Hắn rất giận, trên đường đến đây hắn tự nói với bản thân sẽ bắt cô về giáo huấn một trận để sau này không thể bày mưu mà qua mặt hắn được! Vật nuôi thì không được phản chủ.
Nhưng khi tìm được cô, thấy cô vì cứu giúp mọi người trong thôn mà không ngại nguy hiểm cùng những người dân trong thôn đào kênh ngăn lũ.
Khi nhìn cô khóc vì bị hắn trách phạt, hắn không khỏi mềm lòng, từ bao giờ mà hắn lại có thể khoan hồng với cô như vậy! Hắn tự nhủ với bản thân, sủng vật mãi mãi chỉ là sủng vật mà thôi, không hơn không kém! Nhưng ai cũng biết được một điều Tiểu Tiểu giờ đã chiếm vị trí rất quan trọng đối với hoàng thượng.
Bên ngoài, tiếng của Tiểu Thuận Tử:
- Bẩm hoàng thượng, nước nóng đã chuẩn bị xong!
- Đưa người đi tắm gội!
Cánh cửa được mở ra, đi cùng với Tiểu Thuận Tử là Tiểu An, cô bé đi đến nắm tay Tiểu Tiểu, ánh mắt đầy lo lắng nhìn cô rồi cùng nhau đi ra ngoài!
Sau khi được tắm gội sạch sẽ cô được đưa đến căn phòng khác, trên bàn đã dọn đầy thức ăn toàn những món cô thích, nhìn đồ ăn trước mắt thì mọi chuyện không vui điều bỏ sau đầu, cô lao vào hoanh tạc không ngừng! Hoàng thượng ngồi bên cạnh cũng gấp thêm thức ăn vào chén cho cô! Vẫn câu nói cũ hắn nhẹ giọng:
- Ăn từ từ, không ai giành với ngươi!
Mọi chuyện ở đây xem như cũng đã giải quyết ổn thỏa giờ cũng đã đến ngày trở về, Tiểu Tiểu lưu luyến chẳng muốn rời đi, nhưng nhìn sắc mặt đen kịt của hoàng thượng không ai dám mở lời mà giữ Tiểu Tiểu ở lại!
Trên con đường nhỏ về kinh, đi ngang một rừng trúc xanh bạt ngàn, đột nhiên xe ngừng lại, Thập Tứ đi đến xe ngựa nói với chủ tử:
- Hoàng thượng, phía trước có mai phục, thần xe cho xe ngựa đưa ngài và Tiểu Tiểu đi vào con đường nhỏ phía trước!
Chiếc xe ngựa lắc lư đưa hai người bọn họ đi vào con đường nhỏ, đi được một đoạn đột nhiên hoàng thượng nắm tay kéo Tiểu Tiểu ngồi vào trong lòng y, giọng thì thầm bên tai:
- Ngồi yên, lát nữa có chuyện gì cũng nhất định phải nắm chắc tay ta không được buông ra biết không?
Tiểu Tiểu nhìn hoàng thượng đầy tin tưởng rồi gật đầu.
Vừa dứt lời, một mũi tên từ trong rừng trúc xé gió bay vào trong xe ngựa, bên ngoài mười mấy tên hắc y nhân không ngừng bắn tên vào, A Đại và A Nhất đã hạ được mười mấy tên hắc y nhân, một cái trở tay của hoàng thượng đã khéo léo đưa mấy mũi tên độc bay ngược lại con đường cũ hạ được thêm vài tên hắc y nhân.
Lần này bọn chúng đến có chuẩn bị, A Đại bước đến cạnh xe ngựa nói:
- Hoàng thượng! Thuộc hạ cho xe ngựa của người đi trước, đi hết rừng trúc sẽ có A Tam đón người, thần và A Nhất sẽ giữ chân bọn chúng.
Theo đó là mưa tên bay khắp trời, cảnh tượng này Tiểu Tiểu chỉ được xem trên ti vi nhưng giờ được trãi nghiệm cảm giác chân thật này có tiền cũng không đổi được, nhưng thật tình nếu được chọn cô không mong muốn được trãi nghiệm trong tình huống này.
Hoàng thượng nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cảm nhận được nỗi sợ hãi của cô! Một trận hỗn chiến máu tanh ở bên ngoài, hắn thì thầm bên tai cô:
- Đừng sợ, có ta ở đây rồi!
Mặc dù không biết sống chết thế nào? Nhưng được nghe một bậc quân vương an ủi, Tiểu Tiểu cũng yên tâm phần nào, cô vòng hai tay ôm chặc lấy hoàng thượng, hắn có chút bất ngờ trước cái ôm của vật nhỏ đáng yêu này!
Một trận cuồn phong đánh tới, chém con ngựa ra làm hai, cô xe ngựa cũng nát bét, rất may hắn đã ôm cô bay ra khỏi xe ngựa từ sớm, Tiểu Tiểu ôm chặc lấy hắn không dám buông tay, cô nói nhỏ bên tai hắn:
- Ngài thả Tiểu Tiểu xuống đi, nếu không ta sẽ làm vướng bận ngài đó!
Hắn nhẹ mỉm cười, rồi nói:
- Từ bao giờ vật nhỏ này lại biết lo lắng cho ta vậy! Ngươi cứ ôm chặc lấy ta là được!