Âu Hoàng Minh Viễn rời đi đã gần 1 tháng vẫn chưa trở về.
Lô hàng đó đối với anh cực kỳ quan trọng nhưng lại bị một tên đàn em cả gan dám tráo hàng giả vào.
Do Sibeya là khu vực hiểm trở, băng tuyết quanh năm nên cũng chẳng hề dễ dàng để di chuyển.
Để di chuyển được đến đó phải mất gần 1 tuần.
Nhờ ơn phước của tên đàn em phản bội mà anh phải tốn thêm hai lô súng tiểu liên MP5 cho đối tác.
Tại biệt phủ Âu gia
Triệu Bạch Liên vẫn chăm chỉ làm việc như mọi ngày.
Trần Quản gia nhân lúc Âu Hoàng Minh Viễn không có ở đây cũng sắp xếp ít việc hơn cho cô, cũng không để cô phải ra ngoài trời nhiều.
Bạch Liên nhớ rất rõ, hôm nay là 49 ngày của gia đình cô.
Nhưng cô không có bất kỳ di vật nào giữ lại cho mình.
Ngày hôm nay tâm trạng của cô cực kỳ nặng nề.
Trần Quản gia sắp xếp cho cô dọn dẹp, lau chùi ở trên lầu.
Triệu Bạch Liên nhận việc liền lấy dụng cụ đi.
Cô đi ngang căn phòng ở cuối dãy, nhìn thấy cửa không khoá còn đang hé mở.
Cô nhớ rất rõ là từ lúc cô vào nhà này thì căn phòng này luôn luôn khoá.
Cô nghĩ thầm
"Hay là có người đang dọn dẹp? Hay là quên khoá cửa nhỉ?"
Triệu Bạch Liên chỉ định đi vào kiểm tra nhưng những thứ cô thấy trước mắt lại là....
Hai mắt cô mở lớn, nước mắt rơi xuống ướt đẫm gương mặt xinh đẹp.
Cả người cô chầm chậm tiến lại, tay cô run rẩy đặt lên tấm ảnh
Là ảnh của chị gái cô, Triệu Ái Nhã.
Triệu Bạch Liên vừa cười vừa khóc, những giọt nước mắt rơi xuống di ảnh của chị gái cô.
Cô đưa những ngón tay chạm lên bức ảnh, trong ảnh chị gái cô cười rất tươi, trông rất rạng rỡ, hạnh phúc.
Triệu Bạch Liên ôm lấy tấm ảnh trong lòng, khóc càng lớn.
Cả người cô run rẩy, cô nhớ đến khoảng thời gian cùng chị gái chung sống một nhà.
Chỉ một đêm...chỉ một đêm mà Triệu Ái Nhã đã ra đi vĩnh viễn.
Khoảng thời gian tươi đẹp đã qua đi không có cách nào để có thể trở lại được.
Vì ba cô đã đ** mẹ cô rồi, chị gái cô vì cứu cô cũng đã bỏ mạng.
Đã bao đêm cô ao ước có thể thế chỗ cho Triệu Ái Nhã, người hôm đó nằm dưới cột xà nên là cô.
Chị gái cô lẽ ra đã có thể có cuộc sống tốt đẹp hơn, cô cũng không phải bị Âu Hoàng Minh Viễn dày vò, chà đạp.
Cô hận vì bản thân mình không thể nói, cô chỉ có thể hét lên trong lòng
"Chị ơi..."
Bên ngoài, có người đang bước dần về phía căn phòng.
Triệu Bạch Liên không hề nghe thấy cũng không hề biết.
Người đó dừng lại ở cửa, nhìn thấy Triệu Bạch Liên đang ôm di ảnh của Triệu Ái Nhã liền đi tới giật mạnh tấm di ảnh
"Cô đang làm cái trò gì ở đây?"
Triệu Bạch Liên vì hành động đó làm cho giật mình, cô ngước mặt lên nhìn người trước mắt, là Âu Hoàng Minh Viễn.
Anh ta về từ lúc nào?
Trái ngược với vẻ ngạc nhiên của Triệu Bạch Liên, Âu Hoàng Minh Viễn tức giận đến nỗi hai mắt đỏ ngầu, anh lớn tiếng gọi
"Quản gia Trần!"
Quản gia Trần ở dưới lầu nghe thấy Minh Viễn đang gọi mình thì nhanh chóng chạy đến.
Vừa chạy đến nơi ông đã nhìn thấy Triệu Bạch Liên đang ngồi trong phòng khóc nức nở.
Lại sắp có biến lớn
"Lôi cô ta ra ngoài, quỳ ngoài sân cho tôi!"
