần đó tiền thì cũng chưa chắc đã tìm được một sản phẩm có giá trị thực sự.
Vì thế, Thất Thất là một người hiếm có, và chị cũng vậy.”
Khi nói đến câu cuối cùng, Liên Thược Tư nhìn thẳng vào mắt Lư Tử Mục.
Lư Tử Mục chung quy vẫn là người trải đời, chỉ bình thản gật đầu một cái, rồi chậm rãi uống một ngụm nước.
Long Tử Nghi lập tức lia mắt nhìn sang.
Liên Thược Tư tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, bèn nói tiếp: “Bộ “Hoang Nhi Phỉ Chí” năm đó của chị mãi mãi là một tác phẩm kinh điển.”
“À… chuyện cũ ấy mà.”
“Nhưng vẫn có chỗ đứng trong giới giải trí.”
“Thật ra là nhờ cả vào các diễn viên ấy mà.”
“Yên Văn Tinh không đoạt được giải nữ chính xuất sắc nhất trong lễ trao giải Á Mỹ năm ấy, nhưng kịch bản hay nhất lại thuộc về “Hoang Nhi Phỉ Chí”.
Thực ra, nhìn là biết kịch bản làm nên thành công của người nghệ sĩ hay người nghệ sĩ làm nên thành công của kịch bản.”
“Cũng có công lao của đạo diễn nữa.”
“Đạo diễn còn chẳng lọt vào danh sách đề cử.”
“...”
“Vì sao sau đó chị lại không viết kịch bản nữa?” Liên Thược Tư đặt câu hỏi.
Lư Tử Mục sững người mất ba giây, rồi nhún vai, đáp: “Tôi không giỏi làm việc nhóm cho lắm.
Với lại, viết kịch bản cực lắm, tôi hợp với việc ở nhà sáng tác hơn.”
“Tiếc thật.
Chị có nền tảng tốt như vậy mà.”
“Nếu bản thân tự biết mình muốn cái gì thì sẽ không cảm thấy có gì đáng tiếc nữa.”
Liên Thược Tư hơi ngả người về phía sau, đặt tay lên bàn, mắt vẫn nhìn Lư Tử Mục.
Đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, bốn đốt ngón tay chuyển động một cách nhịp nhàng, tạo thành một giai điệu giàu tiết tấu.
Liên Thược Tư chỉ gõ bốn tiếng rồi đột ngột dừng lại, tiếp tục nói: “Tôi quen một nhà văn có tâm tính hơi giống chị, cũng không thích tác phẩm của mình bị bôi sửa, thậm chí còn không cho phép biên tập viên sửa một lỗi chính tả nào trong quá trình hiệu đính.”
“Các tác gia đều như vậy.
Nhưng cũng chỉ có một số người mới có khả năng giữ nguyên từng câu chữ dưới ngòi bút của mình thôi, còn đại đa số thì không có cái bản lĩnh ấy.
Đối với người sáng tác, kể cả tác phẩm có nhận được vô số những lời khen ngợi, nhưng nếu đã đi lệch với ý định ban đầu của mình, nó gần như cũng chỉ là đồ bỏ đi.
Tôi rất hiểu tâm trạng của nhà văn mà chị vừa nhắc đến.”
“Ông ấy chắc chắn sẽ thích chị.”
“Tuy nhiên, những người như vậy thường sẽ không được lòng các biên tập viên.”
“Nếu như người biên tập là tôi thì sao?”
...…
...…
Sau cuộc chuyện trò chóng vánh trên bàn ăn, năm người trải qua giây phút yên lặng ngắn ngủi.
Sau đó, túi tài liệu dưới tay Liên Thược Tư chạm vào mặt bàn đã phá vỡ sự yên tĩnh này: “ Lư Tử Mục, việc thứ ba tôi tới đây là vì muốn đặt chị viết bản thảo.”
...…
“Tôi?”
“Chị ấy?” Long Tử Nghi hỏi.
Liên Thược Tư lấy một xấp giấy tờ trong túi tài liệu ra, nói: “Tôi sẽ nói ngắn gọn thôi.
Nếu truyện ngắn “Ác nữ” của nhà văn Bào Đức Dân được chuyển thể thành phim thì sẽ trở thành một kiệt tác thương mại cực kỳ có lợi cho Thất Thất.
