Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc

Hai người bị che mắt lôi lên xe, trải qua gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng xe mới ngừng lại.

Miếng vải đen bịch mắt được tháo ra, hai người đều là rất sững sờ, trước mắt lại là một tòa biệt thự cực lớn. nhất thời Hạ Cẩm Hiên có chút nản chí, biệt thự lớn như thế, cơ hồ có lẽ đã cũng coi là tòa trang viên rồi, ở thời điểm tấc đất tấc vàng này, tòa nhà này nhất định ở nơi vô cùng vắng vẻ, ngay cả hắn đều chưa từng đến bao giờ.

Thái Gia Tuyền là có chút kinh ngạc quan sát biệt thự trước mặt, tuy chỉ có 4 tầng lầu, nhưng diện tích lại vô cùng lớn, cơ hồ có thề lớn hơn tòa biệt thự của Hạ Cẩm Hiên đang ở đến 5, 6 lần. Trong viện trồng đầy hoa nhỏ màu xanh không biết tên, cho tòa nhà màu trắng càng thêm tươi đẹp nổi bật. Xa xa phía sau tòa nhà có một hòn núi nhỏ, trên núi trồng mảng lớn mảng lớn cây trà, xanh biếc xanh biếc, hết sức hùng vĩ. Về phần sau nhà còn có cái gì nữa, thì cũng không thể biết được.

Mặc dù tình cảnh hiện nay không được ổn lắm, nhưng là Thái Gia Tuyền không thể không cảm thán, tòa biệt thự thật sự rất xinh đẹp.

. . . . . .

"Không cần, tôi muốn cùng với Hiên ở chung một chỗ !" Khi Andre đưa tay túm lấy Thái Gia Tuyền, lúc muốn tách cô và Hạ Cẩm Hiên ra nhốt ở hai gian phòng, Thái Gia Tuyền gấp đến độ dùng sức giãy giụa.

"Ngô! . . . . . ." Thái Gia Tuyền đột nhiên cả kinh trợn to hai mắt, bởi vì Andre cư nhiên cúi người dùng môi ngăn lại miệng của cô.

"Andre!" Hạ Cẩm Hiên trầm giọng quát cảnh cáo.

"Mùi vị không tệ!" Andre buông ra Thái Gia Tuyền có chút vẫn chưa thỏa mãn: "Nếu như anh không làm theo yêu cầu của tôi, tôi không bảo đảm mình sẽ làm ra cái gì."

"Có bản lãnh thì anh giết tôi đi! Có chết, tôi cũng phải chết bên cạnh anh ấy!" Thái Gia Tuyền từ đang thừ người bình tỉnh lại, phản kháng càng thêm kịch liệt.

Trong nháy mắt Hạ Cẩm Hiên cảm thấy rất vui vẻ, nhưng lập tức vẫn ý thức được vấn đề nghiêm trọng bây giờ, "Andre, mục đích của anh không phải cô ấy!" Anh nghĩ mình phải nhắc nhở hắn ta, nếu như còn muốn làm giao dịch, tốt nhất không nên tổn thương Thái Gia Tuyền.

"Thật ra thì đối với cá nhân tôi mà nói, vẫn là Thái tiểu thư hấp dẫn tôi hơn~" Andre có chút bất cần đời nói, dễ dàng đem Thái Gia Tuyền ôm vào trong ngực, nhìn cô mặc dù dùng hết sức vùng vẫy, lại giống như con kiến càng cố sức lay động thân cây chẳn chẳn ảnh hưởng gì đến mình, bất giác có chút buồn cười. Một cái tay giống như vô tình lướt qua ngực mượt mà của Thái Gia Tuyến.

"Đây là không còn gì phải bàn nữa? !" Hạ Cẩm Hiên có chút gấp gáp rồi, mặt ngoài vẫn cố gắng duy trì trấn định."Nếu như anh dám động vào cô ấy, thì nên biết kết quả là gì."