"Thiếu gia.."
Minh Viễn tức giận, đôi mắt đầy sát khí như muốn đoạt mạng nhìn Trần Quản gia.
Ông cúi đầu không dám nhìn anh, rồi gọi hai người thuộc hạ ở dưới lầu đưa Triệu Bạch Liên đi.
Cô không chống cự, mặc bọn họ lôi cô đi, ánh mắt cô trước sau vẫn dán chặt vào di ảnh của Triệu Ái Nhã.
Bạch Liên muốn được lưu giữ hình ảnh của chị gái thật sâu trong tim.
Trong lòng cô giây phút này thật sự rất cảm kích Âu Hoàng Minh Viễn vì anh có tấm ảnh này của chị gái cô.
Minh Viễn nhìn cô gái xinh đẹp trong bức ảnh, đây là bức ảnh duy nhất mà anh có của Triệu Ái Nhã.
Anh biết hôm nay là 49 ngày của cô nên đã cố gắng xử lý xong công việc và về vào hôm nay.
Nhưng điều chờ đón anh lại là sự xuất hiện của Triệu Bạch Liên tại nơi cấm kị này.
Anh cẩn thận đặt bức ảnh của Triệu Ái Nhã lại bàn thờ rồi khoá cửa xuống lầu.
Hôm nay, tâm trạng của anh cực kỳ tệ hại cùng với sự tức giận đến tột cùng đối với Triệu Bạch Liên.
Triệu Bạch Liên bị lôi ra ngoài sân quỳ ở đó.
Bây giờ đã hơn 10 giờ, trời đã bắt đầu nắng nóng.
Sân gạch hấp thụ lượng nhiệt cũng trở nên rất nóng.
Cô quỳ trên sân, cảm giác nóng, rát len lỏi khắp các tế bào cơ thể.
Nhưng vấn đề thật sự tệ hơn khi trời càng lúc càng nắng nóng.
Triệu Bạch Liên gương mặt đỏ bừng, mọi người trong nhà đều rất lo lắng cho cô nhưng lại không thể giúp đỡ gì được cho cô
Mồ hôi cùng nước mắt hoà lẫn vào nhau rơi đầy trên mặt đất.
Nó nóng đến mức chỉ cần một giọt nước rơi xuống thì 1 giây, 2 giây, 3 giây đã biến mất không còn một dấu vết.
Tệ nhất là 2 chân của Triệu Bạch Liên, cô đã mất cảm giác.
Tinh thần cô không trụ vững, đã bắt đầu dấu hiệu say nắng.
Âu Hoàng Minh Viễn dùng bữa trưa xong, nghỉ trưa xong thì ung dung xuống lầu.
Anh vẫn chưa có ý định tha cho cô.
Nhìn đồng hồ đã điểm 3h chiều, anh cho Trần Quản gia tập hợp mọi người trong nhà lại.
Mỗi lần như thế bọn họ lại rất sợ hãi, vì chắc chắn đó là chuyện nghiêm trọng
"Phòng thờ hôm nay là ai dọn dẹp?"
Một cô nữ hầu trẻ, khoảng chừng 26 tuổi nghe hỏi đến thì giật mình.
Giọng cô run rẩy trả lời
"Dạ, là tôi"
Âu Hoàng Minh Viễn quay đầu nhìn cô ta, ánh mắt sớm đã không còn chút hơi ấm, nhìn cô bằng đôi mắt đầy sát khí
"Tại sao không khoá cửa lại?"
Cô ấy nghe thấy thì rất sợ hãi, gương mặt đẫm lệ vội đi đến quỳ trước mặt anh van xin
"Tôi xin lỗi, mong ngài tha thứ cho tôi lần này.
Tôi...con gái tôi bị sốt nên tôi phải về nhà gấp.
Ở nhà tôi chỉ có mẹ già, gia đình tôi không còn ai.
Là do tôi sơ suất, mong ngài bỏ qua lần này"
"..."
Mọi người trong nhà nghe thấy tất nhiên là rất đồng cảm với cô gái đó.
Nhưng Âu Hoàng Minh Viễn vẫn không nói lời nào, anh đưa mắt nhìn Triệu Bạch Liên.
Bạch Liên hiểu rõ, nếu không tại cô thì cũng sẽ không phải liên lụy đến cô gái ấy.
Ai trong tình huống đó đều khó có thể giữ được bình tĩnh.
"Đều là lỗi của mình" Bạch Liên tự trách bản thân mình
Âu Hoàng Minh Viễn nhìn Triệu Bạch Liên rồi hỏi cô
"Cô thấy chuyện này nên giải quyết thế nào?"
?????.