Nữ giáo


Nói chuyện với Ngô Nhĩ xong, cô cúp máy.

Lư Tử Mục đã nghe toàn bộ cuộc đối thoại của cô, lên tiếng hỏi: “Cái cô Từ Nhất Sanh đó có xinh đẹp không?”
Long Thất lúc này đã chẳng còn tâm trí đâu để quan tâm đến vấn đề đó, cô đang lục lại file kịch bản điện tử, tìm được rồi mới đáp: “Trông cũng được ạ.”
“Chị lại quan tâm đến cái này đấy à?”
Long Tử Nghi đi vào từ ban công, buột miệng trào phúng một câu.

Lư Tử Mục nói: “Cô đã đọc cái kịch bản đó rồi.

Nữ chính là một cô gái tầm thường, rất tầm thường, có một số tình huống được xây dựng dựa trên hoàn cảnh gia đình, quá trình trưởng thành và ngoại hình tầm thường của cô ấy.” 
Long Thất nhìn bà ấy.
Lư Tử Mục nói thì nói vậy nhưng tay chẳng lúc nào rời khỏi bàn phím, mắt chăm chú nhìn vào màn hình, làm cùng lúc hai việc cũng chẳng hề hấn gì.

Long Thất đi qua đó, kéo một chiếc ghế ngồi xuống đối diện, khuỷu tay chống lên mép bàn: “Bình thường cô hay viết cái gì vậy?”
“Tiểu thuyết.”
“Tiểu thuyết gì? Cháu từng đọc chưa?”
“Con không thích đâu, chỉ toàn là văn học khô khan thôi.”
“Nói gì thì nói chứ bà ấy cũng từng viết mấy cái kịch bản,” Long Tử Nghi nói, Long Thất quay đầu nghe, “Viết kịch bản kiếm được bộn tiền, bà ấy lại có năng lực, thế mà cứ nằng nặc đòi viết tiểu thuyết.

May là mẹ con có năng lực, một tháng lương cũng đủ nuôi bà ấy nửa năm, nếu không chỉ với một chút tiền nhuận bút ít ỏi kia thì có mà cạp đất mà ăn.”
“Viết kịch bản cho bộ phim nào? Con từng coi chưa?”
“Lâu lắm rồi.

Từ hồi con học cấp 2 cơ.”
Long Thất vẫn kiên trì nhìn Long Tử Nghi.

Lúc này, bà mới nói: “Có cái bộ Hoang gì đó doanh thu khá tốt.”
“《Hoang Nhi Phỉ Chí》,” Lư Tử Mục mãi mới chịu lên tiếng, “Doanh thu tốt là nhờ vào diễn viên, không liên quan đến kịch bản.

Nó vốn chỉ là một bản thảo rác thôi.”
“Cái bộ mà Yên Văn Tinh diễn ấy ạ?” Long Thất quay đầu, “Một bộ thành danh?”
“Ôi dào, con gái con cũng xem loại phim văn nghệ kỳ quặc đó cơ à.”
Câu này của Long Tử Nghi không biết là đang trào phúng cô hay là đang trào phúng Lư Tử Mục, bà vừa nói vừa phơi quần áo ở ngoài ban công, đầu cũng không buồn ngoảnh lại.

Nhưng Lư Tư Mục tập mãi thành quen, thản nhiên đáp: “Đúng là bộ đó.

Cũng lâu lắm rồi.

Hồi đấy, Yên Văn Tinh còn chưa đổi tên, vẫn là họ Tư.”
Họ Tư.
Long Thất dựa lưng vào ghế.
Không biết là do đột nhiên phát hiện hình tượng của Lư Tử Mục quá đỗi vĩ đại hay là do một câu vô ý chứa đựng rất nhiều thông tin của bà ấy khiến cô có chút trở tay không kịp.

Chiếc máy lạnh đứng trong phòng khách phát ra tiếng động, ký ức về lần đầu tiên Cận Dịch Khẳng đưa cô đến căn hộ ở Di Minh Loan bất giác ùa về, lúc đó cậu có nói một câu “Nữ minh tinh yêu thích”, thêm cả chuyện hồi cấp ba mỗi lần đấu võ mồm với Tư Bách Lâm về quan điểm thẩm mỹ, cậu ta lần nào cũng áp đảo cô bằng một câu “Chị tôi đẹp hơn cậu”, mọi thứ lần lượt tái hiện lại trong trí nhớ.
Cho nên.
Vòng đi vòng lại, đều quy tụ trong một nhóm người.
Sau đó, cô không kéo dài chủ đề này nữa, lại đặt tay lên mép bàn: “Vậy dưới góc nhìn của một người sáng tác thì cô thấy cháu có hợp với vai nữ chính của Ngô Nhĩ không?”
“Con không hợp.”
“Cháu có chỗ nào không hợp?”
“Con quá đẹp.”
“Ngô Nhĩ cũng nói như thế, nhưng cháu có thể không trang điểm.”
“Đẻ ra đứa con xinh đẹp chắc tại tôi nhỉ?”
Long Tử Nghi xen miệng vào.

Long Thất quay đầu: “Mẹ, cái này đúng là không trách mẹ được.”
Một chiếc áo lót còn đang chảy nước bị Long Tử Nghi ném qua đây, cô nghiêng mình nép sang một bên, không bị ném trúng.

Lư Tử Mục nói tiếp: “Không phải vấn đề về ngoại hình.

Bất kể là nam hay nữ, cách xã hội đối xử với những người có điều kiện xuất chúng sẽ khác với những người bình thường, từ đó hình thành những trải nghiệm khác nhau.

Cô hỏi con, có phải con kết bạn rất nhanh đúng không?”
Long Thất còn đang tiêu hoá câu nói trước đó, nhất thời chưa phản ứng.
“Nói một cách khác,” Lư Tử Mục lại hỏi, “Con từ nhỏ đến lớn đã từng chủ động kết thân với người khác chưa?”
“Rất ít.”
“Ngược lại thì sao?”
“Khá nhiều.”
“Đúng vậy.

Bởi vì người khác muốn kết thân với con trước, cho nên con rất ít khi chủ động làm quen với người khác, cũng chưa từng trải qua những cảm xúc đó.