Andre rốt cuộc ngẩng đầu nhìn thẳng Hạ Cẩm Hiên, tựa hồ ở trong lòng đang cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn buông Thái Gia Tuyền ra. Đem cô đẩy về hướng bên cạnh Hạ Cẩm Hiên, nói: "OK, tôi có thể không đụng vào cô ấy, nhưng là tin tưởng anh cũng rất rõ ràng, nếu như anh không đáp ứng điều kiện của tôi, sẽ là kết quả gì." Vừa nói xong xoay người ra khỏi cửa phòng cũng không quay đầu lại.

Hạ Cẩm Hiên hận hận cười lạnh một tiếng: " Tôi là người có thù tất báo!"

"Hiên, bọn họ khóa cửa rồi, làm thế nào?" Thái Gia Tuyền chạy đến cạnh cửa dùng sức vặn nắm cửa, vẻ mặt như đưa đám nhào tới bên cạnh Hạ Cẩm Hiên."Bọn họ đến cùng muốn làm cái gì? Tại sao muốn bắt cóc chúng ta?"

"Tuyền. . . Trước đừng hỏi được không? Có một số việc em biết ngược lại không tốt. . . . . ." Hạ Cẩm Hiên cười khổ nói: "Em chỉ cần biết —— anh tuyệt đối không làm để cho em bị thương tổn nào! Như vậy là đủ rồi."

Thái Gia Tuyền nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn, gật đầu một cái. Mặc dù không hiểu rõ tại sao lại bị liên lụy như vậy, đổi ai cũng nên có cơn giận dữ rồi, nhưng cô lại tuyệt không oán hắn. Tin tương vô điều kiện với lời nói của anh, thẫm chỉ cảm thấy ở thời khắc này có chút may mắn, mình có thể ở bên cạnh anh.

"Tuyền, chúng ta tìm được cơ hội chạy ra đi đã, chỉ cần có thể chạy trốn tới cánh đồng tra phía sau kia, thì sẽ có cơ hội!" Hạ Cẩm Hiên ghé vào bên tai cô, nhỏ giọng mà nói."Nhưng mà phải tìm được cơ hội trổn khỏi đây trước, không nên chọc giận bọn họ biết không? Chỉ cần bọn họ không làm hại đến em, liền kiếm chế không cần đối nghịch cùng bọn họ."

"Dạ." Thái Gia Tuyền ngoan ngoãn gật đầu một cái, cô biết anh là đang lo lắng mình.

Đột nhiên, Thái Gia Tuyền giống như nhớ ra cái gì đó, vội ngẩng đầu nói: "Hiên, em đã biết sử dụng cái đồng hồ anh tặng em, thật ra thì có thể gọi điện thoại. Chúng ta thử một chút?"

Hạ Cẩm Hiên cười khổ nói: "Vô dụng, nơi này có máy quấy nhiễu tín hiệu."

"Làm sao ngươi biết?" Thái Gia Tuyền nghi ngờ hỏi.

"Mới vừa rồi trong xe mặc dù bọn họ không dùng được máy định vị, nhưng vẫn trong trạng thái chờ. Nó đã từng phát ra những tiếng báo tít đứt quảng, đó là trước kia anh tùy tiện làm loạn biên điều tử, đại biểu cho việc —— tín hiệu bị quấy nhiễu." Hạ Cẩm Hiên bất đắc dĩ giải thích.

"Khó trách đoạn kia tiếng kêu có chút kỳ quái thế kia. . ." Thái Gia Tuyền tìm niềm vui trong đau khổ châm chọc nói. Sau đó bất đắc dĩ phát hiện, đồng hồ đeo tay điện thoại quả nhiên không dùng được. Như vậy kế tiếp nên làm cái gì? Thực sự chỉ có thể tùy cơ ứng biến sao? Những cảnh sát với tốc độ như rùa bò kia không biết chừng nào mới tìm được bọn họ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui