Nữ Hắc Đạo Xuyên Không: Nữ Phụ, Nam Chính Cút, Bảo Bảo Cực Phẩm!!

Cố Hàn Băng cảm thấy muốn ói rồi, đây không phải là Hứa Lâm Tu người của hứa gia mạnh nhất trong ba gia tộc còn lại sao, hơn nữa anh ta còn là nam chủ trong hậu cung của Cố Tiêu Nhi thì phải,

không ngờ.. chậc chậc… cô lạnh lùng nhìn trò ân ái của họ không một chút cảm giác xấu hổ thẳng thừng nhìn như nhìn con vật làm tình mà thôi.

(tg: * đổ mồ hôi ròng ròng* chị à, người ta là con người mà chị lại cho là con vật làm tình , em bái phục)

Cố Hàn Băng thấy họ làm xong cô chuẩn bị rút lui khỏi nơi này không một chút dấu vết như một cơn gió thoảng qua,

Hứa Lâm Tu phóng ra tinh hoa cua hắn vào sâu cơ thể Lâm Kiều Kiều, sau khi xong việc, hắn lập tức đứng dậy, 

lấy khăn ra lau sạch sẽ, sau đó quăng vô mặt cô ta như thể ghét bỏ vậy, cô ta thấy vậy sắc mặt đỏ sang tái xanh, hắn không quan tâm, mặc đồ lại đàng hoàng lập tức xoay người định bước đi nhưng 

bỗng hắn dừng lại cảnh giác nhìn nơi vị trí Cố Hàn Băng đứng , thấy rõ không có ai cả, hắn nghiềm ngẫm nghi hoặc, vừa rồi hắn nhìn lầm sao, 

rõ ràng lúc hắn giải quyết nhu cầu hắn cảm nhận được ánh mắt đang nhìn họ ,hắn không quan tâm vẫn tiếp tục giải quyết của mình, 

lúc hắn nhìn nơi đó thì đã không có ai rồi, hắn cười lạnh, đôi mắt ánh lên sự lạnh lùng, sắc bén, không ai biết được hắn đang nghĩ gì, nghe tiếng gọi yêu kiều sau lưng, sắc mặt hắn càng lạnh.

“Hứa thiếu… ,anh đã lấy đi lần đầu của em, có phải hay không… anh chịu trách nhiệm với em”

Lâm Kiều Kiều e thẹn, tỏ vẻ đây là lần đầu của cô ta, cô ta vốn không phải lần đầu, cô lập tức đi sửa lại vá lại màng trinh xử nữ,

(tg: *vỗ tay* nghĩ hay thật, thủ đoạn inch nha)

làm cho nó như ban đầu chưa trải qua ân ái, lúc này đây cô ta cảm thấy may mắn, lập tức kiên định kêu Hứa Lâm Tu chịu trách nhiệm với cô ta, mà chính cô ta đã quên mất hắn là người như thế nào. 

“Cô cho rằng tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô sao, bằng cô sao, cô cũng như những phụ nữkhác mà thôi cũng là đều lần đầu hết, chẳng lẽ lần đầu là phải chịu trách nhiệm sao”

“Hơn nữa đây là do cô thôi, tôi biết rõ là ai cho tôi xuân dược này đừng tưởng tôi không biết cô có ý gì, ngu xuẩn,  muốn làm Hứa phu nhân sao, cô còn không có tư cách đó ,cô không muốn chết thì cút cho tôi, đừng để tôi phải giết cô”

“Anh..”

“Cút”

“Em không có tư cách vậy ai có tư cách hơn em chứ, chẳng lẽ em hèn mọn như vậy sao ,Hứa thiếu anh không khỏi quá đáng chứ, em đây là vì anh mà mất đi lần đầu của em, anh cho rằng em là gái gọi sao”

Lâm Kiều Kiều tức giận rồi, cô ta không để ý thân mình chưa gọn gàng, cô khóc hoa lê đóa vũ , ánh mắt điềm đạm, cơ thể gợi cảm ,phong tình, 

cô ta run tay nắm chặt quần áo của mình, giọng nói lúc to lúc nhỏ run run làm ai cũng sôi trào muốn nhào đến mà đáng tiếc đối phương không phải là người bình thường.

Hưá Lâm Tu âm trầm ,lạnh lùng nhìn Lâm Kiều Kiều, hắn cười nhưng là nụ cười trào phúng, khinh miệt .

“Thì sao, tôi cần cô sao, ai có tư cách làm vợ tôi sao, đây không phải là chuyện của cô ,thưa Lâm tiểu thư, mời cô cẩn thận lời cô nói đi, đừng để tôi gặp cô”

Nói xong không muốn ở lại nói chuyện nhàm chán với Lâm Kiều Kiều, hắn xoay người rời đi ,hắn đi tìm Cố Tiêu Nhi thôi, chưa kịp đi hết hai bước đã nghe câu này của cô ta.

“haha.. em không có tư cách ,đúng tôi không có tư cách biết, tôi đã biết là ai có tư cách làm Hứa phu nhân của anh, là cô ta ,là con nhỏ độc ác kia, Cố Tiêu Nhi có đúng hay không?”

Lâm Kiều Kiều đâu ngu, cô ta biết rõ , chính cô ta cảm nhận được quan hệ hai người ái muội như thế nào, 

hắn không bao giờ chủ động trò chuyện vui vẻ với một cô gái như vậy, cô ta từng thấy hắn bị một cô gái đến bắt chuyện ái muội với hắn ,đã bị hắn đẩy đi từ chối.


“thì sao, nếu đã biết thì cút đi, còn nữa” 

nói xong không đợi cô ta ngạc nhiên ,đưa tay bóp cổ Lâm Kiều Kiều cảnh cáo ,làm sắc mặt cô ta đỏ bừng khó thở, không thể tin hắn có thể rat ay với cô ta như vậy 

“cô nghĩ mình cao quí lắm sao, cô quản cho tốt miệng của mình đi, đừng để tôi nghe câu kia nếu không cô tự gánh lấy hậu quả của mình đi”

dứt lời thả tay quăng cô ta một bên, lau tay ghét bỏ,rồi xoay người bỏ đi không quan tâm sắc mặt cô ta thay đổi.

lại là mày, lại là mày, Cố Tiêu Nhi, tại sao mày cướp hết mọi thứ của tao, mày sao không chết đi, tao không cho phép mày làm Hứa phu nhân, tao mới là Hứa phu nhân.

Ánh mắt Lâm Kiều Kiều tức giận,oán độc nhìn nơi hắn dần dần biến mất kia, tôi nhất định khiến anh phải lấy tôi, tôi không cho phép anh lấy được Cố Tiêu Nhi, 

anh là của tôi, cô ta cười điên cuồng, rơi vào bóng tối, giờ đây cô ta thay đổi không còn là Lâm Kiều Kiều như xưa nay là một Lâm Kiều Kiều ngoan độc, 

cô ta đứng dậy với đôi chân run rẩy do còn trải qua hoan ái, bạch dịch chảy ra rơi xuống nền cỏ, cô ta mặc quần áo gọn gàng, nụ cười hiện lên oán độc, sắc mặt tối tăm thẳng tiến đến bữa tiệc .

Cố Hàn Băng đang ngồi trong vòm hoa sau sân bữa tiệc , có một giọng nói ái muội vang lên sau lưng.

“Băng nhi, thì ra em ở chỗ này, anh tìm em không thấy nha”

Cô giật mình xoay người lại nhìn người đến, cô cười nhếch mép, cô nói với giọng lạnh nhạt “Anh đến khi nào”

“anh đến từ khi em ra khỏi bữa tiệc rồi, lúc ra thấy em đang theo dõi cảnh người ta đang ân ái , anh còn hoài nghi em thích như vậy sao,nếu không em không rời đi mà con tiếp tục xem cho đến hết mới rời đi”

“tôi coi đó là bình thường, giống như động vật làm việc với nhau thôi, tại sao tôi phải rời đi” 

cô nhướng mày nhìn người đàn ông ngồi xuống bên cạnh cô, cô không ngạc nhiên việc anh ta biết luôn chuyện cô làm, 

cô vốn biết rõ có người đi theo cô, cô không thấy sát khí gì từ người này nên cô để vậy không quan tâm, cô không nhìn anh ta nữa mặc cho anh ta ngồi bên cạnh cô , ngước đầu nhìn bầu trời đầy sao.

“Ồ” anh ta cười hứng thú tăng thêm, mà khoan cô vừa nói động vật …Ách khóe miệng co quắp, chỉ có cô nghĩ vậy, haha.

Người đàn ông này không phải ai khác là Phàm Dật Thần, anh ta mặc quần áo vét màu đen nhìn đơn giản mà sang trọng, cao quí, mái tóc vốn được gọn gàng nay anh làm rối lên cho tự nhiên càng tăng thêm anh tuấn.

Anh cười nhìn cô hỏi “ trong bữa tiệc vừa rồi em không quan tâm họ nói với em như vậy sao”

“không quan tâm, chỉ cần không trêu chọc tôi, tôi sẽ không đụng chạm gì, tuy nhiên không có nghĩ tôi có thể buông tha đâu nhỉ” 

Cô lạnh lùng nói, ánh mắt xẹt qua tinh quang màu đỏ rất nhanh biến mất không thấy, cô cười tà ác.

“Ra vậy, xem ra em bắt đầu rồi nhỉ” 

người khác không hiểu nhưng cô hiểu ý anh ta nói, cô cười lạnh lùng, giật đầu tỏ vẻ đúng vậy, cô lười biếng nhìn lên trời ,không biết đang nghĩ gì.

Anh ta cười không giận trước thái độ của cô, lúc ở bữa tiệc ban nãy anh ta đã nhìn thấy từ đầu đến cuối trong một góc không ai biết,

anh ta không ngờ mọi việc diễn ra khá nhanh ,cô thẳng thắn vạch trần sự giả tạo này, anh ta biết rõ quan hệ của họ, 

giờ nhìn lại gia đình Cố Tiêu Nhi, anh nhướng mày cười lạnh lùng, 

muốn chọc giận Băng nhi nhà anh sao, rất tốt ,cô đã làm được rất tốt, anh chán ghét nhìn nước mắt tỏ vẻ đáng thương của ả, hừ nhìn còn không đẹp bằng vợ yêu nhà anh đâu.


Anh cũng nhìn lên trời ngắm sao cùng cô, hai người không nói chuyện chỉ yên lặng ngắm sao, cảnh tượng  bình yên, hài hòa như vậy quả là một bức tranh đẹp, rất nhanh bức tranh đẹp bị phá vỡ bởi một giọng nói điềm đạm vang lên sau lưng họ, họ nhíu mày nhìn người quấy rầy không khí yên tĩnh này.

Phàm Dật Thần căm tức phá hủy không khí hiếm có của anh này.

“Chị ở đây sao”

Cố Tiêu Nhi vốn muốn tìm cô để nói chuyện chút , tìm kiếm xung quanh không thấy, đi ra liền thấy cảnh tượng này, ả ghen tị, 

hừ đã dâm đãng thì thôi, lại đi quyến rũ đàn ông nữa chứ, đúng là tiện nhân mà,

ả lập tức đến gần phá hủy cảnh tượng đẹp đẽ này, nhìn người đàn ông đẹp trai với đôi mắt lạnh lùng cùng với ý cười tà mị ,dáng người cân đối, 

ả liên tưởng nằm trên người anh, ánh mắt độc chiếm, liếm môi cười dâm đãng, ả muốn anh ,ả chắc chắn có được anh,

ả không tin sẽ không có người đàn ông nào không quì dưới váy ả, lập tức quay lại dáng người xinh đẹp, đáng yêu ,ánh mắt long lanh chớp chớp trong suốt e lệ , lại giả vờ nhìn người bên cạnh ngạc nhiên.

“Ôi ..anh là..”

Anh không trả lời chỉ nhìn vợ yêu tỏ vẻ không thích 

“em xem người nào không biết xấu hổ đã phá hủy ngắm sao đêm rồi,chúng ta vào trong thôi”

(tg: haha hợp ý em thế *cười to giơ ngón cái*)

Cố Hàn Băng nhìn cô gái trừng mắt với cô, cô nghiêng đầu nhìn anh tỏ vẻ ủy khuất với cô, cô buồn cười giật đầu đồng ý, anh cười vui vẻ ,cả hai lập tức đứng lên chuẩn bị đi vào đại sảnh bữa tiệc, Cố Tiêu Nhi khó tin , ả bối rối cất giọng hơi to đằng sau.