Nguyên tác vốn đã là một tuyệt phẩm, nhưng vấn đề ở chỗ nó chỉ có tám nghìn chữ.
Mà, thủ pháp tự sự của cuốn tiểu thuyết này cũng không phù hợp để dựng thành kịch bản phim.
Bên phía chúng tôi cùng lắm cũng chỉ tranh thủ được một tháng thời gian, mong chị ráng cải biên truyện ngắn này thành một kịch bản phim phù hợp và xuất sắc trong thời gian sớm nhất có thể.”
“Có rất nhiều nhà biên kịch tài hoa.”
“Đúng là có rất nhiều nhà biên kịch giỏi, nhưng Bào Đức Dân chỉ vừa ý với duy nhất một biên kịch là chị.
“Hoang Nhi Phỉ Chí” đứng trong top 10 những bộ phim điện ảnh mà ông ta yêu thích nhất.
Nếu chị cải biên “Ác nữ”, đây sẽ là một điểm cộng cho chúng tôi.”
“Điểm cộng?”
“Công ty của con đang cạnh tranh với một công ty khác để giành bản quyền tác phẩm của Bào Đức Dân.” Bấy giờ, Cận Dịch Khẳng mới chậm rãi lên tiếng.
Cậu quan sát sắc mặt của mọi người như vậy là đủ rồi.
“Chờ chút!” Lư Tử Mục giơ tay lên, “Chờ chút, chờ chút.
Nếu bên cháu chưa lấy được bản quyền tác phẩm thì tôi hoàn toàn không có tư cách để cải biên nó.”
“Quy tắc đặt ra chỉ dành cho những người tuân thủ quy tắc.
Dì thấy con và mẹ con có giống người như vậy không ạ?”
“Tôi có thể dùng một trăm triệu để lên một bản kế hoạch cho Bào Đức Dân.” Liên Thược Tư nói tiếp: “Nhưng thay vì thế, tôi muốn cho ông ấy xem một kịch bản hoàn chỉnh được chắp bút bởi một người trẻ tuổi mà ông ấy đánh giá cao.
Tin tôi đi, ông ấy có kiên nhẫn với phương án thứ hai hơn.”
“Nếu con giành được bản quyền của bộ truyện này thì sẽ rất có lợi cho việc lấy bản quyền các tác phẩm khác của ông ấy.” Cận Dịch Khẳng nói.
“Điều đó cũng thuận tiện cho việc Long Thất trở thành nhân vật chính của cả bộ series.
Con bé có đủ tư cách để thực hiện điều đó, chỉ có điều, chuyện gì cũng cần phải có sự chuẩn bị kỹ càng.
Chị chính là sự chuẩn bị vẹn toàn của con bé.”
“Không được đâu.” Lư Tử Mục lắc đầu.
Bầu không khí lại lắng xuống.
Lúc này, Long Tử Nghi chẳng nói chẳng rằng, chỉ cầm cốc nước lên uống.
Lư Tử Mục nhìn Liên Thược Tư hồi lâu, mới nói tiếp: “Tôi không viết được đâu.”
...…
“Không viết được kiểu nào?”
“Vì tôi không nghèo.”
...…
...…
“Tôi không có ý đó.”
“Chờ đã, chị hiểu nhầm rồi.
Tôi cũng không có ý đó.
Ý của tôi là hiện tại tôi không nghèo, tôi không đủ nghèo.”
Liên Thược Tư miết ngón cái và ngón trỏ vào với nhau, lại dán mắt nhìn Lư Tử Mục.
Lư Tử Mục nhún vai, nói tiếp: “Mẹ con chị cũng không phải là người ngoài, nên tôi cũng không nhất thiết phải nói vòng vo.
Tôi hiểu ý của hai người, nếu như có thể kiếm được cả tiền lẫn danh tiếng, lại có thể hỗ trợ cho Thất Thất, việc đó nếu có thể, tôi nhất định sẽ làm.
Nhưng vấn đề là…” Bà ấy chỉ vào chính mình, “Tôi biết khả năng của mình bây giờ đến đâu.”
“Năm đó, sở dĩ “Hoang Nhi Phỉ Chí” có được sự thành công vang dội như vậy là bởi hồi ấy tôi túng thiếu, nghèo rớt mồng tơi.
Chỉ khi nghèo, con người ta mới có lý tưởng và hoài bão.
Lúc ấy, tôi chỉ suy nghĩ đến việc làm sao mới viết ra được một tác phẩm xuất sắc, ăn đứt người khác, sau đó sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ.
Và cũng chính vì một chút tiền nhuận bút ít ỏi đó, mà tôi đã để cho các nhà sản xuất, những đạo diễn có chút tiền tự cho mình cái quyền nắm tất cả trong tay, hành hạ tác phẩm của tôi hết lần này đến lần khác.
Khi đó, tôi nhẫn nhịn chịu đựng là bởi vì tôi quá nghèo.
Để rồi những thứ tôi muốn có, tôi đều đã có được.
Chỉ là, thành công đến quá sớm, tôi đã đánh mất mục tiêu của chính mình.
Về sau, tôi không còn viết được một cuốn tiểu thuyết ưng ý nào nữa.
Ngay cả tác phẩm của chính mình, tôi còn viết không tốt thì làm sao có thể đi sửa đổi tác phẩm của người khác, huống hồ còn là tác phẩm của một tác giả lớn như Bào Đức Dân cơ chứ.”
...…
“Chị không còn viết được một cuốn tiểu thuyết ưng ý nào nữa.”
Nghe xong, Liên Thược Tư lặp lại câu này của Lư Tử Mục.
Long Tử Nghi vẫn im lặng nhìn hai người họ.
“Vậy chị có bao giờ nghĩ rằng, có lẽ chị có tố chất làm nhà biên kịch hơn không?” Liên Thược Tư nói.
...…
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Là điện thoại của Long Tử Nghi.
Tiếng chuông cắt ngang bầu không khí của buổi trò chuyện.
Song, Long Tử Nghi lại không muốn rời đi vào lúc này.
Bà buông một câu “phiền phức”, rồi nhìn màn hình điện thoại, sau đó đưa điện thoại lên tai.
Có lẽ là khách hàng gọi tới, Long Tử Nghi kéo ghế ra, đứng dậy đi vài bước, rồi lại quay đầu nhìn về phía này, hận không thể làm cho thời gian ngừng lại.
Long Thất biết bà nghiêng về bên nào.
Nếu có thể khiến Lư Tử Mục dao động, và quay lại với nghề viết kịch bản trước đây, Long Tử Nghi có khi còn chiêu đãi Liên Thược Tư một bữa thịnh soạn ấy chứ.
Liên Thược Tư cũng nhìn Long Tử Nghi, đồng thời gõ ngón tay xuống mặt bàn, phát ra bốn tiếng “cộc cộc”.
Khi Long Tử Nghi đã đi vào trong phòng, Liên Thược Tư lại nhìn Lư Tử Mục, đưa tay tháo chiếc kẹp tóc sau gáy ra, rồi vứt lên mặt bàn.
Mái tóc dài đen nhánh xổ tung ra, hoàn toàn tương phản với bộ đồ trắng già dặn.
Bà ấy luồn năm ngón tay vào mái tóc và vuốt xuống.
Nụ cười khéo léo đầy khí thế trên mặt bỗng chốc trở nên mệt mỏi và buồn bã trong nháy mắt, bà ấy nói: “Tôi ly hôn rồi.”
Gáy Long Thất chợt lạnh, cô cảm thấy cảnh tượng này quá đỗi quen thuộc, bèn đưa mắt nhìn Cận Dịch Khẳng.
Cậu không có phản ứng gì, vẫn bình chân như vại, ánh mắt không hề xao động.
Còn Lư Tử Mục chưa từng chứng kiến cảnh tượng này thì lấy làm sửng sốt.
“Tôi đã từ chức quản lý cấp cao tại nơi mình từng làm việc hơn mười năm, dọn ra khỏi ngôi nhà mà mình đã sống hơn hai mươi năm, và từ bỏ phần lớn tài sản chung để giành quyền nuôi đứa con còn chưa đến tuổi trưởng thành của mình.
Từ hai vợ chồng kề vai sát cánh, bây giờ chỉ còn lại một mình tôi đơn phương độc mã.
Thế nhưng, tôi nào có thời gian để ưu với sầu.
Khi chồng tôi cầm theo tờ giấy thỏa thuận ly hôn đi tranh công với cô bồ nhí của anh ta thì tôi phải giành giật từng giây từng phút để trở lại chiến trường của mình, giành ăn với những kẻ lúc nào cũng như hổ đói rình mồi.
Đây là cuộc sống mà tôi mong muốn sao? Tôi có thể từ bỏ một đứa con trai, cầm theo khoản sinh hoạt phí dư dả ra nước ngoài nghỉ dưỡng, nhưng rồi cuộc đời của tôi sẽ chẳng khá hơn ông chồng tôi là mấy.
Cấp dưới của tôi sẽ không kính trọng tôi, con của tôi sẽ không dựa dẫm vào tôi, thậm chí, đến cả tài sản của chính mình, tôi cũng không có cách nào kiểm soát trong tay.
Việc cải biên tiểu thuyết của Bào Đức Dân có thể chỉ là một thử thách đối với chị, song lại là một canh bạc “được ăn cả ngã về không” đối với tôi.
Tôi chắp tay giao toàn bộ tài sản và phần đời còn lại của mình cho chị, nhưng chị còn chưa mở tài liệu ra mà đã thẳng thừng từ chối tôi.
Đúng vậy, chị có thể mặc kệ sống chết của tôi, mặc sức vùi dập ý chí chiến đấu ít ỏi còn sót lại của một người phụ nữ đáng thương, chị cũng có thể làm lơ, không có trách nhiệm với sự nghiệp của Long Thất, giống như chị chưa từng chịu trách nhiệm với cuộc đời của con bé trước đây.
Chị cứ việc sống thoải mái trong “vùng an toàn” của chính mình.
Hai mẹ con đáng thương chúng tôi, hai đứa trẻ đáng thương này đều không liên quan gì đến chị.” Liên Thược Tư gõ ngón trỏ lên mặt bàn, nói một tràng dài.
...…
Lư Tư Mục nghe mà ngây cả người.
Đầu gối của Cận Dịch Khẳng dịch về phía Long Thất, rồi đụng vào cô một cái.
Cô nhìn cậu, sau đó nhìn về phía Liên Thược Tư dưới cái hất cằm rất nhẹ của cậu.
Liên Thược Tư vẫn chưng ra dáng vẻ mệt mỏi trước mặt Lư Tử Mục, nhưng khi quay mặt về phía Long Thất, bà ấy lại khẽ nhướng lông mày phải lên.
Cô lập tức hiểu ý của bà ấy.
Khi Lư Tử Mục còn chưa kịp phản ứng thì cô đã nói thêm một câu: “Là cô nợ con.”
...…
Câu này đã đánh trúng tử huyệt của Lư Tử Mục.
Phòng tuyến cuối cùng của bà ấy hoàn toàn sụp đổ.
Lư Tử Mục thở dài, cúi đầu xoa mặt, sau đó ngẩng đầu lên, nói: “Được, tôi viết.”
Có tiếng cửa phòng đóng lại, Long Tử Nghi cuối cùng cũng nói chuyện xong và đi ra.
Lúc này, Liên Thược Tư đã “xong việc”.
Bày ấy búi lại tóc, rồi cất hợp đồng đã ký vào trong túi, sau đó cầm kính râm, kéo ghế đứng dậy.
Trước khi đeo kính lên, bà ấy còn nói với Lư Tử Mục: “Chuẩn bị cho tôi một chùm chìa khóa nhà chị nhé.
Trong một tháng tới, thỉnh thoảng tôi sẽ ghé qua đây để giục bản thảo.”
Long Tử Nghi còn chưa ngồi ấm chỗ, vẻ mặt như đang muốn nói “hai người chơi cái trò quái gì vậy”.
Còn Lư Tử Mục thì đưa mắt nhìn Cận Dịch Khẳng vẫn luôn ngồi bắt chéo chân, mấp máy môi nói ra bốn từ bằng khẩu hình miệng: Mẹ cháu oách thật.
Bởi vậy, cái tính “gian xảo” đã ngấm vào máu của Cận Dịch Khẳng phần lớn cũng là do di truyền.
“Giải quyết” được Lư Tử Mục cũng tương đương với việc nắm chắc một nửa phần thắng trong tay.
Liên Thược Tư không rề rà, mà ngay lập tức đưa Long Thất và Cận Dịch Khẳng đến địa điểm thứ hai: Di Minh Loan.
Lần này, bà ấy không để hai người đi theo.
Long Thất biết rằng bà ấy muốn nói chuyện với ai, nhưng không biết họ sẽ nói chuyện gì.
Sau khi Liên Thược Tư lên lầu được hai mươi lăm phút, Ngô Nhĩ gọi điện thoại tới.
Lúc đó, cô đang nói chuyện với Cận Dịch Khẳng về “ngón đòn” mà mẹ cậu dùng với Lư Tử Mục.
Cô kể rằng mình cũng từng nếm thử “ngón đòn” đó trong lần gặp gỡ đầu tiên với Liên Thược Tư.
Cô suýt chút nữa thì “trúng chiêu” mà đồng ý cắt đứt quan hệ với cậu.
Cậu nói: “Em còn non lắm.
Từ nhỏ đến lớn, anh đã “ăn đau” trên dưới hai mươi lần rồi.”
Cậu đang mở cuộc họp bằng văn bản, khuỷu tay chống lên đầu gối, đang xem báo cáo mà lão Bình vừa gửi.
Ba giây sau, cậu lại bổ sung: “Thiếu Hạo phải hơn trăm lần rồi.”
“Chứng tỏ là nó ngoan nên mới chịu thua thiệt nhiều như vậy.”
“Chứng tỏ là nó ngốc thì có.
Hầu hết những gì mẹ anh nói khi dùng chiêu này đều ngược lại so với thực tế.
Em thật sự tin rằng mẹ anh sẽ từ bỏ việc phân chia tài sản để giành quyền nuôi Thiếu Hạo sao?”
“...”
“Bố anh mất nửa giang sơn trong vụ ly hôn này đấy.”
Cô đang háo hức muốn nghe quá trình “ngầu lòi” này thì Ngô Nhĩ gọi điện thoại tới.
Vốn tưởng phim trường của “Trấn nhỏ” đã chuẩn bị xong, cô ấy gọi điện giục cô sắp xếp thời gian để bắt đầu bấm máy.
Có điều, vừa mới bắt máy thì Ngô Nhĩ đã hỏi: “Long Thất, cô nói cho tôi biết đi, rốt cuộc cô là thần thánh phương nào vậy?”
“Cái gì cơ?” Long Thất không hiểu, chỉ lơ đãng hỏi lại.
Cô đang ngồi trên ghế sô pha trong sảnh lớn tầng một, còn đang mải nghĩ đến câu nói vừa rồi của Cận Dịch Khẳng.
“Vừa nãy, người đại diện của Yên Văn Tinh gọi điện cho tôi, hỏi thăm về kịch bản của “Trấn nhỏ”.”
Long Thất thu lại vẻ thờ ơ, ngước mắt lên.
“Cô ta muốn cướp vai nữ chính của tôi sao?”
“Cô ta muốn giành vai nữ chính với cô cũng là chuyện bình thường.
Điều quan trọng là cô ta thế mà lại muốn đóng vai phụ.
Yên Văn Tinh, Yên Văn Tinh đấy!” Ngô Nhĩ đặc biệt nhắc lại cái tên này hai lần, giọng điệu mang theo sự cảm khái cực kỳ khoa trương, “Yên Văn Tinh muốn đóng phim của tôi, còn chấp nhận làm nền cho cô.
Kịch bản của tôi hay đến thế sao?”
“Bảo Ngô Nhĩ đừng phấn khích quá.
Là sếp của cô ấy giỏi, chứ không phải kịch bản của cô ấy quá hay đâu.” Giọng nói của Ngô Nhĩ ở đầu dây bên kia quá lớn, Cận Dịch Khẳng cũng nghe thấy hết.
Trong lúc bàn chuyện với lão Bình, cậu nghiêng đầu sang, ghé vào tai Long Thất nói câu này.
“Gì cơ?” Ngô Nhĩ không nghe thấy, hớn hở hỏi lại.
“Anh biết chuyện này à?” Long Thất hỏi cậu.
Cận Dịch Khẳng không đáp, vẫn đang nghe tin nhắn thoại của lão Bình, nhưng khóe môi lại nhếch lên, vẻ mặt huênh hoang như đang muốn nói “anh là thiên tài mà”.
Sau đó, cậu chuyển ánh mắt từ khuôn mặt cô đến cửa thang máy phía sau.
Long Thất cũng nhìn theo, trông thấy Liên Thược Tư đã đi xuống.
Bà ấy đeo kính râm, đội mũ phớt, chiếc áo khoác lông thẳng thớm khoác trên vai, lúc này đang thong thả đeo găng tay da.
Trận này có vẻ thắng còn đậm hơn so với trận chiến với Lư Tử Mục trước đó.
Liên Thược Tư bước ra khỏi thang máy, đi nhanh về phía này.
Long Thất cúp điện thoại, để mặc Cận Dịch Khẳng kéo tay cô đi.
Sau khi bắt kịp bước chân của Liên Thược Tư, bà ấy hỏi: “Nhận được điện thoại chưa?”
“Rồi ạ.”
“Tốt lắm, chỉ cần giành được bản quyền của “Ác nữ”, dư luận và doanh thu phòng vé đều không thành vấn đề, vì Lư Tử Mục là cái tên bảo chứng tốt nhất cho tác phẩm.
Mặc dù kịch bản của “Trấn nhỏ” hơi chìm, thế nhưng Yên Văn Tinh đã chấp nhận đóng vai phụ, đó chính là cái tên bảo chứng tốt nhất cho doanh thu phòng vé.
Dịch Khẳng, con bảo lão Bình phối hợp chuẩn bị, hai bộ phim này nhất định phải ra mắt trong cùng một năm.
Trên võ đài, chỉ có người của chúng ta mới là sáng chói nhất.
Thất Thất, nghe cho rõ nhé.”
Liên Thược Tư vẫn đi thẳng, không quay đầu lại, đồng thời giơ ngón trỏ lên.
“Từ nay, cháu sẽ còn nhận được rất nhiều cuộc điện thoại.
Tài nguyên của Yên Văn Tinh sẽ lần lượt được chuyển giao cho cháu trong khoảng thời gian tới.
Những đạo diễn mà cô ta từng hợp tác, những kịch bản mà cô ta thích, những nhân vật “trùm sò” khó chơi thật sự trong vòng xã giao của cô ta, Yên Văn Tinh sẽ cho cháu hết những thứ mà cháu phải mất mười năm mới có thể có được.
Đừng khách sáo, Thất Thất, cháu cứ nhận hết đi nhé.”
Lúc họ đi ra khỏi tòa nhà đã là năm giờ chiều.
Ánh hoàng hôn ngày đông chiếu xuống đôi vai của Liên Thược Tư, đôi giày cao gót đế đỏ gõ “cạch, cạch” trên mặt đất.
“Để cô ta đích thân dẫn cháu bước lên đàn tế của cô ta, nhìn cháu nuốt trọn giang sơn mà cô ta đã từng dốc công vì nó.” Liên Thược Tư vuốt má cô, nói: “Hãy để giang sơn này mang họ Long.”
...…
Lời nói văng vẳng bên tai, Long Thất nhìn bà ấy, lồng ngực khẽ phập phồng.
Giống như đây mới là sự trả thù đích thực mà người vợ cả dành cho ông chồng cũ và cô bồ nhí của ông ta.
Tận dụng chính những “mật đắng” mà mình từng nếm trải để tung một chiêu “phản đòn” hoa lệ nhất.
Cô đã được dạy cho một bài học hay.
Cùng lúc đó, một chiếc xe hạng sang cũng từ từ dừng lại trước cửa.
Người ngồi trên ghế lái bước xuống xe, nhìn từ xa đã thấy đây là một ông chú cực kỳ đẹp trai, ông ấy đang nhìn về phía Liên Thược Tư và đi vòng qua đầu xe, rồi mở cửa ghế lái phụ ra.
“Được rồi, công việc hôm nay đến đây là kết thúc.” Liên Thược Tư thu tay lại, cười nói: “Tối nay cứ uống rượu thoải mái, sau 10 giờ thì đừng gọi cho mẹ, mẹ có hẹn rồi.”
Long Thất nhìn bà ấy đi về hướng chếc xe đó.
Ánh chiều tà dìu dịu, cô nhẹ nhàng xoa cánh tay, có chút ngứa ngáy trong tim.
...…
Ly hôn thật tốt biết bao.
- -----oOo------.