Người bình thường đều sẽ cảm thấy hồi hộp, thấp thỏm, lo lắng.

Những thứ này con không cảm nhận được.

Trong kịch bản có một cảnh, nữ chính vừa mới bước chân vào đại học đang cố hoà nhập với bạn bè, bạn bè thì đều là những người đến từ trời nam đất bắc.

Từng lời nói cử chỉ trông thì có vẻ tuỳ ý nhưng thực chất lại dựa trên phản ứng của người đối diện, theo bản năng muốn để cho đối phương một ấn tượng tốt về mình.

Đây là lần đầu tiên nữ chính thoát ly khỏi cuộc sống thôn quê tiếp xúc với một xã hội thu nhỏ, ánh mắt, biểu cảm, cách nói chuyện thoạt nhìn thì không có gì đặc biệt nhưng thực ra rất có ý tứ.”
……
Ba giây sau, cô đáp lời: “Thì ra đây là ý nghĩa của phân cảnh đó?”
“Bé yêu nghĩ sao?”
“Khá thú vị.”
“Mặc dù con không phù hợp nhưng có thể dung hợp.”
Cô chống tay đỡ cằm: “Phải dung hợp như thế nào ạ?”
“Quên đi sự xinh đẹp của con.

Giống như bây giờ,” Tầm mắt của Lư Tử Mục cuối cùng cũng rời khỏi màn hình máy tính, lướt qua mặt cô, “Con đang khoe khoang sự xinh đẹp của mình một cách vô ý nhằm khiến cô chỉ dạy cho con nhiều hơn.”
Long Thất quay đầu, nhìn về phía Long Tử Nghi.

Long Tử Nghi lúc này không trào phúng ai nữa, đang ngồi trên ghế gấp quần áo, mặt lộ vẻ “Xem đi, người mà mẹ nhìn trúng giỏi giang đến nhường nào”.

Long Thất cũng chẳng biết nói gì thêm.
Phục rồi.
Những ngày tiếp theo trôi qua một cách an nhàn ở nhà Lư Tử Mục.
Cận Dịch Khẳng cắt đứt toàn bộ công việc của cô, mặc dù trong lòng cô không thoải mái nhưng vẫn cố chấp không chịu xuống nước, một chút phản ứng cũng không cho cậu, đến cả lão Bình cô cũng chẳng thèm đả động đến, như thể đã dồn hết tinh lực của mình vào việc học hành.

Lúc này cũng đang trong mùa thi cử, cô lại không ở ký túc xá nên chỉ có thể đi sớm về muộn, dần dần trở lại cuộc sống của một sinh viên đích thực.

Về phần căn nhà ở Di Minh Loan, mặc dù cô không về đó nhưng mỗi thứ tư đều cho người giúp việc đến dọn dẹp sơ qua một lần, thuận tiện cầm giúp cô một ít quần áo.
Cuối tháng tư, cô mãi mới nghe được tin Cận Dịch Khẳng đã về Anh từ mồm của Ban Vệ.
Cái người này cuối cùng cũng đi rồi.
Trời cao hoàng đế xa, cũng may là Cận Dịch Khẳng không động tay vào lịch trình tuyên truyền của《Lãnh Thiền》.

Nhằm cân bằng tâm lý của fan hâm mộ, lão Bình bắt đầu nỗ lực quảng bá lịch trình lần này của Long Thất.

Danh tiếng của Từ Nhất Sanh ngày càng được biết đến nhờ vào những tài nguyên triển vọng của cô.

Lão Bình rất giỏi làm xã giao, ai không biết thì đều tưởng cô đang dốc hết sức dìu dắt người mới.

Nói chung, fan hâm mộ và truyền thông đều tin như vậy, tạm thời không gây ra náo loạn gì. 
Những tâm tư ngây dại mà điên cuồng ấy, yêu, hận đan xen với nỗi nhớ nhung đều  được chôn chặt ở dưới đáy lòng theo từng đợt không khí lạnh cuối tháng tư, càng không ai hỏi han thì càng ngứa ngáy khó chịu.
Nửa tháng trôi qua, tháng năm cuối cùng cũng đến.
Trạm tuyên truyền đầu tiên của bộ phim điện ảnh vẫn là thành phố hải đảo đó, còn dư lại mấy thành phố khác thì sẽ được phân chia dựa theo lịch trình tháng sáu, tháng bảy của từng diễn viên.
Đoàn làm phim tụ họp đông đủ, tất nhiên không tránh được việc gặp lại mấy người Chu Dĩ Thông, Ô Gia Quỳ.

Ô Gia Quỳ gần đây đang quay《Biên cảnh》, so với hồi quay 《Lãnh Thiền》 cô ta đã gầy đi thêm một vòng, thể hiện rõ sự nỗ lực trong đó.

Cuộc cãi vã giữa cô ta và Cận Dịch Khẳng liệu có chuyển biến gì hay không, Long Thất không biết, nhưng cô ta vẫn thích đá đểu cô, cho dù từng lên tiếng giúp cô trên mạng thì vừa gặp nhau câu đầu tiên vẫn là: “Cô đến rồi đấy à? Lâu rồi không gặp, còn tưởng cô giải nghệ rồi cơ.”
Chu Dĩ Thông đứng đằng sau cô ta, cũng nghe thấy câu nói mang ý giễu cợt của Ô Gia Quỳ, hắn đưa tay gãi gãi chóp mũi, không có ý định chen chân vào vũng nước đục này, liền giả bộ đi sang một bên nói chuyện với người quản lý.

Long Thất ôm cánh tay đứng phía trước, đầu cũng không ngoảnh lại: “Cô lên núi quay phim rồi nhỉ.”
Buổi họp báo được tổ chức tại đại sảnh của một phòng trưng bày nghệ thuật, đạo diễn và nam chính Tang Tập Phổ đã có mặt ở trên sân khấu, giới truyền thông và fan hâm mộ đã ngồi đầy ắp dưới hàng ghế khán giả.

Long Thất mặc một bộ váy hai dây màu xanh dương đang chờ được mời lên sân khấu.

Ô Gia Quỳ mặc bộ váy trễ vai màu xanh lá cây nhạt, cổ đeo một sợi dây chuyền bạc ngắn, cô ta cười cười: “Đúng vậy, cuối cùng cũng rời núi rồi.

Giờ cô đang bận gì thế? Giao lưu học hỏi chuyên sâu à?”
Nói đoạn còn cười ngâm nga, Long Thất quay sang nhìn cô ta.

Đúng lúc này MC mời cô lên sân khấu, phía dưới nổ một tràng pháo tay rất lớn, Ô Gia Quỳ buông hai tay đang khoanh trước ngực xuống, giả vờ giả vịt cổ vũ theo, đồng thời nhìn vào mắt cô, như đang ngầm nói “Có giỏi thì bây giờ xử tôi luôn đi”.
Cô không xử cô ta, cũng lười đáp trả.
Nhân viên phía sau hậu trường mời Long Thất lên sân khấu, cô đi lên từ sau cánh gà, ánh đèn chiếu trên người cô, sắc mặt cô không còn lạnh lùng như ban nãy mà khẽ nở nụ cười mỉm.

Phóng viên chụp ảnh, khán giả cổ vũ, đạo diễn ngồi trên ghế uống một ngụm nước, Tang Tập Phổ nghiêng đầu nhìn về phía cô.
Phương Toàn cũng đến tiếp thêm khí thế cho Ô Gia Quỳ, cô ta đang nhàm chán ngồi ở hàng đầu ghế khán giả, lúc này trông thấy cô đi lên mới miễn cưỡng vỗ tay.
Sau đó, buổi họp báo được diễn ra theo trình tự có sẵn, diễn viên chính lần lượt bước lên sân khấu.

Đoạn cao trào nhất của buổi họp báo có lẽ là lúc công bố trailer của bộ phim, cảnh nóng của Long Thất và Tang Tập Phổ chiếm khoảng hai giây trong đó, chỉ thoáng lướt qua nhưng ống kính rất biết cách tạo điểm nhấn.

Tiếng xôn xao bàn tán bắt đầu nổi lên.

Phân cảnh của một mình cô cũng rất bùng nổ, lúc thì tranh đoạt thức ăn trên phà, lúc thì thăm dò hiện trường giết người trong hẻm, hay là lúc bị thẩm vấn, bị tra tấn, chạy trốn trên đường quốc lộ, cuối cùng là cảnh đối đầu vô cùng căng não.

Cảnh quay cuối cùng kết thúc trailer cũng là cận cảnh của cô.

Dưới bến tàu trong mùa đông lạnh giá, bóng lưng đơn độc hướng ra biển lớn cuồn cuộn, cô mở mắt, hít thở, ống kính nhanh chóng chuyển ra xa, phóng to, và rồi kết thúc đột ngột.
Một tràng pháo tay nổ ra như sấm.
Buổi họp báo rất thành công.
Buổi chiều ngày hôm đó, sau khi kết thúc phỏng vấn với ký giả, cô đi bộ ra bờ biển phía trước khách sạn, thay một chiếc váy maxi màu trắng, ngồi dưới chiếc dù che nắng bên cạnh những tán lá cọ uống trà chiều.

Buổi họp báo kéo dài một ngày, thời gian còn lại phần lớn dùng để phỏng vấn cá nhân.

Nhân viên trong đoàn người thì gấp rút ra về, người thì vội vàng hoàn thành nốt công việc, cô chẳng có lịch trình gì cả.

Lão Bình vừa gửi tin nhắn cho cô, xác nhận lại buổi casting với bên Ngô Nhĩ, cô đọc xong cũng không trả lời lại.

Đang chuẩn bị thoát khỏi cửa sổ trò chuyện thì nhận được tin nhắn của Ban Vệ, hỏi ‘Ô Gia Quỳ có còn ở chỗ cô không’, bảo cô gửi định vị cho hắn.
Cô hỏi ‘Có phải anh muốn tới đây không’.
Ban Vệ trả lời: Cô ấy gần đây ở trên núi quay phim suốt, khó khăn lắm mới rời núi một lần, có liều cái mạng này thì tôi cũng phải gặp.
Cô gõ phím: Địa chỉ nơi tổ chức họp báo có trên trang Weibo chính thức, địa chỉ khách sạn có trong group fan hâm mộ, tự đi mà tìm.
Gửi xong tin nhắn này, bỗng chiếc ghế gỗ phía đối diện bị kéo ra, cô ngẩng đầu lên nhìn thì trông thấy Tang Tập Phổ.
Trợ lý Vương không đi theo anh ta.
Cô ngồi nguyên tại chỗ xoay điện thoại.

Tuy Tang Tập Phổ ngồi xuống rồi nhưng mắt vẫn hướng về phía đám ký giả đang đứng cách đó không xa, ổn định chỗ ngồi xong mới nhìn cô: “Gần đây không nghỉ ngơi tốt à?”
“Dạ?”
Cô hỏi lại, rồi thuận theo tầm mắt của anh ta nhìn cốc cà phê đậm đặc trên bàn.

Tang Tập Phổ hất cằm: “Em không hay uống cà phê.” 
“Để giữ tỉnh táo thôi ạ.

Cứ đến mùa hè lại dễ buồn ngủ, nhất là mấy ngày này.”
Nước biển xanh thăm thẳm được ánh nắng chiếu sáng rực rỡ, bờ vai và xương quai xanh của cô như đang phát sáng, bèo áo trước ngực bay bay trong gió, trên bãi cát có người đang chơi bóng chuyền, gần bờ có vài ba chiếc du thuyền đang đậu, cũng có cả tiếng mô tô nước đang rẽ sóng.

Tang Tập Phổ nhìn cô.
“Thầy Tang cũng muốn hỏi gần đây em sống như thế nào ạ?”
“Trông anh như có ý đó sao?”
Cô cười.
Anh ta nói: “Anh có chuyện muốn hỏi em, nhưng không phải câu đấy.”
“Chuyện gì ạ?”
“Sự kiện triển lãm xe em tham gia lần đó, rốt cuộc đã nhận được tiền lương chưa?
Khuỷu tay đặt lên tay ghế, cô nghe Tang Tập Phổ nói xong, suy nghĩ chừng ba giây sau, trong đầu chẳng đọng lại chút ký ức nào về chuyện này nên nói: “Sau đó em có tham gia thêm vài hoạt động nữa, khoảng thời gian đó nhận được khá nhiều khoản tiền, em cũng không nhớ nữa.”
“Anh nhớ.”
……
“Hôm đó em mặc một chiếc váy màu đen, nhuộm tóc màu hơi sáng, xảy ra xung đột với người ta ở góc Tây Nam bên trong triển lãm.

