Nữ Hắc Đạo Xuyên Không: Nữ Phụ, Nam Chính Cút, Bảo Bảo Cực Phẩm!!

khi đối phương lại gần, đuôi của nó vung lên lắc a lắc, ánh mắt từ cảnh giác chuyển sang vui mừng, bốn chi đứng lên, hình dáng nó nhìn khổng lồ, kết giới biến mất, âm thanh trầm thấp, có chút non của bé trai, thể hiện tâm tình vui sướng kêu lên.

"Chủ nhân, ngài đã trở lại, tôi luôn chờ ngài đã lâu rồi!"

"..."

chuyện gì vậy nè, dạo này động vật biết nói hết rồi sao, cái gì mà chủ nhân, cái gì mà chờ hắn đã lâu rồi, có lầm không vậy.

"người nói người chờ ta"

Con hồ ly giật đầu lia lịa, vẫy đuôi lay động a lay động, hưng phấn nói.

"đúng vậy chính là ngài, tôi ở nơi này chờ đợi hơn ngàn năm rồi, hơn nữa nơi này vốn là của chủ nhân"

"cái gì,người nói...nơi này là của ta"

"vâng"

Hứa Lâm Tu hồ nghi nhìn nó, xem ánh mắt nó không chút giả dối, tâm bắt đầu nổi lên chút gợn sóng, không biết vì

cái gì khi đặt chân nơi này hắn có cảm giác vô cùng quen thuộc, nếu như đúng như lời nó nói,vậy thì xem ra đúng là thật rồi,

ánh mắt dò xét nhìn xung quanh gian phòng, xung quanh mật đạo không chút âm u, mà nó còn thanh khiết, tinh thuần, tràn đầy màu xanh,

bên cạnh hồ ly có bàn ghế gỗ nhìn trông có vẻ cũ rồi, hắn đến gần thấy có ba món: cuốn sách cổ, một cục đá màu xanh như đá kim cương trong suốt, một cuốn bức tranh.

Hồ ly thấy vậy giải thích cho hắn:


" chủ nhân,những thứ đó là của ngài để lại ngài có lẽ không nhớ rõ, chính ngài từng nói với ta rằng "ta để lại những thứ này thì người hãy bảo quản nó, chờ ngày ta quay lại

sẽ lấy nó, tuyệt đối không cho bất kì ai chạm vào"

lúc đó ta rất thắc mắc nhưng không hỏi chỉ có thể chuyên tâm bảo vệ nó,ngồi đây chờ đợi chủ nhân đến, nhưng chính ta

không ngờ chờ đợi kéo dài hơn ngàn năm như vậy, đến khi chủ nhân xuất hiện mới phát hiện ra ngài giống như không còn sức mạnh nào,

ngay cả linh khí cũng không,nhìn giống người bình thường, chính ta không hiểu vì sao chủ nhân lại như vậy, ta nghĩ chỉ có bản thân chủ nhân mới biết được thôi"

"vậy sao, nếu vậy người có quan hệ gì với ta"

hắn hứng thú nghe xong,ánh mắt sắc bén nhìn nó, âm thanh lạnh nhạt không chút kích động, hồ ly thấy thế, nó kích động, chạy đến trước mặt, ánh mắt hơi ngấn nước ủy khuất.

"chủ nhân ngài không phải ghét ta đi, ô...ô..ô"

"..."

khi nào nó nghĩ thế, hắn chỉ hỏi nó có quan hệ gì với hắn thôi mà, trên trán chảy ba vạch hắc tuyến, tay để trong túi nắm

lại kiềm chế muốn giết nó, dùng ánh mắt lạnh lùng sắc bén, giọng nói chứa thêm một tầng hàn khí.

"câm miệng"

"A.. ta câm miệng"

hồ ly bị dọa, ngồi bịch cụp tai, cụp đuôi xuống một cách đáng thương.

"người trả lời câu hỏi của ta, người có quan hệ gì với ta" 

hắn lạnh lùng lập lại lần nữa.

"là nha, ngài là chủ nhân của ta a, còn ta là thú sủng của ngài"

"..."

vậy thôi sao, nhìn ánh mắt nó chớp chớp ngây ngô, nhìn như một đứa bé đơn thuần, hắn không khỏi nghi ngờ vì sao nhận nó làm thú sủng như vậy.

"được rồi, vậy người có thể thu nhỏ bản thể lại hay không, người quá lớn ta không muốn người nhìn ta như vậy"

"được chủ nhân"

nói xong lập tức thu nhỏ lại nhìn giống chó con nhìn không giống hồ ly chút nào, lỗ tai nhỏ xinh, cái đuôi nhỏ,thân hình nhỏ, ánh mắt 

long lanh chớp chớp, lại gần cọ a cọ lên chân chủ nhân, hắn nhìn hắc tuyến thêm cái này không hợp với hình tượng hắn đi.

Hắn hỏi: " người tên gì, hẳn người có tên chứ!"


"ta có tên, tên ta là Bạch Thiên!"

"Bạch Thiên."

"vâng! à phải rồi chủ nhân nếu ngài muốn lấy lại phải kí khế ước với ta, vì trước kia chủ nhân từng nói "khi ta nhận thì phải kí khế ước với người, nếu một ngày nào đó ta hỏi

vì sao kí khế ước thì cứ nói với ta, không thể nói được, chỉ cần kí khế ước ta tự nhiên sẽ biết được vì sao, người rõ chưa" nên ta khi đó chỉ giật đầu nhận chỉ!"

"Ồ, vậy còn chờ gì nữa bắt đầu đi."

hắn nghe thế,bắt đầu tò mò người đó rồi.

"ngài chắc chứ"

Bạch Thiên do dự hỏi kĩ nhìn chủ nhân,hắn cúi xuống nhìn nó, nhướng mày, vẽ lên nụ cười cho là đẹp nhất.

"người nghĩ sao"

"ách.. ta làm ngay"

Ôi ôi.. lại là nụ cười này, quả đúng là chủ nhân rồi huhu... thật đáng sợ a.

"khụ khụ... ừm.."

Bạch Thiên thân hình lóe lên ánh sáng màu xanh trắng, sau khi ánh sáng đó biến mất thì xuất hiện hình dáng nguyên thủy

Cửu Vĩ Hồ khổng lồ,màu lông càng trắng tinh khiết, khí chất uy nghiêm, tà mị, chín cái đuôi vung vẫy đôi mắt màu xanh mở ra khẽ lóe tia sáng

tràn đầy thần thánh, tỏa ra áp lực cường đại khiến cho hắn nhíu mày,thân thể khó chịu trước cường đại này, cố gắng chống đỡ trước uy áp kia.

Quả nhiên không phụ lòng hắn chờ đợi,Bạch Thiên đôi mắt nhìn xuống không có cảm xúc,uy nghiêm nhìn hắn như nhìn sinh vật nhỏ bé, giọng nói tà mị, trầm ổn, mạnh mẽ có lực của một nam nhân.

" hãy nghe đây Hứa Lâm Tu,ngươi là hậu nhân của chủ nhân đời trước, hay nói cách khác ngươi chính là ngài ấy cho nên


Trong thiên địa, vạn vật nhỏ bé không đáng kể kia, chỉ có đồng tâm hợp lực.

Nay ta Bạch Thiên,một trong ngũ thần thú lấy máu từ cốt, lấy hồn phách, vĩnh viễn coi đây là lời thề, không xa không rời, sinh cùng sinh, tử cùng tử, ngươi có bằng lòng hay không."

Hứa Lâm Tu không kinh ngạc, chỉ biểu hiện nghiêm túc lắng nghe, hắn không chút do dự nói ra quyết định của mình, Không một chút hoài nghi, không do dự, đó là sự tín nhiệm phát ra từ sâu trong linh hồn.

"Ta đồng ý"

Bạch Thiên cười hài lòng trước thái độ quyết đoán của hắn, lập tức không để hắn chờ lâu, đồ án dưới chân họ xuất hiện đặc trưng riêng*

Ánh sáng màu bạc của sấm sét bao vây Bạch Thiên chậm rãi tiến vào cơ thể của hắn, một dòng nước ấm bao vây tất cả kinh mạch hắn, rất ấm áp,thoải mái nhu hòa sau đó chuyển sang mãnh liệt.

Vừa giúp cơ thể hắn được cải tạo lại kinh mạch trở nên cứng cỏi hơn,xương cốt

"crắc... crắc"

chậm rãi tiến hóa trở nên cao hơn một chút, dung nhan đã tuấn tú càng thêm anh tuấn tà mị đuôi mắt khép hờ phong tình, sau khi ánh sáng màu bạc đi vào lại thêm hùng

hậu vài lần, càng thêm vũ bạo, hắn rịn mồ hôi, nắm chặt tay,cắn răng chịu đựng, hắn cảm giác vừa dễ chịu vừa đau đớn hắn không phải là công tử bột đương nhiên hiểu rõ sức mạnh khế ước này nên càng kiên định hơn.

"Chủ nhân,ngài phải kiên định không được phản lại, hãy bình tĩnh cảm nhận nó rồi sau đó dẫn dắt nó ổn định lại"

Bạch Thiên có chút lo lắng cơ thể của chủ nhân, khế ước không hề đơn giản như vậy nên nhắc nhở chủ nhân của nó.

Hứa Lâm Tu nghe thế, tâm thả lỏng, mặc dù có chút đau đớn muốn ngất đi nhưng vẫn kiên trì, bắt đầu cảm thụ rồi dẫn dắt sức mạnh như vũ bạo kia ổn định lại,

bỗng trên trán xuất hiện hình dạng ba cái sấm sét màu tím, đó là ấn kí tượng trưng cho Vương của một phương, mái tóc chuyển sang màu tím mọc dài ngang lưng 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận