Tiểu Tiểu ngâm mình trong thùng nước lạnh đến tận nửa đêm, khi hoàng thượng nghe ảnh vệ báo lại đã nhanh chóng đến phòng cô,Tiểu Tiểu đã ngất đi từ bao giờ trong thùng tắm, bản thân hắn biết trong canh có xuân dược khi cô vừa uống hết chén canh rồi bỏ chạy đi, hắn đã cho ảnh vệ theo sát mọi hành động của cô, nghe ảnh vệ báo lại cô đang ngâm mình trong thùng tắm, y đã nhanh chóng cầm thuốc giải đi đến nhưng đã bị Tuyết Phi giữ chân hắn mãi, Tiểu Tiểu tự giải độc bằng cách khó khăn nhất!
Hắn chỉ muốn đùa với cô một chút, nhưng lần này đùa hơi quá một tý, nhìn cô nằm yên trên giường hắn không quen, bên cạnh là Lăng thái y là huynh đệ giàu sinh ra tử cùng hắn, cánh tay đắc lực của hắn, Lăng Sở nhìn hoàng thượng thật lâu rồi nhìn lại cô gái là cung nữ bên cạnh hắn thời gian gần đây, không mặn không nhạt nhẹ nói:
- Chậm chút nữa là hại chết con gái người ta rồi, lần này ngài đùa hơi quá rồi đấy!
Nét mặt hoàng thượng đầy lo lắng, y nói:
- Vậy khi nào nàng ấy tỉnh lại? Ta mang thuốc giải đến hơi trễ, nàng ta đã chọn cách giải độc khó khăn nhất là ngâm mình vào nước mấy canh giờ!
Lăng Sở lắc đầu cười khổ, rồi nói:
- Ngài sốt sắng như vậy làm gì? Nếu biết như vậy thì đừng có đùa con người ta thành ra như vầy!
Hoàng thượng thở một hơi dài, đưa mắt nhìn Tiểu Tiểu đầy lo lắng nói:
- Bằng mọi cách ngươi phải cứu nàng tỉnh lại!
Sở Lăng nhìn biểu hiện trên mặt hoàng thượng, rồi đưa mắt nhìn sang Vu Công Công và mọi người xung quanh, ai cũng nhẹ nhàng gật đầu như ngụ ý "Tiểu Tiểu tương lai có thể sẽ trở thành phượng hoàng, là người quan trọng của hoàng thượng".
Sở Lăng như hiểu ra mọi chuyện, liền cười tươi nói:
- Hoàng thượng, ngài ở đây với Tiểu Tiểu, thần về y quán bốc thêm dược cho cô nương bồi dưỡng thân thể!
Vu công công và mọi người cũng lui ra ngoài, hiện tại trong gian phòng nhỏ giành cho cung nữ chỉ còn lại mình hắn, người trên giường có dấu hiệu tỉnh lại, hắn kích động nắm lấy tay cô rồi nhẹ giọng nói:
- Ngươi tỉnh rồi, uống chút nước cho thắm giọng! Người đâu? Đem cháo lên đây!
Tiểu Tiểu nhìn hoàng thượng cô có chút bất ngờ, đột nhiên hắn lại tốt với cô như vậy, cô ngủ có một giấc thôi mà có nhiều thay đổi thế! Đang suy nghĩ thì một thìa cháo đã đến bên môi, ôi mẹ ơi! con có nằm mơ hay không, hôm nay hoàng thượng lại đúc cháo cho cô ăn! Tiểu Tiểu vội đưa tay đón lấy chén cháo cô nói:
- Hoàng thượng, ngài đưa nô tì tự ăn được! Hiii!.
tự nhiên ngài tốt với Tiểu Tiểu làm nô tì thấy lo quá!
Vừa nghe cô nói xong, y cong khóe môi, nhẹ giọng bảo:
- Ta đối tốt với ngươi, ngươi không muốn à! Vậy từ nay cứ theo quy cũ mà làm!
Tiểu Tiểu vội đặt chén cháo vào tay hoàng thượng, cô nhoẻn miệng cười tươi nhất có thể, giọng nịnh hót:
- Ngài đại nhân đại lượng, ngài là một bậc minh quân trong cõi này, ngài thương dân như con, ngài có thể giúp nô tì ăn cháo và uống thuốc được không? Thể lực của nô tì suy nhược quá nặng rồi!
Vừa nghe một tràng nịnh nọt của cô, hắn cố nhịn cười mà nói:
- Cái miệng của ngươi cũng dẻo lắm! Có muốn ta cho người mài dũa thêm không!
- A, hoàng thượng, sao ngài lại đi hơn thua với một tiểu cung nữ hỷ mũi chưa sạch như ta chứ! Cái gì tha được cứ tha đi hé! Hoan hỷ! hoan hỷ!.
Nghe cô nói bô la bô lô rốt cuộc cũng đã ăn xong chén cháo, hoàng thượng từ tốn đưa qua chén thuốc cho cô uống một hơi hết sạch, thấy cô cũng liêm diêm sắp ngủ, hắn nhẹ nhàng rời đi!
Tin tức hoàng thượng đến phòng thăm bệnh Tiểu Tiểu cũng lan khắp hoàng cung, từ chuyện bé nó xé càng ngày càng to thêm đến tai công chúa là sự việc ra thế này, hôm đó Thanh Thanh vô tình nghe được 2 tiểu cung nữ bên thái y viện nói là hoàng thượng và Tiểu Tiểu đang bên nhau, khi cô ấy bị ốm hoàng thượng còn đích thân mang thuốc đến cho cô, nghe Thanh Thanh tường thuật một hơi dài, công chúa nghe mà hoang mang, từ đầu cô đã không muốn cho hoàng huynh bắt Tiểu Tiểu đi mà, lần này cô phải tìm huynh ấy nói cho ra lẽ mới được, trong cung huynh ấy có biết bao mỹ nữ tại sao lại bắt Tiểu Tiểu của cô vào cái hậu cung của huynh ấy chứ! Nghĩ là làm, công chúa lập tức đi đến điện hoàng thượng!