Mặc dù là con gái nhưng không hề bị yếu thế, mấy lời trốn tránh trách nhiệm của đối phương bị em dùng lý lẽ sắc bén nói toạc ra, cũng không để ai chạm vào người mình, ai dám cử động thì liền doạ báo cảnh sát.

Cái người bắt nạt em lại càng thảm, cãi không lại em, đánh không lại em, cũng không dám hó hé nửa lời.”
“Lần đầu tiên anh trông thấy em, lúc đó MC đang phỏng vấn anh, vừa muốn quay sang nhìn em thêm lần nữa thì em đã đi rồi.

Sau khi biết chuyện của em, số tiền lương ngày hôm đó có lẽ đã được chuyển vào số tài khoản của em ngay trong đêm.

Ngày khai máy anh cũng nhận ra em, sở dĩ không nhắc đến,” Khuỷu tay anh ta chống lên mép bàn, nói: “Là bởi vì anh không chắc em có chấp nhận lần gặp gỡ đầu tiên như vậy hay không.”
Ngón tay của Long Thất gõ nhẹ lên làn váy.
Ánh nắng vàng rực rỡ, Tang Tập Phổ nhìn vào mắt cô, tình ý hiện lên trong mắt không chút che giấu.

Chiếc dù khẽ đung đưa theo gió phát ra âm thanh kẽo kẹt, cô còn chưa lên tiếng, Tang Tập Phổ đã nói tiếp: “Nhưng Long Thất à, những thứ anh nói với em, em chỉ cần nghe thôi, đừng quá bận tâm đến nó, cũng không cần phải đáp lại.

Anh muốn đồng hành trên con đường trưởng thành của em, cũng có kiên nhẫn đợi em trưởng thành.”
Anh ta nói như vậy, Long Thất thực sự cũng không biết nên nói gì nữa, chỉ có thể nén thành một hơi rồi từ từ hít vào trong phổi, cô điều chỉnh lại tư thế ngồi.
“Dạo này Ngô Nhĩ có liên lạc với em không?”
Chủ đề vừa khéo gãi đúng chỗ ngứa.
“Không ạ,” Cô tiếp lời, “Cái đứa bỏ tiền khốn nạn kia….”
Cô khựng lại rồi sửa miệng: “Nhà đầu tư vẫn còn đang đi học ở bên Anh, chưa có thời gian về nước.

Việc thử vai cũng bị anh ta ém xuống, người chưa về thì không có cách nào tiến hành.”
“Trên tay anh có một khoản tiền đầu tư, anh cũng rất thưởng thức bộ phim của Ngô Nhĩ.

Nếu như em không ngại thì anh có thể can thiệp vào.”
Mặc dù Tang Tập Phổ mở lời nhưng cô biết bản thân mình không nên tiếp.
Gió biển thổi qua, cô đưa tay vén lọn tóc lên tai.

Đột nhiên, đâu đó truyền đến một tiếng gọi: “Chú?”
Cô nghiêng đầu.

Tang Tập Phổ cũng nhìn qua.
Nhưng vào một giây hai bên trông thấy đối phương, trong lòng Long Thất bất chợt bật ra một câu cảm thán “Vãi thiệt, thế giới này chắc không nhỏ hơn được nữa đâu nhỉ”, cô vẫn ngồi nguyên tại chỗ.

Còn Tang Tư Minh đang đứng trên bãi cát cách đó năm mét, dáng người cao trên mét 8, mặc quần đùi áo ba lỗ, bên cạnh là một cô gái eo nhỏ da trắng.

Tầm mắt hắn lướt qua Tang Tập Phổ rồi dừng lại trên người cô, rất nhanh đã nhận ra người quen, có lẽ cũng đang bật ra một câu cảm thán tương tự, hắn cười khẩy một tiếng, bả vai và cánh tay khẽ rung lên.
“Long Thất đấy à.”
Hắn vừa nói vừa thản nhiên đi về hướng này.

Cô thu lại lực chú ý rồi nhìn sang Tang Tập Phổ.

Tang Tập Phổ giới thiệu: “Cháu của anh, Tang Tư Minh.”
……
“Vừa nãy còn đang tự hỏi đây là ai mà trông bóng lưng quen thế chứ lại.” Tang Tư Minh không hề khách sáo mà kéo ghế ra ngồi, sau đó lại hất cằm về phía cô gái ra hiệu cho cô ta ngồi xuống bên cạnh Long Thất.

Long Thất khẽ bóp trán, ngồi cách hắn một cái bàn.
Nếu nói Cố Minh Đống là một vết nhơ trong nhóm bạn của Cận Dịch Khẳng thì đổi một cách nói khác, Tang Tư Minh chính là cục u ác tính trong nhóm bạn của Tư Bách Lâm.
Mặc dù cũng là con ông cháu cha nhưng hắn thuộc loại ăn chơi trác táng phá gia chi tử, cả người toàn tật xấu, mặt mũi thì không đến nỗi nhưng lối sống sinh hoạt rất bừa bãi dẫn đến việc trông chẳng khác nào bị suy thận.

Hắn từng có ý đồ với Vụ Tử rất lâu, thậm chí còn từng muốn cua Long Thất, nhưng Cận Dịch Khẳng và Tư Bách Lâm luôn túc trực ở đó nên hắn cũng chẳng kiếm chác được gì.

Lúc trước, Cận Dịch Khẳng từng dạy dỗ Tang Tư Minh một trận bởi vì mồm miệng hắn không sạch sẽ cứ thích nói nhăng nói cuội về cô, sau lại bởi vì ngấm ngầm hẹn riêng với Vụ Tử mà bị Tư Bách Lâm giáo huấn cho một phen, nhưng hắn nào có biết rút kinh nghiệm.

Sau này cũng chẳng biết thế nào mà thay đổi khẩu vị sang mấy em diễn viên, từ đó cũng dần dần biến mất, nhưng dù có thế thì hắn vẫn sống nhăn răng.
Đúng vậy, cứ dương dương tự đắc sống đến tận bây giờ.

Vào một ngày đầy nắng và gió như thế này, đầu đội cái danh cháu trai của ảnh đế xuất hiện trước mặt cô.
Trước kia làm sao không liên tưởng đến nhỉ.
Nhưng cũng có dấu vết để lại.

Nếu Tang Tập Phổ thân thiết với Yên Văn Tinh, mà Yên Văn Tinh lại thực sự là chị gái của Tư Bách Lâm, vậy Tư Bách Lâm và Tang Tư Minh có tiếp xúc với nhau cũng là chuyện bình thường.
“Thế nên, đây chính là đứa cháu chơi game để theo đuổi con gái mà thầy Tang nhắc tới đó ạ?” Cô hỏi.
Tang Tư Minh nghiễm nhiên gọi phục vụ mang đồ uống lên.

Tang Tập Phổ hỏi: “Hai người quen nhau à?”
Tuy con người Tang Tư Minh chẳng ra sao nhưng EQ vẫn còn chưa đến nỗi, hắn vội cướp lời: “Bạn của bạn cháu, đi chơi có gặp qua mấy lần.

Hôm nay trùng hợp lại gặp ở đây.

Chú đang nói chuyện gì thế? Trưởng thành gì cơ?”
Hắn nghe thấy đoạn hội thoại đó rồi.
“Cháu đi nghỉ ở đây à?” Tang Tập Phổ không trả lời thẳng vào vấn đề.
“Vâng, đi nghỉ.” Nói đoạn, Tang Tư Minh quay đầu sang nhìn Long Thất, “Cận Dịch Khẳng đâu? Lần trước gặp cô, tôi còn thấy cô ngồi trên đùi cậu ta cơ mà.”
Cái EQ chết tiệt của hắn.
“Thật ư? Sao tôi lại nhớ là hồi xưa cậu ngày nào cũng gửi ảnh cap màn hình kỷ lục chơi game cho tôi, xong rồi bị tôi chặn mất cậu còn tức tối chạy đến nhà tôi chặn đường cơ mà.

Đó mới là lần gặp cuối cùng của hai ta.”
Cô gái ngồi bên cạnh không nói tiếng nào nhưng lồng ngực có chút phập phồng.

Long Thất không nói tiếp.

Tang Tập Phổ nhìn cô, còn Tang Tư Minh chỉ vào cô, nói: “Chú, không phải chú thích cô ta rồi đấy chứ?”
“Tay.”
Hắn bèn thu tay lại, nhưng vẻ mặt vẫn nhơn nhơn, còn cười vài tiếng.

Trợ lý Vương đúng lúc đi tới, khom người nói với Tang Tập Phổ rằng đã đến giờ đi phỏng vấn cho tuần san.

Lúc đứng dậy, anh ta nhìn cháu trai của mình: “Cháu qua đây với chú một lát.”
Ồ, Tang Tư Minh sắp bị dạy dỗ rồi kìa.
Long Thất đỡ trán, đang cảm thấy hả hê khi hắn đi theo Tang Tập Phổ.

Lúc này, cô gái bên cạnh mới cất tiếng chào hỏi cô: “Xin chào.”
Cô nghiêng đầu.
Cô gái trông rất ưa nhìn cũng rất gợi cảm.

Cô ta mặc bộ bikini màu xanh nhạt, khoác chiếc áo len hở cổ dáng dài.

Long Thất khẽ gõ trán: “Cô là bạn gái của cậu ta à?”
“Bạn bè thì phải.”
Nếu trả lời là “bạn bè” thì có lẽ thật sự là bạn bè, nhưng lại kèm theo hai chữ “thì phải” ở đằng sau, với cái đức hạnh của Tang Tư Minh, Long Thất cũng đoán ra được mối quan hệ giữa bọn họ là gì.

Thấy cô im lặng, cô ta hỏi: “Cô là bạn gái cũ của anh ấy à?” 
“Không phải.”
“Trước đây anh ấy từng nhắc đến cô với tôi.”
“Chắc là lúc nhìn thấy tôi trên TV tuỳ tiện nói xấu vài câu chứ gì.”
Cô gái lập tức nói “không phải”, song cũng không giải thích gì thêm.

Lúc này, điện thoại trên bàn đổ chuông, là Ngô Nhĩ.

Cô gái xoa trán, tránh mặt đi.

Long Thất bắt máy, Ngô Nhĩ vừa mở miệng đã nói: “Cô đang ở vịnh Nham Cát đấy à?”
“Ừ.”
“À, cái vị ở bên Anh kia có thời gian rồi đấy, tối mai sẽ đến.

Cậu ấy đặt sẵn một căn biệt thự ở số 1006 vịnh Nham Cát rồi, buổi casting sẽ diễn ra tại đó.

Bên Từ Nhất Sanh, tôi cũng đã thông báo cho chú Bình.

Long Thất, cô chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Trong lòng bỗng có chút thấp thỏm, cô hỏi: “Sao đột ngột thế?”
“Tôi cũng vừa mới nhận được tin.

Cậu ấy nói những người tham gia có thể đến đó trước.

Dù sao cô cũng đang ở đấy, cứ tới trước đi.

Tôi phải ngày kia mới tới được.”
“Được.”
“Cô được lắm!” Có giọng nói vang lên từ phía sau, Tang Tư Minh đã trở lại sau khi được dạy bảo một phen.

Long Thất quay đầu nhìn thì thấy Tang Tập Phổ đã đi rồi.

Vừa cúp điện thoại, Tang Tư Minh đã kéo ghế đặt mông xuống, ngồi bắt chéo chân, bộ mặt thật cũng lộ rõ, “Đến cả chú tôi cô cũng có thể quyến rũ cơ đấy.”
Hiện giờ cô không có tâm trạng để ngồi hầu chuyện hắn, thế là đứng dậy rời đi.

Hắn bèn gào toáng lên ở phía sau: “Cứ thế mà đi à? Không cảm ơn tôi sao? Nếu tôi không nói những lời đó thì chú tôi sẽ không ngượng ngùng mà đi trước đâu.”
“Nếu cậu không muốn sau này tôi làm thím của cậu, mỗi ngày sai cậu làm cu li thì đừng có khích tôi.

Tôi không tiếc hy sinh bản thân mình để “trị” cậu đâu.” 
“Nói như vậy cô và Cận Dịch Khẳng chia tay hẳn rồi?”
Cô không trả lời, Tang Tư Minh tặc lưỡi: “Thế nghĩa là tôi có thể theo đuổi cô lần nữa?”
Câu này khiến cho Long Thất vừa mới đi được năm bước đã xoay người lại, tầm mắt vô thức rơi xuống người cô gái đang ngồi đối diện hắn ta.

Cô ta vẫn ngồi yên tại đó, không làm ra phản ứng gì.

Long Thất nói với Tang Tư Minh: “Cậu đừng dở chứng nữa.”
Hắn bật cười ha hả.
Chiều ngày hôm đó, tự dưng tâm trạng cô cứ bồn chồn không yên.

Sau khi trở về khách sạn, lão Bình có gọi điện đến, gần đây hắn luôn dẫn theo Từ Nhất Sanh, vừa nghe được tin tức đã hỏi cô bên chỗ khách sạn có còn phòng không, tình thế bất ngờ khiến hắn không đặt được phòng.
“Buổi casting là ngày kia cơ mà, tối nay đến làm gì?”
“Dù sao tôi cũng đang ở thành phố bên cạnh, đến đó chỉ mất hơn một giờ, đỡ phải mất công chạy ngược chạy xuôi.”
Vốn còn định buột miệng nói “ai thèm giúp cô ta xem còn phòng hay không chứ”, nhưng cũng may là cô vẫn giữ được bình tĩnh, đáp: “Chẳng phải có thể dọn vào căn biệt thự số 1006 sao? Tìm khách sạn làm gì.”
“Tối nay có thể vào ở luôn rồi à? Tôi có nghe ai nói đâu, không phải là ngày mai sao?”
“Cô ta thích ở thì ở.”
Vừa mới cúp điện thoại thì lại nhận được cuộc gọi của Ban Vệ, cô bực bội bấm nhận.

Ban Vệ hào hứng: “Yo! Cô ở phòng nào thế? Tôi sắp đến rồi đây.”
“Đến đâu?”
“Đến khách sạn chỗ cô ở.”
“Anh đến thật đấy à?”
Có tiếng gõ cửa phòng, cô còn tưởng là Ban Vệ đến, nhưng vừa mở cửa ra thì lại thấy Phương Toàn không mời mà đến.

Cô ta mặc chiếc áo phông rách phong cách punk, mồm gặm quả táo: “Này Long Thất, tôi nghĩ rồi.

Hay là tối nay chúng ta đi ăn tôm hùm đất đi, tôm hùm đất ở đây nghe bảo ngon lắm.”
Bước vào đến huyền quan, cô ta trông thấy chiếc vali đã sắp xếp được một nửa của cô, vừa nhai táo vừa hỏi: “Cô định đi đâu à?”
“Đợi lát nữa tôi nói với anh,” Trả lời Ban Vệ xong lại đến lượt Phương Toàn: “Để lần sau tôi đi ăn với cô.”
“Còn lần sau? Đồ khốn nhà cô giỏi bịp thế.

Vừa gọi điện cho ai đấy?”
Vì cô phớt lờ cô ta, nên cô ta giơ chân lên chắn đường, vừa dựa người vào tường gặm táo vừa bày ra dáng vẻ nữ lưu manh nhất định phải hỏi cho ra nhẽ.

Ban Vệ ở đầu dây bên kia cũng đang ầm ĩ hết cả lên.

Long Thất mở loa ngoài, giọng nói của hắn vang lên: “Bây giờ cô nói cho tôi biết đi.

Tôi nóng lòng muốn gặp Gia Quỳ lắm rồi, nhớ cô ấy chết đi được!”
Lần này Phương Toàn đã nghe thấy rồi.
Ba giây sau, cô ta phun ra câu “đờ mờ” rồi rút chân lại, lao ra khỏi phòng: “Tôi phải đi hội báo đây.

Tạm biệt.”
Long Thất đóng cửa phòng lại.

Ban Vệ hỏi: “Ai đấy?”
“Phương Toàn, đi báo cho Ô Gia Quỳ rồi.

Ô Gia Quỳ ở phòng 1202, vẫn chưa đi đâu.

Được rồi, tận tình tận nghĩa đến thế rồi nhé.”
Dứt lời, cô cúp máy.
Một giờ sau, Long Thất trả phòng.

Cô mặc chiếc váy hai dây mát mẻ, kéo vali ra ngoài sảnh lớn, vừa đi vừa tìm kiếm số 1006 vịnh Nham Cát trên điện thoại.

Nơi đó cách đây không xa, nằm phía bên kia bờ vịnh, ngồi xe mất chừng mười lăm phút.
Ngặt một nỗi là ở đây rất khó bắt xe, cô đợi hồi lâu cũng không đợi được xe, không ngờ lại đợi được lão Bình.

Lúc xe bảo mẫu của hắn dừng lại trước mặt, cô nhìn thấy bóng người nghiêng nghiêng của Từ Nhất Sanh ở trong xe, thầm thở dài trong lòng.

Lão Bình hạ cửa sổ bên ghế phụ xuống, hỏi: “Sao tôi nhắn tin cho cô mà cô không trả lời thế? Lên xe đi tổ tông, chúng ta đi cùng luôn.”
Long Thất không trả lời, vẫn đứng ì ra bên cạnh vali.

Lão Bình xuống xe chuẩn bị khuyên giải cô.

Ngay sau đó, cửa xe mở ra, Từ Nhất Sanh trong bộ váy dài trễ vai cổ điển đang che cổ áo bước xuống xe, đi đến trước mặt cô.

Lão Bình còn chưa lên tiếng, cô ta đã cúi đầu một cách lễ phép, mái tóc đen dài rủ xuống vai: “Thất Thất.”
Nhân viên gác cửa khách sạn liếc sang bên này.

Thấy cô ta như vậy, Long Thất vẫn đứng im tại chỗ.

Lúc này, một chiếc Land Rover dừng lại bên cạnh, một tiếng còi xe vang lên, cửa sổ bên cạnh ghế lái hạ xuống.

Cô và lão Bình nhìn sang, trông thấy Phương Toàn thò đầu ra hỏi: “Này, cô định đi đâu thế? Cô đợi ở đây bao lâu rồi? Có nhìn thấy Ban Vệ không?”
Có thể trông thấy Ô Gia Quỳ đang ngồi trên ghế lái phụ bên cạnh Phương Toàn.

Cô ta không nhìn về hướng này, đầu gối tì lên kệ trước của đầu xe, chăm chú gõ chữ trên điện thoại.
“Đang chơi trò trốn tìm đấy à?”
Câu nói đùa của cô khiến Ô Gia Quỳ quay đầu nhìn, rồi nhìn người đang đứng trước mặt cô, sau đó dường như đã nhận ra Từ Nhất Sanh với mái tóc dài chấm eo, trên môi lại nở nụ cười: “Tôi nghe nói có một sự kiện thú vị, vẫn luôn muốn tham gia nhưng lại không biết thời gian cụ thể.

Hình như hôm nay vừa khéo gặp được rồi.”
“Sự kiện thú vị gì?” Phương Toàn quay sang hỏi.
“Bà có muốn đi xem không?”
“Muốn.”
Ô Gia Quỳ bật cười thành tiếng: “Chú Bình ơi.”
“Ơi?”
Lão Bình lập tức đáp lời, nghe Ô Gia Quỳ nói: “Cháu đã xin đoàn làm phim cho nghỉ phép ba ngày.

Những ngày tới cháu rảnh lắm, biết mọi người chuẩn bị có buổi casting, cháu cũng quen đạo diễn Ngô Nhĩ, để cháu nói với cô ấy một tiếng, nếu cô ấy đồng ý thì chú cho cháu đi cùng nhé?”
Ánh mắt Long Thất nhìn lão Bình tối sầm lại.

Người khôn khéo như lão Bình khi đối diện với một Ô Gia Quỳ với cái lưỡi dẻo quẹo, gần như đáp ứng ngay tức thì: “Được chứ.”
“Xe của bọn cháu theo sau xe chú nhé?”
“Cứ theo đi.”
……
Lão Bình đáp lời Ô Gia Quỳ xong thì tặc lưỡi với cô, Từ Nhất Sanh vẫn đứng trước mặt cô cúi thấp đầu, người gác cửa đứng kia lén nhìn sang bên này nãy giờ.

Lão Bình đành phải nháy mắt ra hiệu, Long Thất lúc này đã chẳng còn gì để nói, khẽ ‘ha’ một tiếng rồi đẩy vali về phía hắn, cô đi lướt qua người Từ Nhất Sanh, khoanh tay bước lên xe.
Bên trong xe, Từ Nhất Sanh chừa lại ghế chính ở phía trước cho cô.

Long Thất ngồi vào chỗ xong thì đeo tai nghe lên, nói với lão Bình: “Đừng nói chuyện với tôi, bây giờ tôi buồn ngủ lắm.”
……
Sau đó, quả nhiên cả một chặng đường chẳng ai nói năng gì.

Thế nhưng căn biệt thự số 1006 kia lại nằm trên núi, mà đường núi thì ngoằn ngoèo làm cô say xe, cả người cứ nao nao suýt chút nữa thì nôn ra, ngủ cũng không ngủ được.

Phương Toàn lái xe khá ổn hoặc cũng có thể là đang háo hức chuẩn bị được góp vui nên cô ta không chỉ bám sát phía sau mà thỉnh thoảng còn lái nhanh hơn cả xe lão Bình.

Chống đỡ nốt 15 phút, cuối cùng xe cũng tiến vào một con đường rợp bóng cây, rồi dừng lại trước cổng một căn biệt thự.
Căn nhà này nằm ngay giữa sườn núi, ba tầng lầu, xây theo phong cách Tuscan(*), lưng tựa núi mặt hướng biển, phong cảnh rất thơ mộng.

Lúc xuống xe đã là 6 giờ tối, đứng trên bậc thang đầu tiên đã có thể trông thấy vùng vịnh dưới chân núi, cũng trông thấy ánh hoàng hôn mùa hè phản chiếu trên mặt biển phẳng lặng.
Nhưng cánh cửa căn biệt thự vẫn đóng chặt.
(*)Tuscan là phong cách nội thất đến từ vùng Tuscany của nước Ý, dựa trên phong cách "Old world" truyền thống.

Old world tiêu biểu cho văn hóa Ý truyền thống, gợi nhớ tới hình ảnh làng quê yên bình với những trang trại trải dài vô tận, cánh đồng oải hương, vườn nho bạt ngàn, mái ngói đất nung, tường gạch đổ...!Vì thế mang lại cho người dùng cảm giác ấm áp, thư thái nhưng cũng không kém phần sang trọng, thanh lịch.
Lúc Ngô Nhĩ nói có thể chuyển vào ở, cô còn tưởng quản gia phục vụ đã đợi sẵn ở đây, ai dè ấn mười hồi chuông vẫn không có ai ra mở cửa.

Lão Bình hỏi cô: “Ngô Nhĩ bảo cô có thể vào ở trước thật à? Cô không nghe nhầm chứ?”
“Tôi không nghe nhầm.”
“Nhưng cô ấy đâu có nói với tôi như vậy.

Trông chỗ này cũng không có vẻ là đã xử lý xong thủ tục nhận nhà.”
Cô hỏi: “Ngô Nhĩ nói với chú thế nào?”
“Rõ ràng là nói ngày kia.”
Bây giờ đang lúc nắng nôi, trước khi cửa mở, Ô Gia Quỳ và Phương Toàn chẳng dại gì mà xuống xe, yên vị ở trong xe hưởng máy lạnh là được.

Long Thất dựa người vào cửa, nghe lão Bình nói xong thì chắc chắn đến 70% là Cận Dịch Khẳng đang chơi xỏ mình, trên mặt không lộ ra cảm xúc gì, đáp: “Vậy giờ sao đây, đến cũng đến cả rồi, phòng ở dưới núi cũng trả hết rồi.”
“Thế này đi.

Ở dưới núi có trung tâm dịch vụ, tôi đến đó xem thử, cô có đi cùng không?”
“Không đi, tôi đang say xe.

Chú lái xe của Phương Toàn đi, cái xe đó của chú đi đường núi nhọc nhằn vãi ra.”
“Được.”
Lão Bình đi qua đó nói mấy câu, chất giọng oang oang của Phương Toàn lập tức cất lên: “Ấy, kỹ thuật lái xe của chú không ổn đâu.

Để cháu chở chú đi, chứ đợi chú về thì trời cũng tối rồi!”
Ô Gia Quỳ từ nãy đến giờ vẫn không xuống xe.

Lão Bình ngồi vào ghế sau, vẫy tay với Long Thất một cái rồi xuống núi với Phương Toàn.
Từ Nhất Sanh ở lại trong xe bảo mẫu đọc kịch bản.
Bên cạnh cửa nhà có một chiếc xích đu bằng gỗ, Long Thất cảm thấy ngồi trong xe quá chán nên ngồi đợi trên xích đu.

Tiếng gió thổi xào xạc qua từng kẽ lá, cô dựa người vào xích đu trả lời tin nhắn của Ban Vệ, chân phải chạm đất, chân trái gập lại.

Ban Vệ giở đủ trò để tìm Ô Gia Quỳ, kết quả lại vồ hụt, bây giờ hắn đã gấp thành cái dạng gì rồi, tiếp tục lên kế hoạch xin xỏ địa chỉ của Ô Gia Quỳ.

Long Thất đáp: Nếu tôi gửi định vị cho anh thì liệu anh có khả năng đưa cô ta đi không.
Ban Vệ trả lời: Nhất định rồi.
Long Thất gửi định vị cho hắn xong lại thấy buồn ngủ.
Cô nhìn vào trong xe bảo mẫu, Từ Nhất Sanh trông có vẻ rất nghiêm túc nghiên cứu kịch bản, cũng không chú ý đến chỗ này.

Cô nghiêng người dựa lưng vào xích đu, mở điện thoại lên tìm file kịch bản mà Lư Tử Mục mới giúp cô đánh dấu những điều cần chú ý.
Nhưng mới đọc được mấy phút đã không chịu nổi, cô dứt khoát chống tay đỡ trán chợp mắt một lát.

Chẳng biết hai mươi phút trôi qua tự bao giờ, mặt trời bắt đầu ngả về Tây, sắc trời cũng dần sẩm tối, cô sực tỉnh vì bị muỗi đốt.

Lúc này, Long Thất đã mất hết kiên nhẫn, đang định giơ tay vuốt tóc thì ánh đèn pha ô tô bất chợt rọi sáng bên ngoài khu rừng, cũng quét qua người cô.  
Long Thất híp mắt nhìn thì phát hiện đây không phải chiếc Land Rover của Phương Toàn, sự mất kiên nhẫn đã chạm đến giới hạn, cô đang ngầm mỉa mai kỹ thuật lái xe của Phương Toàn ở trong lòng.
Nhưng chiếc xe đó thế mà lại dừng ngay trước cổng biệt thự, cô đỡ trán, mệt mỏi nhìn qua.

Sau một tiếng ‘cạch’ mở cửa xe, Cận Dịch Khẳng mặc áo phông đen bước xuống đồng thời xuất hiện trước mắt cô.
Lá cây như đang xì xào, gió biển đang thổi hiu hiu, cổ áo của cậu khẽ lay động.

Cận Dịch Khẳng trở tay đóng cửa, lại một tiếng ‘cạch’ vang lên.

Long Thất nhìn cậu, từ từ bỏ cái tay đang đỡ trán xuống.

Ánh hoàng hôn yếu ớt như mạ vàng trên người cậu, tầm mắt cậu dừng lại trên người cô.

Chẳng có sự ngạc nhiên khi ‘không hẹn mà gặp’ như mong đợi, Cận Dịch Khẳng giống như đã sớm biết cô đang ở đây, đi vòng qua đầu xe tiến gần về phía cô.

Tay trái cậu đút túi quần, tay phải cầm chìa khoá, theo chuyển động của cậu phát ra tiếng ‘ding ding dang dang’, khiến cô có chút bồn chồn, cô buột miệng hỏi: “Không phải tối mai anh mới tới sao?”
Nhưng cái tên khốn Cận Dịch Khẳng này chẳng cảm thấy đây là chuyện to tát gì, từ lúc xuống xe cho đến lúc bước lên cầu thang vẫn luôn nhìn cô chằm chằm.

Mà cái kẻ đáng băm vằm hàng trăm lần này hình như lại đẹp trai hơn rồi.

Lúc cậu chỉ còn cách cô ba bậc thang thì ánh đèn xe thứ hai bất ngờ chiếu qua cổng, bước chân của cậu lúc này mới dừng lại.
Cận Dịch Khẳng nghiêng đầu nhìn.
“YO!” Mặt còn chưa thấy đâu đã nghe thấy giọng của người nọ.

Trên con đường rợp bóng, Ban Vệ ló đầu ra khỏi cửa sổ bên cạnh ghế lái, hắn lái một chiếc xe việt dã, đang giơ tay vẫy về phía cô.

Long Thất ngớ ra.

Mà chiếc Land Rover của Phương Toàn bám theo sau xe của Ban Vệ.

Nhưng điều thần kỳ nhất chính là phía sau còn có một chiếc xe khác mà ngay cả cô còn chẳng nhận ra đó là ai.

Một đám người nối đuôi nhau xuất hiện, đèn xe cũng thi nhau quét qua chỗ cô, như thể đã bàn bạc trước với nhau.

Sự đột ngột đó không chỉ đánh gãy câu trả lời của Cận Dịch Khẳng mà còn phá tan bầu không khí ái muội như dời núi lấp biển một giây trước.   
- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui