Tiểu Tiểu là người hiện đại được trọng sinh trong thân thể tiểu nha hoàn của công chúa, nhưng lại bị hoàng thượng nhìn trúng đưa về làm nha hoàn bên cạnh người, đó là mơ ước của không biết bao nhiêu con người ở thời đại này.
Còn hơn 10 ngày nữa là đến hội đi săn của hoàng tộc, đây là dịp của các vương tôn công tử, tiểu thư...!được chọn lọc đi cùng hoàng thượng đến bãi sân bắt, vì vậy nên mấy ngày gần đây Tiểu Tiểu thấy mọi người cứ tất bật chuẩn bị.
Hôm nay cô cũng như mọi ngày đến thư phòng quét dọn, khi đi vào cô đã thấy hoàng thượng đang ngã đầu lên tay mà ngủ, Tiểu Tiểu thầm cảm thán, làm vua cũng không thật sự là thoải mái, biết bao nhiêu việc phải phân ưu, Tiểu Thuận Tử thấy cô nhẹ nhàng đi ra ngoài, nhìn Tiểu Tiểu cậu ấy như hiểu ý liền nói:
- Mấy ngày nay hoàng thượng không có được ngủ đủ giấc, ăn uống cũng không ngon miệng, vì ngày săn bắn sắp tới gần ngài ấy phải phê duyệt hết đóng tấu chương ở trên bàn mới yên tâm mà đi đến bãi sân bắn.
Tiểu Tiểu vừa nghe vừa gật gật đầu như hiểu ra, cô dẫn Tiểu Thuận Tử xuống bếp, cả hai hì hục một buổi cuối cùng cũng đem lên một tô mì hải sản chua cay dưới con mắt ngơ ngác của mọi người, cô múc ra một thố đem lên dâng cho hoàng thượng, còn lại cô nói với người quản lý ở đó chia cho mọi người ở phòng bếp cứ dùng tự nhiên!
Khi cô đến thư phòng, hoàng thượng vẫn còn ngủ, cô nhẹ lay gọi người:
- Hoàng thượng, hoàng thượng....!hoàng....!a....!ngài cũng không cần mà nhìn ta như vậy, xém chút là hù chết ta rồi!
Tiểu Thuận Tử thì được một màn nhịn cười muốn nội thương!
Hoàng thượng nhìn tô mì hải sản chua cay trên bàn, ngài nói:
- Là ngươi nấu món này?
Tiểu Tiểu cười tươi như hoa, đầu gật liên tục, cô nói:
- Ngài ăn thử đi, bảo đảm ngài sẽ thích!
Tiểu Thuận Tử và Vu công công đứng bên ngoài cũng trông đợi, khi thấy Tiểu Tiểu giơ ngón tay cái lên trước mặt, nét mặt tươi cười nói với bọn họ:
- Ok, thành công mỹ mãn!
Mặc dù không hiểu cô đang nói cái gì nhưng nhìn thấy hoàng thượng vừa ăn vừa gật đầu, bọn họ ai cũng thích thú, tô mì đã vơi đi một nữa, ai cũng muốn nếm thử xem cái món mì chua cay mà cô dâng hoàng thượng dùng nó ngon đến mức độ nào mà hơn cả ngự trù của hoàng thượng, như hiểu ý bọn họ, Tiểu Tiểu chỉ tay về hướng hành lang bên đó cũng có hai thố mì đang nghi ngút khói.
Hương thơm ngào ngạt không thể nào mà cưỡng lại được, sau khi hoàng thượng dùng xong thố mì, ngài ấy nhìn cô rồi nhẹ giọng nói:
- Ta sẽ trọng thưởng cho món ăn mới lạ của ngươi! Muốn gì cứ nói?
Nghe vậy, Tiểu Tiểu thích thú, cũng không còn e ngại gì nữa mà nói luôn:
- Nô tì muốn được ra cung một ngày, để mua một vài thứ cần dùng với lại, lâu lắm rồi nô tì chưa được ra ngoài!
Sau một lúc trần ngâm suy nghĩ, ngài ấy cũng cho cô ra ngoài nhưng với điều kiện đi cùng ngài ấy, đến bãi săn bắn, cô thở dài một hơi, cô nói:
- Hoàng thượng à, nô tì không biết bắn cung hay cưỡi ngựa theo ngài tới đó làm gì?
- Vậy ngươi có biết, có không biết bao nhiêu người muốn được đi cùng ta hay không hửm?
Vừa nói xong lúc này ngài ấy đã đứng rất gần Tiểu Tiểu, mũi của y gần như chạm vào chớp mũi của cô, hai má Tiểu Tiểu lại dần dần phiến hồng cô nhanh chân lui ra xa và chạy đi mất, hoàng thượng nhìn theo bóng lưng người đi ý cười ngày một sâu.