“Chị không nói người này là ai sao, chẳng lẽ hai người có quan hệ sao”

“Cô muốn biết”

“A… cái đó, em chẳng qua muốn hỏi thôi” Cố Tiêu Nhi cười gượng thầm mắng tiện nhân.

“chúng tôi có quan hệ thế nào thì có quan hệ gì với cô sao,thưa Cố tiểu thư, hơn nữa chúng ta đâu phải là chị em, tôi không có em gái như cô Cố, xin cô cẩn thận lời mình nói, chúng tôi đi trước nhường lại nơi đẹp đẽ này cho cô vậy”

Cố Hàn Băng cười lạnh ,ánh mắt không cảm xúc nhìn người diễn trò trước mắt này, cô xoay người rời đi, Phàm Dật Thần theo sau cô bỏ lại khuôn mặt đang cười nay lạnh xuống vặn vẹo.

Sau khi nhìn hai người biến mất khỏi tầm mắt ả, ả nắm chặt tay ,ánh mắt oán độc, ả tức giận,ả vươn tay bên cạnh ngắt hoa hồng ra rồi bóp nát nó giống như coi nó là cô vậy.

“mày chờ đó cho tao, tao cho mày hối hận vì dám chọc tao”

Nói xong ả lấy điện thoại gọi người.

“Alo”

“các anh chuẩn bị cho tôi đi”

“A.. tiểu thư, là chuyện gì ạ” 


đối phương vốn đang làm tình với mấy em xinh trong bar bỗng có điện thoại reo khiến đối phương bực mình muốn chửi xem là ai nhưng nhìn cái tên đối phương giật mình , lập tức gọi.

“Hừ, dừng ngay mấy chuyện ghê tởm đi, tôi có chuyện giao cho các anh, lập tức giết cô ta cho tôi, bất kể là thủ đoạn gì”

Ả khinh thường nghe tiếng náo nhiệt bên kia cũng biết đang làm gì, ả quát mắng và âm u, phun ra mệnh lệnh ác độc.

“Nga.. vậy tiền thì sao”

“các anh cứ làm theo những gì tôi nói, sau khi xong nhiệm vụ các anh sẽ nhận tiền sau”

Ả không quan tâm số tiền ,cái ả muốn là mạng của cô ta .

“Được, như vậy Cố tiểu thư có thể cho tôi biết đối tượng cô muốn giết là ai không, để chúng tôi truy tìm”

Đối phương hưng phấn, cười tà ác, ánh mắt lóe lên tinh quang, tay kia không nhàn rỗi xoa nắn bầu ngực cô gái xinh đẹp bên cạnh ,khóe miệng dâm đãng đáng kinh.

“tên cô ta là Cố Hàn Băng”

Ả cau mày bên kia nghe tiếng rên của phụ nữ, muốn nôn rồi nhưng vẫn kiên nhẫn nói.

“Ồ, đó không phải là đại tiểu thư sao”

“Cô ta không phải là đại tiểu thư gì hết, cô ta là tiện nhân, cô ta không xứng, tôi mới là đại tiểu thư duy nhất của gia tộc này”

Ả quát lên, tức giận với đối phương.

“Ách… được rồi tôi đã biết nhiệm vụ vày chúng tôi nhận, khi nào hoàn thanh sẽ báo cho cô sau”

Đối  phương sửng sốt, đổ mồ hôi lạnh, hắn nói sai rồi a, thật hung dữ mà, nếu không phải ả là tiểu thư của gia tộc mạnh sao hắn để mặc ả sai sử hắn chứ, hắn còn hận không thể tát vô mặt kia kìa, hừ.

Cả hai nói xong cúp máy, ả cười lạnh , đúng như cô nói  ‘trò chơi bắt đầu’ tao muốn nhìn xem mày có thể sống được bao lâu,

tưởng tượng cô quì xuống cầu xin ả buông tha, giãy giũa trong cuộc truy đuổi bi giết kia ,nghĩ vậy thôi ả cảm thấy hưng phấn hơn bao giờ hết …hahaha.., 

cười xong ả nhấc chân vào đại sảnh với khuôn mặt đã khôi phục lại như cũ , dịu dàng, thiện lương, trong sáng.

(tg: đủ điên =.=|||)

Điều ả không biết rằng đằng sau ả có một người đàn ông nghe hết cuộc trò chuyện của ả khi đang cầm bông hoa bóp nát rồi đến việc nói chuyện điện thoại với ai đó ,mục đích muốn giết Cố Hàn Băng, 

cho đến khi thấy ả cười điên cuồng sau đó trở về hình tượng dịu dàng, trong sáng, không tâm kế kia cất bước vào đại sảnh đều được thu vào đáy mắt hắn, người đàn ông lúc này mới bước ra , ngũ quan sắc bén, âm trầm nhìn nơi ả biến mất, 

người đàn ông có mái tóc nâu đỏ , khuôn mặt tuấn tú ,sóng mũi cao hoàn mĩ được gọt bởi tác phẩm chính tay vị thần tạo ra , đôi mắt màu xanh dương  như biển cả nhìn rất đẹp, dáng người cao ráo khoảng 1m85 ,anh mặc quần áo tây trang ,cổ áo không cài lại chỉ chừa bỏ 2 nút cài có thể nhìn thấy làn da mật ong cường tráng như thế nào, 

vâng như mọi người biết người đàn ông này chính là Bạch Hàn Thương.

Hắn không ngờ ả là người như vậy, hắn vốn bị mẹ kéo hắn giới thiệu với gia tộc Cố gia để kết thông gia, hắn tuy không ghét nhưng vẫn khó chịu trước sự sắp xếp của mẹ, hắn muốn tự mình rinh vợ về chứ không nhò vào ai, 

hắn tìm cớ rằng tìm người đối tác ,mẹ hắn thấy vậy bất đắc dĩ buông tha cho hắn, hắn lập tức tìm kiếm Cố Tiêu Nhi nhưng không thấy cô ta ở đâu tình cờ thấy có người giống Cố Tiêu Nhi đi ra khỏi sảnh, 

hắn bèn đi theo sau , thấy đúng là cô,bèn định lên tiếng, chưa kịp nói đã bị cảnh tượng trước mắt rung động, hắn dừng chân lại quan sát cô ta, khẽ nhíu mày, không phải cô ấy là người rất tốt sao, rõ ràng là một cô gái dịu dàng, ngây thơ, 

(tg:*khinh bỉ* ngây thơ cái mốc)

không có tâm kế khiến hắn rung động kia lại thành người độc ác, ngoan độc như những đàn bà khác vậy, nói vậy bề ngoài dịu dàng kia là giả tạo sao, là vỏ bọc của cô ta sao, xem ra hắn bị lừa rồi, mắt hắn đúng là nên rửa lại thôi. 

Nghĩ vậy, xoay người rời đi,xem ra không cần thiết ở lại nơi này nữa, hắn phải nói với người của gia tộc cẩn thận, 

lúc nãy hắn có ghi âm hết chuyện này, có thể khiến gia tộc tin tưởng hơn, chấm dứt việc xem mắt với người Cố gia hắn vốn có thói quen ghi âm  lại trong công việc, để tiện lợi nhớ lại mà làm việc dễ dàng hơn.


Ả không biết rằng mình vừa mất đi một trong hậu cung của ả ,à không là mất đi bốn người .

(tg: hắc hắc … chết cô rồi nhé Cố Tiêu Nhi, người thú năm chưa xuất hiện, khá bí ẩn ,chỉ cuất hiện người thứ sáu là Hứa Lâm Tu nhé mọi người)

Ả vào thấy cảnh Cố Hàn Băng ngồi một góc trò chuyện với người đàn ông lúc nãy, ả ghen tị, ngoan độc nhìn họ, như nghĩ đến cái gì đó rất nhanh biến mất, cô ả cười tà ác,nụ cười này khiến người khác rùng mình ,

thay vào đó là nụ cười dịu dàng sau đó xoay người chỗ khác không quan tâm cô, Cố Hàn Băng cũng nhìn thấy ả như vậy, cô nhíu mày, 

có cảm giác ả làm cái gì đó với cô,rất nhanh cảm giác bỏ quên vì Phàm Dật Thần mặt dày hôn trộm vào má cô không ai biết, 

cô sững sờ, trừng mắt cái người vô sỉ này dám ăn đậu hủ của lão nương.không nói hai lời, nhấc chân đạp mạnh vào chân anh, khiến anh suýt hét lên, ai oán nhìn cô.

“tuyết nhi em có cần độc như vậy hay không, anh là chồng em mà”

“câm miệng”

“…”

anh ai oán nhìn cô lạnh lùng với anh,cô vẫn không chịu mở rộng tâm mình với anh được sao, anh tuy ai oán, không sao, nhưng lòng anh đau đớn như bị kim châm vậy.

Cô không quan tâm ánh mắt đau thương đó, tuy cô chấp nhận anh nhưng không có nghĩ cho phép anh được tiến thêm một bước vào cuộc sống của cô, cô không tin tưởng bất cứ ai hết, cho dù là anh.

Anh thở dài, xem ra anh phải cố gắng có được trái tim cô ấy thôi, ánh mắt nhu hòa nhìn cô. Cả hai người im lặng không nói chuyện chỉ nhìn không khí bữa tiệc này, cô bỗng nhiên thấy

Lâm Kiều Kiều bước vào đại sảnh với khuôn mặt được trang điểm xinh đẹp, đang đến gần nói chuyện nhỏ nhẹ với ai đó, 

ánh mắt cô ta thì nhìn Cố Tiêu Nhi cười âm hiểm, nói xong chỉ thấy cô ta không làm gì ,chúc phúc xong xoay người rời đi bữa tiệc này, cô tò mò kì quái ,không phải hai người gặp mặt cãi nhau sao.

(tg: chị à, mọi việc đã thay đổi rồi, đâu còn như nguyên tác nữa đâu *hắc tuyến*)

Cô còn cảm nhận được ánh mắt nóng rực, ôn nhu, như có như không rơi xuống người cô, cô biết đó là ai nhưng cô không quan tâm, cô bắt đầu phiền chán, dù gì hôm nay đủ rồi, xoay người rời đi, Phàm Dật Thần cũng theo sau cô, cô đi đâu thì anh cũng theo cô.

(tg:trung khuyển, 

CHB: ngoan *xoa đầu PDT*,

PDT: *cười híp mắt*)

Hai người đàn ông ngồi một góc lúc nãy cũng nhìn thấy cô rời đi, trong đó có một người buồn bã ,một người hứng thú với cô, cứ như vậy trơ mắt nhìn cô rời đi, hai người này chínhlà Long Hạo Thiên và Lâm Vũ Hàn với vẻ mặt buồn bã nhìn cô.

Bữa tiệc kết thúc mỗi người ai nấy tự động về nhà.

Hai bảo bối thấy tiệc ta, mất hết hứng thú, không có cơ  hội phát huy sức mạnh của các bé đâu, thôi để sau vậy, Tiểu Bảo kéo tay em gái rời đi, cậu cảm thấy coi như thu thập được cái lợi rồi, không còn gì để ở đây nữa.

“Về thôi, mẹ rời đi rồi, nhanh thôi, nếu không mẹ thấy chúng ta không có nhà chết mất đấy”

“sao nhanh vậy, em còn muốn hành hạ chơi họ đâu”

Tiểu Bối không cam lòng, nắm tay cậu kéo lại, chỉ vào những người sỉ nhục mẹ bé, làm cho những người sỉ nhục mẹ bé rùng mình, hắt xì, cảm thấy khó hiểu.

“Yên tâm,chúng ta sớm muộn gì gặp lại họ thôi, không chạy mất đâu, giờ đi thôi”

“Nga~” cô bé tỏ vẻ đã biết.

Các thủ hạ sau lưng câm nín trước lời nói của các bé, mặc niệm cho những người đó,

A men, chúc lên đường may mắn, sau đó theo sau hai bé bảo vệ hai bé trên đường về.

(tg: haha, sao mà buồn cười thế này *cười lăn lộn*)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận