Từ trước đến nay, tôi luôn được coi là một cô gái không quá am hiểu chuyện tình cảm, không biết nói đùa, cũng không giỏi pha trò.
Nói dễ nghe một chút thì tôi là đứa rất điềm đạm, còn nói khó nghe một chút thì là do tôi quá bảo thủ.
Vậy thì tôi sẽ trở thành một người con ngoan ngoãn hiểu chuyện, một cô gái tốt bụng dịu dàng.
Trước khi gặp Long Thất, tôi tưởng rằng cách suy nghĩ không cần quá thấu đáo nhưng nhất định phải vừa lòng người khác này của mình chính là “liều thuốc trị bách bệnh”.
Sau khi gặp Long Thất, tôi mới nhận ra rằng tính cách này của tôi ở trước mặt Cận Dịch Khẳng “khó chung sống” đến nhường nào.
Những chuyện tôi không hiểu tự nhiên sẽ có người hiểu, những trò vui tôi chỉ có thể đứng ngoài cuộc tự nhiên sẽ có người coi đó là bữa ăn ba bữa.
Mà trớ trêu thay, cậu ấy lại yêu thích kiểu người như vậy.
Thích mê mệt.
Cốc trà sữa cùng với sợi dây cột tóc đã được đưa đến tay của Long Thất dưới danh nghĩa của Cố Minh Đống và yên vị trên tóc của cô ta ngay chiều hôm đó.
Cô ta vẫn không quá để ý đến Cố Minh Đống, so ra thì cô ta nói chuyện với Trác Thanh còn nhiều hơn.
Trác Thanh cao ráo, là người hướng nội, điểm các môn khoa học đứng đầu.
Tưởng Bẩm nói rằng cậu ta đã nhìn trúng Long Thất ngay ngày đầu tiên nhập học, nhưng phải đến buổi chiều ngày hôm nay khi thấy Cố Minh Đống đã không còn manh động nữa, cậu ta mới dám tiến lên bắt chuyện với Long Thất.
Mỗi lần Long Thất lau mồ hôi, rồi đáp lại lời cậu ta, tai của Trác Thanh sẽ đỏ lên.
Thi Nhiễm rất hay chê cười Trác Thanh.
Lúc Thi Nhiễm trông thấy cậu ta, lời nói cũng nhiều hơn thường ngày, điệu bộ cũng có chút lỗ mãng.
Cô ấy có thể cười cái tai đỏ bừng của Trác Thanh cả ngày trời, thậm chí lúc Trác Thanh nhìn Long Thất, cô ấy còn kéo theo cả bọn tới trêu ghẹo cậu ta.
Song, tôi lại rất tỏ tường những tâm tư non nớt trong lòng cô ấy.
Có lẽ Thi Nhiễm còn chưa nhận ra, cô ấy còn chưa trưởng thành nên chỉ biết ra sức bắt nạt đối phương để đổi lấy một phút hả hê khi nhận được sự chú ý như một đứa trẻ hư.
Do đó, cô ấy đã gạt phắt sự khó chịu của Long Thất - người cũng bị những trò đùa ấy quấy rầy hết lần này đến lần khác ra sau đầu.
Long Thất ở trong hàng ngũ quay đầu nhìn Thi Nhiễm một cái.
Đó đã là lần thứ năm Thi Nhiễm khuyến khích những người khác chỉ trỏ hai người họ.
Lúc đó, Thi Nhiễm còn đang mải vui đùa, Long Thất thì không nói gì cả.
Một bên mặt đã bị mũ cối che khuất, hầm hầm chìm trong bóng tối, mồ hôi trên trán chảy dài xuống cằm như đã mất hết sự kiên nhẫn trong cái nắng hè gay gắt, cô ta tỏ vẻ khó chịu ra mặt với Thi Nhiễm.
Long Thất lặng thinh nhìn chằm chằm vào cô ấy hơn ba giây, đợi Thi Nhiễm không còn sức để cười nữa mới chịu rời mắt đi.
Có những người liệu có thể trở thành bạn hay không, mở miệng ra khắc biết; còn có những người có khi nào sẽ trở thành kẻ thù của nhau hay không, ở chung một phòng ký túc xá khắc biết.
Thi Nhiễm vừa về đến ký túc xá, liền bám vào thành giường, miêu tả lại ánh mắt của Long Thất lúc đó hùng hổ đến cỡ nào, kết hợp với chuyện lúc ban trưa, cô ấy đưa ra một kết luận: “Cậu ta đúng là chẳng biết nói đùa gì cả.”
“Biết cậu ấy không thích nói đùa thì cậu bớt trêu chọc cậu ấy đi.” Tôi nói.
“Thế cậu ta cũng bớt mắt qua mày lại với người khác đi.
Ai chẳng nói vậy, cậu ta như thế thật mà, còn không cho người khác nói mình nữa, Trác Thanh cũng đã nói gì đâu.”
Tôi không muốn tranh cãi với cô ấy, liền im lặng.
Trong phòng còn có mấy người khác, một, hai người nói hùa theo Thi Nhiễm mấy câu giúp cô ấy giải khuây, nhưng dù sao cũng mới vào năm học, không ai muốn chia bè kết phái ở trong phòng.
Vì thế, bọn họ cũng ít nói chuyện với Thi Nhiễm, chỉ thỉnh thoảng nói mấy lời vô thưởng vô phạt về Long Thất.
Bên nào cũng không thể đắc tội.
Thi Nhiễm một mặt đã trút được nỗi oán giận trong lòng, mặt khác lại cảm thấy chuyện này càng nói vô vị, liền bĩu môi một cái, rồi bắt đầu nghịch điện thoại.
Được một lát thì cô ấy lại kể chuyện bên ký túc xá nam đang cãi nhau om sòm.
Anh họ của Long Thất, Long Tín Nghĩa mang theo một vali quần áo, nhưng bên trong chỉ có một nửa là quần áo, nửa còn lại toàn là ảnh sinh hoạt của Long Thất.
Hắn ở trong ký túc xá nam chào bán, khiến cả tầng lầu không có ngày nào là yên bình.
Thi Nhiễm có một nhóm chat với bạn học chung từ hồi cấp Hai, trong lúc nói chuyện thì nghe Tưởng Bẩm kể lại nên mới biết hoá ra là như vậy.
Tin tức loáng cái đã loan ra cả cái ký túc xá nữ.
Thi Nhiễm lại muốn nói gì đó, cô ấy nhìn về phía tôi như đang đợi tôi mở miệng trước.
Nhưng tôi không quan tâm, chỉ im lặng ngồi xem điện thoại.
Cận Dịch Khẳng cũng ở trong nhóm chat.
Bình thường cậu ấy sẽ không đọc tin nhắn trong đây.
Tôi nhấn vào ảnh đại diện của cậu ấy trong danh sách thành viên.
Cửa sổ trò chuyện lập tức nhảy ra, tôi đắn đo một lúc mới nhắn một câu: Bên chỗ các cậu ầm ĩ quá.
Đang làm gì vậy? Không sợ bị sĩ quan phê bình à?
Giống như một loại nghi thức, sau khi gửi tin nhắn đi, tôi lập tức úp điện thoại xuống, đặt đến nơi mình không nhìn thấy.
Bình thường cậu ấy sẽ không trả lời tin nhắn ngay, nên tôi không thích xem điện thoại, như đang che giấu sự nôn nóng ở trong lòng, như thể tôi đang bận chuyện gì đó, cũng không quá bận tâm đến việc cậu ấy có trả lời tôi hay không.
Nhưng thực ra, tôi sẽ để tâm đến cả những chuyện không đáng kể, tỉ như cậu ấy cúi đầu đọc tin nhắn của tôi, nghĩ đến bàn tay bấm chữ trên điện thoại của cậu ấy, nghĩ đến khoảng thời gian ngắn ngủi chưa đến mười giây ấy nhưng lại hoàn toàn thuộc về tôi.
Con mãnh thú trong lòng nhảy nhót như điên, không có cách nào ghìm xuống được.
Tôi ghét sự không chắc chắn trong mối quan hệ của chúng tôi, đồng thời cũng hưởng thụ sự khiêu chiến mang tính thử thách này.
Điều đó khiến tôi trân trọng từng giây từng phút, mong chờ đến ngày hôm sau có thể gặp lại cậu ấy, được nói câu tiếp theo với cậu ấy.
Nữ sinh bên giường đối diện hỏi tôi bao giờ đến kỳ thi tháng, tôi vừa đáp vừa lơ đãng lật sách.
Đầu óc tôi lúc đó đang rất hỗn loạn.
Năm phút sau, điện thoại rung lên.
Tôi lập tức với lấy điện thoại, mở ra xem.
“Sĩ quan đang ở đây.”
Năm từ và một dấu chấm câu.
Ký túc xá ở toà nhà phía đối diện vẫn ầm ĩ như cũ.
Cửa phòng bỗng mở ra, tôi vô thức đặt điện thoại thấp xuống, mấy nữ sinh đang đứng ngoài ban công cũng quay đầu lại, nhìn thấy Long Thất vừa mới tắm xong, bọn họ lại tiếp tục nói chuyện phiếm với nhau.
Long Thắt vắt một cái khăn tắm trên cổ, đi đến giường mình.
Nữ sinh giường bên hỏi cô ta có trông thấy thầy giáo hay sĩ quan nào không.
Cô ta lắc đầu, rồi lấy một hộp sữa chua ở trong thùng nước lạnh, cắm ống hút xong liền nhìn về phía toà nhà bên kia, nói: “Ký túc xá nam ồn thật đấy.”
Không có ai đáp lời cô ta.
Thi Nhiễm đứng ở ban công quay lưng về phía cô ta, sau đó kéo người bên cạnh, che miệng cười.
……
Điện thoại rung lên.
Cậu ấy nhắn: Có ăn tiểu long bao gạch cua không?
Tai tôi chợt nóng lên.
Sự dè dặt trong đầu cũng không ngăn nổi tốc độ của ngón tay, tôi nhanh chóng soạn tin nhắn: Mình nhớ ra rồi.
Ở gần đây có món tiểu long bao nhân gạch cua và xíu mại búp măng nổi tiếng lắm, nhưng tập quân sự xong phải rời đi ngay, chắc không ăn được đâu…
……
Ba phút sau, màn hình lại sáng lên.
“Ăn được.
6 giờ sáng mai, gặp ở cửa hông phía Bắc, gọi cả Long Thất nữa.”
Tôi ngẩng đầu lên.
Lúc đó, Long Thất đang nghiêng đầu đeo tai nghe.
Cô ta dựa người vào đầu giường, khăn tắm treo trên thành lan can, mái tóc ẩm ướt xoã dài trên chiếc áo phông trắng, sống mũi cao thẳng, bắp tay nhỏ nhắn, đến cả cổ tay đang đặt trên đầu gối cũng rất nhỏ.
Cô ta im lặng nghe nhạc.
Khi nhìn cô ta, cảm giác nóng bừng ở nơi vành tai không những không biến mất, mà còn nhìn đến nghiện, giống như đang chế nhạo tôi - người mấy giây trước còn đang tự cho mình là đúng.
Đúng lúc này, bóng dáng của sĩ quan nữ vụt qua trước cửa.
Bấy giờ, tôi mới hoàn hồn, quay đầu gọi Thi Nhiễm.
Thi Nhiễm nghe thấy lời cảnh báo của tôi, lập tức nhét điện thoại vào trong túi quần.
Những người khác cũng lục tục đi vào phòng, cất điện thoại và đồ ăn vặt đi.
Song, lại không có ai lên tiếng nhắc nhở Long Thất, tôi cứ tưởng Thi Nhiễm sẽ nhắc cô ta, ai ngờ không hề, tôi cũng không.
Vì vậy, lúc Long Thất nhận ra điểm bất thường, sĩ quan nữ đã chắp tay đứng trước giường của cô ta, sau đó xoè lòng bàn tay về phía cô ta.
Long Thất không nói gì.
Sau khi tháo tai nghe xuống, cô ta quấn tai nghe vòng quanh chiếc điện thoại một cách gọn gàng, rồi ung dung nộp cho sĩ quan.
Khi sĩ quan rời đi, bóng đen trước mặt cũng biến mất, ánh đèn trên trần nhà chiếu trên hàng lông mày của cô ta, khiến cô ta phải nheo mắt lại.
Sau đó, cô ta nhìn bọn tôi, thấy ai cũng được báo tin trước và giấu kỹ những đồ đạc linh tinh của mình.
Cô ta không nói gì.
Như vậy càng khiến bọn tôi có cảm giác tội lỗi.
6 giờ 15 phút sáng ngày hôm sau, ánh sáng trong phòng yếu ớt, tôi đứng trước giường của Long Thất.
Cô ta nằm nghiêng người ngủ, mái tóc che mất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một con mắt nhắm nghiền và viền môi mềm mại, trán kề bên lòng bàn tay, hô hấp đều đều, có vẻ như đang ngủ rất ngon.
Tôi không gọi cô ta dậy.
Nhưng chưa đi nổi năm bước trên hành lang, tôi lại thấy cô đơn và lạc lõng, vì thế tôi trở về phòng, khẽ lay bả vai của cô ta.
Cô ta khó chịu mở mắt.
Tôi lay cô ta ba lần cũng chỉ đổi lấy một cái nhíu mày của cô ta.
“Long Thất…”
“Long Thất.”
“Cậu dậy đi, mình có chuyện muốn nói với cậu.”
“Long Thất, cậu dậy đi mà…”
“Long Thất.”
“Long Tín… anh phiền quá…” Cuối cùng, cô ta lẩm bẩm một câu.
Tôi nói tôi không phải là Long Tín Nghĩa.
Cô ta lại lăn ra ngủ, đã thế còn ngủ say hơn trước, đầu gục hẳn xuống một bên gối.
Tôi hỏi cô ta có muốn ăn tiểu long bao nhân gạch cua không.
Bấy giờ, cô ta mới mở mắt, cố gắng nhấc người dậy một cách khó khăn.
Tóc hẵng còn vương trên gối.
Chưa đầy mười lăm phút, cô ta đã sửa soạn tươm tất, dẫn tôi từ ký túc xá nữ đến cửa hông phía Bắc, quen cửa quen nẻo cứ như sáng nào cô ta cũng trốn ra ngoài vậy.
Lúc đến nơi, Cận Dịch Khẳng đã đứng đợi sẵn ở đó.
Cậu ấy quay lưng về phía bọn tôi, không biết đang nói chuyện gì với Tưởng Bẩm mà vui vẻ đến thế.
Cậu ấy đút tay trong túi quần, chậm rãi nói chuyện, phải đến khi nhìn thấy tôi rồi thì mới thôi.
Nhìn đồng hồ xong, cậu ấy khẽ hất đầu về phía cửa sau của trại tập huấn.
Cố Minh Đống đang ngồi khoanh chân ở trên mép bồn hoa bên cạnh cậu ấy.
Trác Thanh đứng ở một bên một cách câu nệ.
Cậu ta giống tôi, nhút nhát như một đứa nhóc lần đầu ăn trộm kẹo, càng cố tỏ ra bình tĩnh thì vẻ chột dạ càng hiện rõ mồn một.
Long Thất đứng sau lưng tôi, đút tay vào trong túi áo, còn chưa đi được hai bước, cô ta đã dừng lại: “Cậu ta cũng đi à.”
Tôi không biết cô ta đang nói đến Cố Minh Đống hay là Trác Thanh.
Hai người đó đều đang vẫy tay với cô ta.
Cố Minh Đống vẫy tay một cách khoa trương, còn Trác Thanh lại như đang phủi bụi, nâng tay lên rồi lại hạ tay xuống.
Cận Dịch Khẳng không buồn để ý đến bọn tôi, mà đi thẳng ra ngoài với Tưởng Bẩm.
Mặc dù cậu ấy gọi Long Thất đi cùng, nhưng cái vẻ từ chối xã giao kia cũng lộ rõ trên mặt.
Sau khi nhìn thấy Cố Minh Đống và Trác Thanh, tôi lập tức hiểu được đại khái, lại âm thầm mở cờ trong bụng.
Tôi thậm chí còn nói đỡ cho hai người đó: “Cậu đừng lo, mình đi với cậu mà.
Tiểu long bao nhân gạch cua và xíu mại búp măng ở đây ngon lắm đấy, nếu hôm nay không đi thì về sau sẽ không còn cơ hội nữa đâu.”
- -----oOo------.